Chương 1406: Hóa ra cháu là Thanh Tùng
Mà một cái đồng tâm kết đã xác nhận suy đoán của Anh Nguyệt là hoàn toàn chính xác.
Nghiêm Mặc Hàn sợ Thanh Tùng thoát khỏi đồng tâm kết sẽ gây bất lợi cho bọn họ liền muốn kéo Anh Nguyệt chạy ra ngoài.
Anh Nguyệt lại tránh tay anh ta, chậm rãi đi đến trước mặt Thanh Tùng, thử dò xét hỏi: “Cháu muốn rời khỏi nơi này sao?”
Thanh Tùng nâng đồng tâm kết lên, gương mặt tuấn tú hiện lên biểu cảm khổ sở.
Làm sao để rời đi đây?
Đồng tâm kết giống như một bùa chú thí nghiệm sự thật lòng, nếu cậu nhãn tâm cắt đứt đồng tâm kết, mẹ sẽ có bao nhiêu thất vọng với cậu đây?
Sức khỏe mẹ kém như thế, cậu dám chọc mẹ nổi giận sao?
Anh Nguyệt đùa dai: “Cô có thể cắt đứt nó giùm cháu, chỉ cần cháu đồng ý với cô, cháu rời đi Châu Phong thì sau này không được quay lại đây nữa”
Thanh Tùng: “..”
Anh Nguyệt nói xong liền xoay người tìm dao, sau đó cầm dao gọt trái cây đi về phía Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng bị dọa sợ, không hẹn cùng nhau nhảy ngược ra phía sau rồi chạy loạn khắp phòng.
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến nỗi trước mắt như tối sầm, vội vàng chạy tới ôm Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em điên rồi sao? Sao em có thể chém đứt sợi dây trói buộc thắng nhóc kia chứ?”
Anh Nguyệt bỗng nhiên ha ha cười lớn.
Cô ấy vô cùng vui vẻ, đứa cháu nhỏ Thanh Tùng đáng yêu dễ thương ấm áp nhất trái đất cuối cùng đã quay trở lại.
Anh Nguyệt nhét dao gọt trái cây vào tay Nghiêm Mặc Hàn rồi nói: “Yên râm, cho dù anh muốn cắt đứt đồng tâm kết, hai tổ tông này sẽ không để cho anh được như ý.”
Nghiêm Mặc Hàn ngẩn tò te như bị sét đánh, anh ta cũng nhìn ra hai thãng nhóc này rất sợ đồng tâm kết bị đứt.
Anh Nguyệt khen không dứt miện; “Chiêu này của chị Linh Trang hay quá”
“Hay ở chỗ nào?” Nghiêm Mặc Hàn tò mồ hỏi.
Anh Nguyệt giải thích: “Còng tay chỉ trói buộc tay chân bọn họ, còn đồng tâm kết lại chính là buộc lòng. Nếu như em đoán không sai, tranh thêu phía trên chính là do chị Linh Trang một tay may ra, lăng tiêu đằng đại biểu cho sinh mệnh của chị Linh Trang, hai cái đồng tâm kết lại đại biểu cho hai đứa trẻ, một đứa là Chiến Quốc Việt, một đứa… là Thanh Tùng”
Nghiêm Mặc Hàn bất tri bất giác kêu lên: *A, hóa ra nhóc con này là Thanh Tùng sao?”
Nhớ tới khoảng thời gian này anh ta bị Thanh Tùng dọa sợ suýt chút nữa trong lòng mất cân bằng, Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên thở không ra hơi.
Anh ta ném cây chổi, mệt mỏi nằm xuống ghế sô pha.
“Cháu bây giờ đúng là giỏi chịu đựng, cậu chạy không lại cháu rồi”
“Trước kia cậu cũng đâu có chạy lại cháu”
Nghiêm Mặc Hàn: “..”
Thanh Tùng liếc mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt, lần nữa thay đổi quyền chủ động, hỏi đùa: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, hay là nói chuyện của cháu đi, cháu nói làm sao cháu lại biến thành một tên ác ôn không chuyện xấu nào không làm như thế này hả?”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi ngược lại.
Thanh Tùng chế nhạo: “Vậy sao cậu lại vứt bỏ dì Ngọc? Còn có cô, sao cô lại thu hoạch tên đàn ông cặn bã này?”
Nghiêm Mặc Hàn lẫn lộn phải trái nói “Chuyện này nói tới đều là lỗi của mẹ cháu.
Mẹ cháu cưỡng ép cậu và dì Ngọc tách ra, nếu không phải biến dì Ngọc thành con gái của nhà họ Nghiêm, mà cậu thì cánh tay không lay chuyển được bắp đùi nên đành phải tôn trọng suy nghĩ của mẹ cháu. Cháu cũng biết, trong nhà chúng ta, mẹ cháu là lớn nhất mà”