Chương 1445: Kẻ thù của Mạt Thế bản là ông Tăng không hiểu rõ
Bé Tùng rồi. Bé Tùng lương thiện như vậy, chuyện mà nó gây ra cùng lắm là phải oan có đầu nợ có chủ, tuyệt đối sẽ không gây họa tới Cửu tộc đầu.”
Con ngươi của ông cụ lập tức trở nên lạnh lão.
Câu nói này của Chiến Quốc Việt, không khác gì trực tiếp nói cho ông ta biết, tìm kiếm Cửu Trương Đồ không phải là ý của Bé Tùng. Cho nên, tổ chức thần bí phía sau Bé Tùng chính kẻ thù của Mạt Thế?
Đáy mắt của ông cụ nổi lên gợn sóng, ngước nhìn lên bầu trời sương mù trắng ngần, cảm khái sâu xa nói: “Bầu trời ở Everest cho tới bây giờ chưa từng chói lọi như vậy. Quốc Việt, ông Tằng đã sớm dự đoán được, Mạt Thế chúng ta sẽ gặp báo ứng. Tôi không sợ báo ứng, tôi chỉ không muốn làm liên lụy đến phụ nữ, trẻ em, người già ở Dư gia trại và 108 Trại mà thôi.”
Đây là nút thắt của trái tim ông ta Mà dăm ba câu của Chiến Quốc Việt đã chỉ dẫn một con đường sáng cho ông cụ.
Tự thú với đất nước?
Trong lòng ông cụ xoắn xuýt, xua tay nói với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, cậu mau cầm lệnh bài trung tướng đến Dư gia trại lãnh binh đi. Trời vừa tối sầm, chỉ sợ kẻ địch sẽ mò lên núi. Cậu phải sắp xếp thật nhanh đấy”
Chiến Quốc Việt cầm lấy lệnh bài, tạm biệt ông cụ.
“Ông Täng, hẹn gặp lại.”
Dư ông cụ tâm sự nặng nề trở lại biệt thự lưng chừng núi của mình.
Trước cửa biệt thự, một ông cụ cao cao gầy gò đã nán lại trước cửa một lúc lâu. Nhìn thấy ông cụ liền nở nụ cười chân thành chào đón.
“Anh Dư: Ông cụ gầy gò làm cho người khác cảm thấy thân thiết tự nhiên Ông cụ nhìn thấy ông cụ gầy gò, vẻ mặt nghiêm trọng lập tức giãn ra. Có chút kinh ngạc kêu lên: “Ôi, Chiêm Sơn, tại sao lại là cậu? Lâu lắm rồi cậu không đến tìm tôi đánh cờ đấy. Nghe nói gần đây cậu bán đá thô phát tài, có thật không vậy?”
“Nhờ hồng phúc của anh Dư mà em cất được ít tiền. Đang chuẩn bị đặt mua chút đồ cưới cho con gái đây.’ Ông cụ gầy gò cười nói.
Hai người cười cười nói nói, bước vào phòng khách rộng rãi sáng sủa.
Người hầu nhanh chóng dâng trà cho hai người, ông cụ nhấp một ngụm trà rồi buông xuống, nghiêm mặt nói: “Tôi biết cậu không có chuyện gì thì sẽ không đến Tam Bảo Điện.
Nói đi, rốt cuộc cậu đến tìm tôi có chuyện g?
Ông cụ gầy gò có chút xấu hổ, vì để che giấu sự bứt rứt bất an, ông ta bỏ mũ xuống, xoa hai lòng bàn tay thô ráp lên đỉnh đầu nhãn nhụi của mình.
“Ai nha, anh Dư, đúng là em có việc muốn nhờ anh giúp, chỉ là có chút xấu hổ nói ra miệng…
Dư ông cụ cả giận nói: “Có cái gì mà ngại nói ra miệng? Cậu là thần bảo vệ của Mạt Thế chúng ta. Năm đó vì bảo vệ Mạt Thế mà vợ chồng hai người đồng tâm hiệp lực chặn thiên quan, cuối cùng cậu phải bỏ vợ mình để đại bộ đội Mạt Thế được rời đi thành công, phần ân tình này tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghỉ trong lòng”
Ông cụ gầy gò hồn nhiên cười to: “Vậy thì em nói đây. Anh cũng biết, xưa nay em không nhờ anh giúp đỡ bao giờ, lần này em nhờ anh giúp đỡ cũng là vì Chu Mã.”