Chương 1544: Gọi mẹ
Cô càng sợ Chiến Hàn Quân không tìm thấy cô sẽ đau đến sụp đổ tỉnh thần.
Em gái Mười Ba đưa cô đến một sườn núi trong động, nơi này cành lá rậm rạp, núi non trập trùng, nhìn giống như rừng rậm nguyên thuỷ, hoàn toàn không có một dấu vết của nhân công.
Em gái mười ba giải thích cho Linh Trang “Nơi này là bồng lai tiên cảnh của Núi Châu Phong, bởi vì nơi này thường có mãnh hổ dã thú ẩn hiện, cho nên người Mạt Thế hiếm khi tới đây, tôi nghĩ nơi này chính là căn nhà cuối của tôi”
Em gái mười ba vươn tay, tên đặc công cần cầm súng lục ổ quay trên tay đưa tới Em gái mười ba giơ súng lục lên, họng súng nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình.
Linh Trang bỗng nhiên ôm tay cô bé, quỳ xuống trước cô bé, cầu xin: “Mười Ba, cô cầu xin cháu, yêu quý mạng của mình có được không?”
Súng lục ổ quay xoay một cái trong tay em gái mười ba, ầm ầm hai phát súng, huyệt Thái Dương hai tên đặc công lập tức lủng hai lỗ, hai người thậm chí cũng không kịp khiển trách em gái mười ba phản bội đã im lặng ngã xuống đất.
Linh Trang trợn tròn mắt.
Em gái mười ba tuyệt tình tàn nhẫn, cô cuối cùng cũng thấy được.
Em gái mười ba ném cây súng lục xuống vách núi, Linh Trang sững sờ nhìn qua mà sợ hãi nói: “Bây giờ cô còn cảm thấy người như tôi thích ở trong sân trường trong xanh kia sao?”
Linh Trang hơn nửa ngày chưa lấy lại tỉnh thần Rất lâu sau Linh Trang mới gật đầu.
“Nơi này là nơi ánh mặt trời không chiếu đến, cháu ở trong nơi hẻo lánh âm u giết người không sợ hãi. Nhưng sân trường là nơi sáng chói, nơi đó có thế tẩy sạch sự vấn đục trên người cháu, cô tin cháu nhất định có thể giống như đứa trẻ bình thường, sống bình thường nhưng không tầm thường”
Em gái mười ba vươn tay, muốn kéo Linh Trang lên.
Nhưng Linh Trang co quắp ngã xuống đất, sức lực toàn thân đã xói mòn gần như không còn Mặc dù như thế, cô dùng sự tin tưởng lớn lao, cố gắng giơ tay lên.
Cô cười nói với em gái mười ba: “Có lẽ cô không có sức dìu cháu đi qua tất cả vất vá, nhưng cô bằng lòng mãi mãi làm người lắng nghe cháu nói”
“Vậy đủ rồi” Em gái mười ba bỗng nhiên từ trên xe lăn ngã xuống, cô bé từng bước bò đến trước mặt Linh Trang, nằm trong ngực Linh Trang.
Cô bé bỗng nhiên hiểu ý cười một tiếng, hỏi thăm Linh Trang: “Cháu có thể gọi cô một tiếng mẹ không?”
Linh Trang cười nói: “Đương nhiên có thể”
“Mẹ” Em gái mười ba nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giống như đứa trẻ trong tã lót bi bộ tập nói tiếng mẹ đầu tiên, gọi không lưu loát nhưng lại thoả mãn.