Chương 1789: Ngoan ngoãn trị liệu
“Cái gì?”
Bác Danh nói: “Bà đã quyết định cùng bạn già rời khỏi thành phố Vân Vũ, số điện thoại của chúng ta cũng đã thay đổi. Linh Trang chắc là không gọi được điện thoại cho chúng ta, cho nên tự mình đến thành phố Vân Vũ tìm chúng ta. Nó bị kinh sợ, chứng tự bế hoàn toàn tái phát”
“Cô ấy bò đến biệt thự nhà bà. Đây là ý gì?”
Chiến Hàn Quân hồi hộp hỏi “Cơ bắp toàn thân đều bị dãn hết ra. Ngón tay cứng ngắc co lại. Tê liệt. Nhìn thấy bà, thì nói vài chữ: Cứu anh Hàn Quân”
Chiến Hàn Quân nghe vậy, phun ra một ngụm máu tươi.
Chiến Quốc Việt nghe thấy mẹ bệnh nặng thì ngây ra như phỗng, lại bị bố hộc máu làm cho tỉnh lại.
“Bố.
Lúc này Bác Danh cũng không đùa Chiến Hàn Quân nữa. Lời nói thấm thía: “Nhóc Quân, vì Linh Trang, cháu cũng nên cố gắng yêu quý thân thể của mình. Cháu lên giường cố gắng nghỉ ngơi, ngoan ngoãn trị để bà trị liệu”
Lệ máu nơi đáy mắt của Chiến Hàn Quân chảy ra, đau khổ nức nở nói: “Bà nội, Linh Trang đâu?”
Bác Danh quay đầu lại nhìn chiếc xe bên ngoài, nhưng bà không dám nói cho Chiến Hàn Quân biết Linh Trang gần trong gang tấc.
Vừa nãy bà nhất thời kích động nói cho Chiến Hàn Quân cảnh ngộ của Linh Trang, Chiến Hàn Quân đã khó thở công tâm dẫn đến hộc máu, nếu để cho anh nhìn thấy dáng dấp của Linh Trang bây giờ e là càng thêm khó thở công tâm, đi đời nhà ma luôn cũng không chừng Bác Danh chỉ có thế tạm thời hòa hoãn tâm tình của anh, nói: “Cháu ngoan ngoãn trị liệu, bà nội đáp ứng cháu, sau ba ngày sẽ mang nó từ thành phố Vân Vũ trở lại”
Chiến Hàn Quân lúc này mới ngoan ngoãn trở lại trên giường, phối hợp trị liệu với Bác Danh.
Sâu trong đôi mắt u ám của Chiến Quốc Việt rơi vào chiếc xe phía ngoài. Nhìn thấy rất nhiều thiết bị chữa bệnh lớn nhỏ bị vất trên mặt đất, còn có vài vật dụng giống như đồ dọn nhà hàng ngày, rõ ràng chính là hoàn toàn rút ra khỏi nhà.
Chiến Quốc Việt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chạy ra ngoài, sau đó bất chấp người khác ngăn cản, lên một chiếc xe kiểm tra, cuối cùng trong một chiếc xe MPV, tìm thấy Nghiêm Linh Trang.
“Mẹ” Cậu lên xe, ôm chặt lấy Linh Trang.
Cảm giác được thân thể Linh Trang cứng ngắc, viền mắt Chiến Quốc Việt đỏ au. Nước mắt lăn xuống Cậu ôm Linh Trang xuống xe, một đứa trẻ mười lăm tuổi, vóc người cao lớn, hơn nữa tính tình cậu bé trầm ổn, làm chuyện này giống như rất thành thạo chuyên nghiệp.
Chiến Quốc Việt ôm Linh Trang đến phòng ngủ sát vách phòng ngủ chính. Đắp kín chăn cho Linh Trang, cậu bé ngồi lại nói chuyện một chút với Linh Trang. Chủ yếu là an ủi Linh Trang.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã tìm bà nội Bác Danh đến. Mẹ yên tâm, bố chắc chắn sẽ không sao, nhất định chẳng bao lâu ông ấy sẽ khỏe lại Bởi vì ông ấy không yên lòng về mẹ” Chiến Quốc Việt nói.
Linh Trang mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Chiến Quốc Việt, nghe được cậu nói Chiến Hàn Quân sẽ không sao, nỗi lòng lo lắng của cô mới buông xuống.
Sau đó, cô ấy nhằm mắt lại ngủ.
Chiến Quốc Việt từ trong phòng ngủ rón rén đi ra, lại đi tới phòng bố đang năm. Nghe được âm thanh trò chuyện của Bác Danh và ông cụ.
Bác Danh cả giận nói: “Trong cơ thể của con trai có thuốc tình ái và thuốc hạnh phúc.
Đây là thứ chỉ có nhà họ Dư mới có. Chắc chắn là thủ đoạn hèn hạ của Dư Thiên An nhằm chia rẽ nhóc Quân và Linh Trang. Sau này tôi mà gặp Dư Thiên An, tôi không đâm cho cô ta hai châm không được.”
Ông cụ nhìn Bác Danh tính tình trẻ con, cười nói: “Bà cũng đừng thêm phiền. Theo tôi thấy, Dư Thiên An lần trước làm hại Linh Trang phát bệnh trầm cảm, Linh Trang đã gầy đi mấy chục cân, Hàn Quân vì trợ giúp Linh Trang tiêu trừ bệnh trầm cảm, cũng đã nhọc lòng. Lần này, Dư Thiên An lại làm hại thân thể Linh Trang tái phát chứng tự bế, lấy sự yêu thương của Hàn Quân đối với Linh Trang, lần này không cần bất cứ ai trong chúng ta đứng ra, chỉ sợ Hàn Quân sẽ tiêu diệt hết những chướng ngại này”
Lời này đúng là nhắc nhở Bác Danh, Bác.
Danh hoang mang nói: “Ông nói xem Hàn Quân trải qua kiếp nạn này, có thể hay không?”
Bà luôn cảm thấy Chiến Hàn Quân sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Ông cụ thay bà ấy bổ sung ý nghĩa cả câu: “Bà lo lắng Hàn Quân nhân vì không bảo vệ được cho Linh Trang, sẽ dấn sâu vào trong sự tự trách. Đúng không?”