Chương 1880: Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến
Tô Cẩm giận giữ hướng nắm đấm về phía anh ta: “Anh đừng nói nhảm, có tin tôi đánh bay đầu anh không. Chị đây vẫn luôn mặc đồ lót như vậy, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh sao?”
Diệp Phong giơ tay đầu hàng. Trong nháy mắt trở nên ngoan hiền. “Thôi thôi thôi. Xem ra cô không còn tiền, đành tha cho cô vậy”
Tô Cẩm tức giận đến nghiến răng: “Là do tôi trước khi ra khỏi cửa không thắp hương, cho nên mới có thể đụng vào một tên phật gia như anh. Cứ ở đây ăn vạ không chịu đi, còn xem tôi như bảo mẫu mà sai vặt, giặt quần áo cho anh, còn bắt tắm rồi chà lưng. Kiếp trước là tôi thiếu nợ anh sao?”
Diệp Phong cười vô cùng rạng rỡ: “Có thể chăm sóc cho tôi chính là phúc phần của mười tám đời tố tiên nhà cô tu được”
Hai tay của Tô Cẩm chống nạnh: “Phúc phần này tôi không dám nhận, ai muốn nhận thì cứ lấy đi”
Khi bé An nghe được Tô Cẩm nói như vậy thì phảng phất giống như bị sét đánh trúng.
Anh Diệp Phong thật sự để nữ sinh xinh đẹp này chà lưng cho mình?
Bọn họ thật sự đã thân mật đến trình độ này sao?
Bé An nhìn Tô Cẩm, chị gái nhỏ này thoạt nhìn cũng không lớn hơn cô bé là bao. Nhưng mà khi nghĩ đến anh Diệp Phong lại có thể cho phép cô ta đối xử thân mật với mình như vậy thì trong lòng bé An liền dâng lên một cảm giác mất thật lớn.
Sau đó, nước mắt của bé An không nghe lời mà cứ tuôn ra.
Cô bé bước ra khỏi giá treo quần áo.
Phong kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy bé An: “Thanh An, sao em lại ở đây?”
Bé An vén tay áo lên lau nước mắt, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Anh Diệp Phong, em được nghỉ. Cùng các chị đi mua một chủ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày”
Lúc này Tô Cẩm dò hỏi Diệp Phong: “Anh Diệp Phong, cô bé này là ai vậy?”
Diệp Phong giải thích: “Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến”
Trái tim của bé An như rơi xuống vực sâu, rơi rớt tan tát.
Ở trong lòng của anh Diệp Phong, cô bé chỉ là một cô công chúa nhỏ của nhà họ Chiến.
Không có một chút quan hệ nào với anh ta Bé An rất muốn khóc, nhưng mà nhớ tới lời dạy bảo của bố, học được cách khống chế cảm xúc của mình một cách lý trí. Cho nên cô bé liền liều mạng chịu đựng, cuối cùng không nhin được nữa mà vội vàng tạm biệt Diệp Phong.
“Anh Diệp Phong, chị, em còn có việc, tạm biệt”
Diệp Phong cười nói: “Đi đi. Trên đường cẩn thận một chút”
“Vâng” Bé An xoay người, cố làm ra vẻ tự nhiên rồi rời đi.
Chị cả khen ngợi bé An một cách chân thành, nói: “Em gái, vừa rồi em rất giỏi. Em không hề tỏ ra yếu đuối ở trước mặt anh Diệp Phong, em làm rất tốt”
Bé An nhào vào lòng chị cả: “Nhưng mà em thật sự rất đau lòng”
Trong lòng của các chị vô cùng tức giận, nói: “Anh Diệp Phong thật quá đáng”
Bé An lắc đầu, thay Diệp Phong giải thích: “Không, anh ấy không sai. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng đồng ý để em làm bạn gái của anh ấy. Anh ấy có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Là do em tự nguyện, tự mình đa tình”
Trở lại biệt thự Ngọc Bích, bé An tự nhốt mình ở trong phòng. Mặc cho Linh Trang gõ cửa như thế nào thì cô bé cũng không chịu mở. Chỉ nói ôm ồm: “Mẹ, mẹ có thể cho con yên tĩnh một chút được không?”
Trong lòng Linh Trang cảm thấy bất an, vì vậy liền hỏi nhóm con gái khác về tình huống hiện tại.
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói: “Mẹ, hôm nay bọn con đến trung tâm thương mại để mua đồ, tình cờ gặp được anh Diệp Phong và một cô gái xinh đẹp cùng nhau đi dạo phố”