Chương 1889: Anh ấy cả đời này chỉ yêu một người
Tô Cẩm liền thoải mái chia sẻ về mối tình đầu của mình với Diệp Phong: “Tôi lúc trước từng thích một chàng trai và anh ta cũng rất thích tôi nhưng vì tuổi còn nhỏ nên bố mẹ hai bên không đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, vậy nên tôi bị bố mẹ nhốt ở trong nhà. Trong khoảng thời gian đó tôi dường như cả ngày rửa mặt bằng nước mắt và thậm chí còn nghĩ đến cái chết…
Tô Cẩm giơ cổ tay của mình lên, ở nơi đó còn lưu lại một vết sẹo, Tô Cẩm nói: “Anh nhìn xem, tôi còn suýt chút nữa tự sát chỉ là khi vừa kề dao vào máu tươi liền lắm tức chảy ra tôi liền cảm thấy hối hận rồi, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy cái chết còn đáng sợ hơn cả thất tình. Sau ngày hôm đó thì bố mẹ tôi cũng thả tôi ra ngoài, tôi liền ngay lập tức chạy đến nhà của chàng trai đó nhưng lại nhìn thấy anh ta đang hôn người con gái khác. Lúc đó tôi cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà, giấu diếm bố mẹ trộm khóc nửa tháng trời rồi cuối cùng tôi hiểu rõ vì một tên cặn bã như thế mà đau buồn thật không đáng.”
Tô Cẩm nhún nhún vai nhìn Diệp Phong, dáng vẻ bình thản tựa như gió nhẹ thổi mây hờ hững trôi, như thể người trong câu chuyện đó không phải là cô ấy vậy: “Tình yêu của trẻ con rất trong sáng, yêu là yêu, không yêu là không yêu, thay đổi nhanh như gió lốc vậy”
Ánh mắt Diệp Phong ảm đạm: “Đó là cô thôi”
Diệp Phong sợ, sợ rằng bé An sẽ giống như bố mẹ của cô bé chỉ vì tiếp xúc thường xuyên mà nảy sinh ra tình cảm mà thôi.
Tô Cẩm xem thường nhìn Diệp Phong: “Bạn bè xung quanh tôi đối với tình cảm còn tùy ý hơn cả tôi nữa. Có người một chân đạp hai thuyền, có người yêu vì tiền, tôi chưa từng gặp qua loại tình yêu nào như trong sách nói gì mà hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết”
Diệp Phong nói: “Cô chưa từng gặp qua không có nghĩa là trên đời này không có, bố nuôi của tôi và vợ của anh ấy cả đời này chỉ yêu một người đến chết cũng không thay đổi”
Tô Cẩm trợn tròn mắt: “Chính là ngài Quân lần trước đến nhà chúng tôi thăm anh đó à?”
Diệp Phong gật đầu, Tô Cẩm không phục nói: “Ngài Quân là thái tử gia của Hà Nội và là một người tài giỏi, nếu đổi lại tôi là cô Linh Trang thì tôi cũng sẽ không thể nào thích người đàn ông khác được.”
Tô Cẩm ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Cô Linh Trang là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy, cô cũng rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng dịu dàng và lương thiện. Ngài Quân cưng chiều một mình cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Bọn họ không phải là phàm phu tục tử, chúng ta làm sao có thể sao sánh được với bọn họ cơ chứ?”
Diệp Phong cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, thật ra anh ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều nam nữ sỉ tình trên đời này nhưng ngoại trừ Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang ra thì anh ta thật sự chưa từng gặp qua tình yêu nào hoàn hảo như vậy cả.
Diệp Phong nghĩ: Có lẽ thời gian trôi qua lâu dần thì bé An cũng sẽ quên anh ta thôi vì dù sao thì tính tình của trẻ con cũng không đủ thành thục.
Nhưng anh ta không biết trong khoảng thời gian quên đi anh ta đó đối với bé An mà nói có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài và hơn nữa cũng sẽ sinh ra nỗi đau khổ và áp lực vô cùng lớn. Ít nhất thì cũng là chứng ăn uống quá độ khiến cho bé An vô cùng khổ sở, cân nặng của cô bé càng ngay càng tăng, vóc dáng nhỏ nhắn uyển chuyển ban đầu chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tháng đã trở nên đây đà hơn, khuôn mặt trứng ngỗng cũng trở nên tròn hơn để lộ ra hai cằm khiến cho cô bé mất đi dáng vẻ xinh đẹp của một thiếu nữ.
Bởi vì thân hình dị thường của mình nên bé An cũng cảm thấy được những lời nói tệ nhất trên đời. Đôi khi ở bên ngoại một mình, bé An nghe thấy những bạn học khác đang chỉ trỏ bàn tán về cô bé: “Mau nhìn kìa, đó chính là em gái của Chiến Thanh Tùng đó, nghe nói là vì mắc phải một căn bệnh lạ nên chỉ trong hai tháng ngắn ngủi liền đột nhiên tăng mấy chục cân”
“Nếu như nó cứ béo như vậy có khi nào sẽ biến thành quái vật không? Trời ơi, nó trông thật xấu xí”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!