Chương 1914: Không, em không muốn trở thành nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ
Chiến Quốc Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ sinh em ra, nuôi nấng em, cuối cùng em không báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của bà, em lại chủ động tìm đến cái chết. Em còn muốn bố và mẹ cả đời này phải sống trong nỗi đau vì sự ra đi của em sao?
Em đối với bố mẹ cũng quá tàn nhẫn rồi! Bé An, em làm sao có thể đối xử nhẫn tâm như vậy đối với hai người yêu thương em nhất chứ?
Bé An khóc đến cả người run lên, vừa nấc nghẹn vừa xin lỗi: “Em xin lỗi, em cũng không muốn như thế này”
Chiến Quốc Việt từng bước từng bước đến gần cô: “Bé An, em hãy nghĩ về mẹ, nghĩ về bố, bọn họ đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau như bây giờ, có được hạnh phúc khó giành được này. Em làm sao có thể phá tan tất cả hạnh phúc của bố và mẹ chứ?”
Bé An là một người con hiếu thảo.
Cô kích động hét lên: “Không … em không muốn trở thành nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ. Anh Quốc Việt, em không muốn chết nữa đâu”
Cô kích động đứng lên, thế nhưng bởi vì toàn thân run rẩy, loạng choạng mất thăng bằng, cô nghiêng người ra ngoài, sau đó liền ngã xuống dưới.
Em gái Mười Ba bị sốc ngay tại chỗ.
“Bé An”
Chiến Quốc Việt nhanh tay lẹ mắt, lao về phía trước, nhanh chóng nắm lấy tay của bé An. Chân móc vào trong mép mái sân thượng.
Bé An lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của Quốc Việt đã ướt đảm mồ hôi.
Hóa ra vẻ ngoài bình tĩnh và bất cần của anh ấy vừa rồi chỉ là ngụy trang, anh ấy lo lắng căng thẳng hơn bất cứ ai khác.
“Anh cả, cảm ơn anh” Bé An bật khóc.
“Đừng nói nữa, nghĩ cách để lên trên đi” Vẻ lạnh lùng ngang tàng của Chiến Quốc Việt dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng.
Em gái Mười Ba hoàn hồn, tranh thủ thời gian chạy đến giúp.
Chiến Quốc Hai người đồng tâm lực kéo bé An lên.
Ở dưới sân thượng, bé Tùng thấy bé An đã an toàn, vội vã chạy lên sân thượng.
Chiến Quốc Việt trêu chọc nói: “Lần sau nếu làm một chuyện ngu ngốc, hãy nghĩ xem bản thân mình có thể gánh chịu hậu quả của một việc ngu ngốc đó hay không đã”
Bé An xấu hổ đỏ mặt.
Bé Tùng khoác một tay lên bả vai của bé An nói: “Ôi kìa, đừng lo lắng, vừa rồi anh trai đã giải thích với thầy cô và bạn học rồi, em và em gái Mười Ba muốn ngồi trên sân thượng tán ngẫu. Sau đó không cẩn thận ngã xuống… “
Chiến Quốc Việt nói: “Cái lý do vụng về này, ai mà tin được chứ?”
Bé Tùng nói: “Anh nghĩ rằng tất cả học sinh ở trường học này.
đều thông minh như anh à?”
Khi mấy người họ đi xuống tầng, những thầy cô giáo và các bạn học sinh khi nãy hóng hớt đều đã sớm rời đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Chiến Quốc Việt kinh ngạc nhìn bé Tùng: “Rốt cuộc là em đã làm cái quái gì vậy?”
Bé Tùng nói với vẻ mặt bí hiểm: “Không có gì”
Bé An và họ trở về đến lớp học, việc đầu tiên Chiến Quốc Việt làm chính là đổi vị trí. Chuyển bàn ghế của bé An sang bên cạnh.
Bằng cách này, cậu ấy có thể quan sát mọi hành động của Bé An.
Phía bên cạnh của bé Tùng đột nhiên trở nên trống rỗng.
Bé Tùng nhìn chằm chằm Chiến Quốc Việt không nói nên lời: “Tại sao phải để Bé An ngồi bên cạnh anh? Có khác gì ngồi cạnh em đâu? Đều là anh trai, có khác gì không?”