Chương 2016: Bé An như vậy là ở trong tâm anh Phong sao
Diệp Phong cảm thấy thẹn.
“Không, em hiểu lầm rồi” Diệp Phong dùng lời nói bác bỏ.
Nhưng lời phủ định đó hiện tại, không hùng hồn như trước được.
Diệp Phong cảm nhận bên trong mình tồn tại hai tư tưởng, một loại tư tưởng liều mình muốn vùng vẫy mà thoát khỏi xiềng xích mà chạy đến với bé An, còn lại cái ý nghĩ kia là muốn kéo lại.
Diệp Phong cảm thấy thật khó chịu.
Tô Cẩm thấy anh ta không có cố gắng giữ cô ta ở lại, liền nghẹn ngào mà rời khỏi.
Diệp Phong cũng không giữ cô ta ở lại, anh ta lại cảm thấy chính mình lại làm cuộc sống của mình rối loạn, Anh muốn phải thật sự lắng đọng lại, để nhận biết được tình cảm thực sự của chính mình, để có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Như vậy mới không ảnh hưởng đến những người bên cạnh anh ta.
Sau một hồi, Diệp Phong phấn chấn lại tinh thần. Anh ta hiện tại là trợ lý đắc lực của Chiến Quốc Việt. Tình thế dao động này không thể đối mặt với Chiến Quốc Việt được, anh ta không được thiếu cảnh giác. Bảo vệ cho Quốc Việt thật tốt, cũng là đối với ân tình, đối với bé An thật tốt nhất.
Nguyên nhân trong đầu đều hiện lên là bé An, Diệp Phong lại tự thấy hoảng sợ với chính mình. Liều mạng lắc đầu, đem suy nghĩ về bé An đuổi ra khỏi đầu. Chua xót cười lên cay đắng: “Bé An à, đây là em đã ở trong tâm của anh Phong sao?”
Diệp Phong đi vào bệnh viện Á Châu. Hôm qua, Chiến Quốc Việt dặn dò anh ta giám sát chặt chẽ bà Vân, nhưng mà do anh ta có nỗi niềm không thông, chạy đi đến bar uống rượu. Đem bà Vân giao cho Lâm Miên và Quan Minh Vũ trông giữ.
Chuyện giám đốc đã dặn dò, Diệp Phong không dốc lòng đốc thúc, trong lòng ngực có chút thẹn.
Bước chân của Diệp Phong vội vàng đi vào phòng của bà Vân, ngoài của cũng không thấy bóng dáng của người bảo vệ.
Một loại linh cảm không rõ ràng xuất hiện, Diệp Phong bước thật nhanh, đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, bà Vân đã không còn tung tích từ lâu.
Mà Lâm Miên cùng với Quan Minh Vũ lại đang nằm trên giường ngủ sâu.
Diệp Phong đi đến lay bọn họ tỉnh: “Lâm Miên, Quan Minh Vũ, mau tỉnh lại”
Lâm Miên và Quan Minh Vũ từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy chính mình nằm trên giường bệnh, càng thêm ghê hơn là, bọn họ lại còn là đang ôm nhau.
Lâm Miên và Quan Minh Vũ cùng nhau tách nhau ra.
Vẻ mặt buồn bực nhìn Diệp Phong: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Bà Vân chạy rồi, tôi còn muốn hỏi hai người là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phong lo lắng nói.
Quan Minh Vũ và Lâm Miên suy nghĩ một chút về chuyện tối hôm qua, Quan Minh Vũ liền nói: “Tối hôm qua sau khi bà Vân tỉnh lại, gọi chúng tôi vào, sau đó thì?”
Quan Minh Vũ nhớ đến đó thì buồn bực vì không nhớ tiếp được: “Tôi làm sao lại không nhớ được tiếp theo là gì chứ?”
Diệp Phong nói: “Vừa nhìn thấy hai người thì tôi đã đoán được hai người bị bà ta dùng thuật thôi miên rồi.”
Quan Minh Vũ và Lâm Miên hai người ngơ ngác nhìn mặt nhau, sau đó đặc biệt xấu hổ mà cuối đầu xin lỗi.
Diệp Phong nói: “Tôi phải nhanh chóng chạy đến thông báo tin cho Quốc Việt. Hai người điều động người, tăng cường thêm bảo vệ chặt chế tòa thành Ái Nguyệt.”
“Được.”
Tòa thành Ái Nguyệt.
Linh Trang mang thai mấy tháng, bụng đã có chút nhô ra, chỉ có điều bóng dáng vẫn mảnh khảnh như trước. Dĩ nhiên là tin tức cô mang thai có giấu cũng không được.
Hôm nay, ông cụ Chiến ra chỉ thị: “Tất cả con cháu đều vào ở biệt thự Ngọc Bích mấy ngày. Mọi người cần phải sum họp, ăn một bữa cơm đoàn viên, để gia tăng thêm tình cảm gia đình”
Mọi người đều đồng ý tán thành vấn đề mà ông cụ đưa ra.
Địa điểm dùng bữa được chọn là trong sân họp.
Ngày hôm đó, Linh Trang mặc một bộ váy dài đen bó sát, áo khoát ngoài là một màu đỏ. Chính là đến trong sân đình viện, mới phát hiện trên phía trên sân viện có giăng thêm một cái chụp, vì là nhiệt độ thời tiết khá cao, Linh Trang liền không chịu nổi cái nóng mà cưởi áo khoác.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!