Chương 2020: Đó có phải là bí mật của trại nhà họ Dư của chúng ta không
Chiến Hàn Quân vừa chạy ra ngoài, lột nhiên quay lại, lo lắng nói: “Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt, mọi người ở lại trò chuyện với Linh Trang. Đợi khi anh về rồi hãng rời đi”
Nói xong câu này lại bỏ đi.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyêt há hốc mồm.
Nghiêm Mặc Hàn thì lẩm bẩm nói: “Chết tiệt, cậu ta muốn nuông chiều chuộng vợ mình, tại sao lại kéo chúng ta vào làm tấm đệm?”
Phía sau tòa thành Ái Nguyệt.
Lúc trước Chiến Hàn Quân bởi vì không nỡ để ông nội chuyện chỗ ở, còn ông cụ Chiến vì không muốn quấy rầy thế giới riêng của Chiến Hàn Quân và Linh Trang. Vì vậy ông cụ Chiến một mực chuyển đến phía sau đình viện.
Tuy nhiên, phía sau thành Ái Nguyệt sống động và tràn ngập pháo hoa hơn đình viện của bất kỳ trang viên nào khác.
Thứ nhất là hàng ngày có rất nhiều người đến thăm ông cụ, thứ hai là Chiến Hàn Quân cố tình trang trí lại sau đình, để sau đình càng thêm tráng lệ.
Khi Chiến Hàn Quân đi ra sau đình, ông cụ Niên đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Có thể thấy rằng trên khuôn mặt của ông ấy đầy vẻ áy náy, tội lỗi.
Ông cụ Chiến giật giật ống tay áo của ông ấy, giọng nói già nua đâm chọc vào hòa bình của trí giả.
“Ngồi xuống đi”
Ông cụ Niên lại từ từ ngồi xuống.
Chiến Hàn Quân đi thẳng đến trước mặt ông cụ Niên, vốn dĩ trong lòng anh có chút suy đoán, nhìn phản ứng của ông cụ Niên, cơ bản anh đã xác nhận được suy đoán trong lòng.
“Cái này là kỹ năng sử dụng rắn độc, là giang hồ bí thuật.
Ông ngoại, chỉ có trại nhà họ Dư mọi người vẫn còn lưu giữ giang hồ bí thuật đấy. Cháu muốn câu trả lời, việc này là do người của trại nhà họ Dư làm đúng không?” Chiến Hàn Quân thẳng thắn hỏi.
Ông cụ Niên thở ra một hơi dài.
Chiến Hàn Quân ngồi xuống bên cạnh ông cụ Niên: “Vậy thì ông hãy giải thích tại sao chưởng môn ấn của nhà họ Dư có thể đuổi được độc côn trùng, chuyện này rốt cuộc là cái gì?
Ông cụ Niên nói: “Ông cũng không biết nữa”
Chiến Hàn Quân thắc mắc: “Ông thực sự không biết?”
Ông cụ Niên gật đầu.
Chiến Hàn Quân khoanh tay, hai con ngươi tuấn tú tràn đầy nghi ngờ nhìn ông ngoại.
“Vậy thì ông gọi chúng cháu đến đấy là có việc gì?” Chiến Hàn Quân cảm thấy rằng ông cụ Niên đã biết rõ tình hình chỉ tiết.
Ông cụ Niên nói: “Mặc dù ông không biết sử dụng độc kỹ năng độc côn trùng này. Nhưng ông đã nghe nói về những bí kíp đó”.
Dư Nhân kinh hãi trợn mắt há mồm: “Đó có phải là bí mật của trại nhà họ Dư của chúng ta không?”
Ông cụ Niên gật đầu.
Tính tình cáu kỉnh của Dư Nhân bộc phát đứng lên nói: “Ôi chao, ông già, ông đừng có thừa nước đục thả cấy nữa. Mau nói cho chúng ta biết những gì ông biết đi. Chẳng lẽ sau khi chết ông muốn đem nó đi theo vào quan tài sao?”
Ông cụ Niên dùng ngón tay chỉ vào Dư Nhân, giận mắng chửi: “Đại nghịch bất đạo, làm xấu mặt con cháu. Cháu có thể đối với ông già này khách khí một chút được không?”
Sau đó, ông cười nhìn Quốc Việt và bé Tùng, nói: “Cũng đừng làm hư cháu ngoại của ta”
Chiến Quốc Việt vẻ mặt ủ rũ, lạnh lùng nói: “Đừng lo, cháu là người văn minh. Sẽ không nói tục đâu.”
Ông cụ Niên Nhìn bé Tùng một lần nữa, bé Tùng là thiếu gia tương lai của trại nhà họ Dư. Ông cụ Niên đặt nhiều hy vọng vào cậu ấy.
Bé Tùng cười toe toét và nói: “Nếu cần dùng cách tàn bạo như vậy để khuất phục những kẻ ngoan cố dùng kỹ năng độc côn trùng, cháu cũng có thể nhập gia tùy tùng.
Ông cụ Niên trở nên lo lắng: “Không được. Cháu không thể học hỏi từ chú của mình. Ông cũng trông đợi vào cháu để đưa những đứa trẻ của trại nhà họ Dư đưa vào một xã hội văn minh mới”