Chương 2147: Tỉ mỉ quan sát
“Cậu Quân, có thể đừng hỏi nữa được không?” Trong giọng điệu của bảo bối Thanh An hình như có vẻ như muốn khóc.
Chiến Hàn Quân lẩy bẩy đứng dậy, trong lòng khó chịu không thể nói ra, đó dường như là một loại cảm giác lo lắng và buồn bực không cách nào có thể xua đi.
“Được, tôi không ép cô. Vậy ngày nào cô muốn nói với tôi thì khi ấy hãy nói tiếp, được không?” Giọng điệu của Chiến Hàn Quân không muốn tiếp tục ép người, ngược lại, lại mang mấy phần bao dung và ấm áp.
Bảo bối Thanh An gật gật đầu.
Chiến Hàn Quân đứng trước mặt bảo bối Thanh An, một lần nữa tỉ mỉ quan sát dung mạo của cô Nhìn thấy cô ấy mắt mờ, tóc hoa râm, nhưng gương mặt già nua ấy cũng không thể che giấu nổi gương mặt xinh đẹp mỹ miều của thời còn trẻ. Hơn nữa, trên gương mặt của cô ấy vẫn còn lưu giữ bóng dáng của Linh Trang.
Trong lòng của Chiến Hàn Quân đau đến tột cùng.
Anh cuối cùng cũng hiểu ra, tại vì sao trong lần đầu gặp gỡ, anh gọi cô ấy một tiếng bà bà, cô ấy lại chống cự một cách gay gắt như vậy.
Bảo bối Thanh An cuộn tròn lại thành một cục, không dám nhìn anh, giống như một đứa trẻ cô độc.
“Tro cốt của bà Bác Danh, tôi sẽ thay cô đem đi. Cô và Thanh Hòa rời khỏi Thiên Lũng này đi” Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy những nguy hiểm đang rình rập ở phía trước, anh làm sao có thể giữ cô ấy lại, mang một thân thể già yếu bên mình, cùng với bọn họ trèo đèo lội suối.
Bảo bối Thanh An loạng choạng bò dậy, kích động kháng nghị, nói: “Không có tôi, mọi người không ra khỏi Thiên Lũng được đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn cũng cảm thấy quyết định của Chiến Hàn Quân quá lỗ mãng, anh ta cũng đứng ra phản đối, nói: “Đúng vậy, nếu như trên đường đi không có Tuyết Giải Tiên bà bà thì chúng ta đều đã chết mấy lần rồi. Anh Chiến, chúng ta không thể không có Tuyết Giải Tiên bà bà.
Quyết định này của anh sẽ khiến chúng ta phải chết thảm đó.”
Chiến Hàn Quân chỉ muốn bảo vệ bảo bối Thanh An, nhìn thấy bảo bối Thanh An đường sá xa xôi gian khổ như vậy, nhìn thấy bảo bối Thanh An thân phận bé nhỏ không dám đối diện với anh lúc đó, Chiến Hàn Quân liền đau đến mức muốn chết.
Cô ấy từ thân xác đến tâm hồn, đều phải gánh chịu những đau đớn dẫn vặt mà người khác không thể nào hiểu hết được.
Chiến Hàn Quân làm sao mà còn có thể lo lắng đến an toàn của bản thân được chứ. Anh chỉ muốn, cho dù có trả bằng mọi giá cũng phải đưa bảo bối Thanh An về đến đất liền một cách an toàn.
Chiến Hàn Quân nói một cách độc tài: “Đây là mệnh lệnh”
Bảo bối Thanh An trực tiếp giơ tay ra kéo lấy tay của Chiến Hàn Quân, lúc mà cánh ta khô sần đang tóm chặt lấy Chiến Hàn Quân, trong lòng của Chiến Hàn Quân như bị dao cứa vào.
Bảo bối Thanh An nói: u Quân, độc của Oai Phong và Quan Minh Vũ, đã sắp vào xương tủy rồi. Đến lúc đó, cho dù tôi muốn cứu bọn họ, thì cũng đành bó tay rồi. Độc mà bọn họ trúng là cổ độc, một khi qua thời kỳ ủ bệnh, đến thời kỳ truyền nhiễm, vậy thì chính là tai hoạ ngập đầu rồi”
Trong mắt của Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ tán thưởng dành cho.
bảo bối Thanh An.
Anh thật sự không ngờ tới, vỏn vẹn mấy năm ngắn ngủi, bảo bối Thanh An đã có thể nắm vững y thuật thần kỳ của bà Bác Danh rồi.
Cô ấy bây giờ là đời sau của thần y, không chỉ y thuật tỉ mỉ mà còn có tấm lòng cứu người giúp đời, Chiến Hàn Quân đối với những thành tựu của cô ấy cảm thấy vô cùng tự hào.
Thế nhưng những sự tự hào này, lại không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ. Bởi vì dáng vẻ già nua của bảo bối Thanh An giống như một hòn núi lớn đè nặng lên trái tim của Chiến Hàn Quân vậy, khiến anh không thể nào thở nổi.
Bảo bối Thanh An lại một lần nữa cầu xin: “Cậu Quân, hãy để tôi ở lại đi. Đây là sứ mệnh của thầy thuốc”
Chiến Hàn Quân đau đớn tột cùng, gật gật đầu.
“Tuyết Giải Tiên, nếu như lúc nào cô cảm thấy quá sức thì nhất định phải nói với tôi” Chiến Hàn Quân dặn dò.
“Vâng” Bảo bối Thanh An vui mừng nói.
Bởi vì nơi này không nên ở lại lâu, buổi tối hôm nay, nhóm người Chiến Hàn Quân định là nửa đêm rời đi.
Tuy là mọi người đều vô cùng cẩn thận, thế nhưng vẫn bị đối phương phát hiện. Có người hô lớn: “Bọn chúng chạy trốn rồi.”