Chương 417:
Vừa hay, Chiến Hàn Quân gọi điện thoại tới “Nghiêm Mặc Hàn, trả Lạc Thanh Du lại đây, còn nữa, về dẫn người phụ nữ của anh đi!”
Tiếng gào thét của Chiến Hàn Quân truyền tới từ microphone “Vâng vâng vâng, ngài Quân”
Nghiêm Mặc Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, lại dẫn Lạc Thanh Du trở về.
Chiến Anh Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh nói đi, có phải anh thích chị ấy rồi, không thích em đúng không?”
Nghiêm Mặc Hàn áy náy nói: “Xin lỗi, anh kéo nhầm người”
Đôi bàn tay trắng như tuyết của Chiến Anh Nguyệt đánh vào người anh: “Có tin em nện chết anh không, thế mà cũng sai à?”
Vợ chồng trẻ lại hòa nhau như ban đầu.
Chiến Hàn Quân kéo tay Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du lại giận dỗi rụt tay lại phía sau.
Bàn tay Chiến Hàn Quân khựng lại giữa không trung.
Một lúc sau đành bất đắc dĩ muốn bồi thường cho cô ta, vậy thì theo ý em đi, Vẻ mặt Lạc Thanh Du lập tức hớn hở.
Thân mật kéo tay anh: “Ngài Quân, bữa tiệc bắt đầu rồi, đi thôi”
Chiến Hàn Quân thấy cực kỳ đau đầu.
Bữa tiệc bắt đầu.
Khách quý đến chật nhà Trên sân khấu cao, trang trí hoa văn tiệc sinh nhật, bên cạnh còn có một chiếc kệ cao đặt một chiếc bánh gato lớn.
Một minh tinh mới nổi đang ra sức biểu diễn trên sân khấu.
Hát hay múa giỏi, bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Chiến Hàn Quân dẫn theo Lạc Thanh Du, đi thẳng tới vị trí dãy bàn C “Ngồi đi”
Lạc Thanh Du khó tin nói: “Ngài Quân, tôi là một kẻ đi ăn chùa, lại ngồi vào dấy hàng C mà mọi người ước mơ, liệu có trở thành mục tiêu công kích không?”
Chiến Hàn Quân cầm lấy thể tên của cô, Lạc Thanh Du liền trợn tròn mắt.
Thì ra chỗ ngồi đã sớm được sắp xếp xong.
Nỗi thấp thỏm trong lòng được quét sạch, còn có chút xíu cảm động.
Chiến Hàn Quân ngồi sát bên cạnh cô, cùng bàn còn có Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt, Chiến Hàn Lâm cùng mấy người vai dưới của dòng chính.
Đại khái là có bức tượng băng Chiến Hàn Quân ở đây, bọn họ liền lộ rõ vẻ cực kỳ nghiêm túc khách sáo.
Chỉ có Chiến Hàn Lâm là cười đùa hí hứng bắt chuyện với Chiến Hàn Quân: ‘Anh, thủ đoạn trừng trị tuesday vừa rồi đúng là khiến cho người ta hả giận, em thay mẹ nói lời cảm ơn với anh.”
Sắc mặt của Chiến Hàn Quân hơi tối đi.
Lạc Thanh Du vì chuyện này mà giận dỗi với anh, cái tên này đúng là hết chuyện để nói rồi.
“Nào về dịch toàn bộ tài liệu của công ty thành tiếng Pháp!”
Gương mặt Chiến Hàn Lâm lập tức trở nên trắng bệch: “Anh, đừng mà, em dịch một phần đã gian nan như vậy..
Lúc này một cô gái lễ phép đi tới, thì thầm vài câu bên tai Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân liền đứng dậy rời đi.
Trên sân khấu, sau khi kết thúc một khúc nhạc hay, một điệu múa đẹp, Chiến Hàn Quân ưu nhã bước lên sân khấu, tiếng võ tay như sấm vang lên bên dưới.
Anh đứng ở nơi đó, dù không nói lời nào nhưng vẫn toát ra sức hút đặc biệt của mình.
Lạnh lùng, trầm ổn, lại có được gương mặt tự cao tự đại.
Ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, đẹp đến làm cho người ta không thể không đắm chìm.
Anh cầm micro, giọng nói mê người có thể so sánh với người dẫn chương trình chuyên nghiệp cất lên: “Cảm ơn các vị bạn hữu đã tới biệt thự Ngọc Bích này, hôm nay nhà họ Chiến chúng tôi mở tiệc vui, một là mừng thọ tám mươi hai tuổi cho ông cụ Chiến, mong ông có thể khỏe mạnh an khang. Tôi tin là trong quãng đời dài dằng dặc còn lại, ông cụ có thể khiến cho tập đoàn Chiến thị càng thêm tỏa sáng.
Thứ hai, hôm này cũng là ngày tốt để tôi và Lạc Thanh Du kết thành phu thê, hi vọng mọi người ở đây sẽ chứng kiến ngày lành tháng tốt của chúng tôi.”
Dưới sân khấu, Lạc Thanh Du phun ngụm trà nóng ra ngoài/ Chiến Hàn Quân bị thần kinh có vấn đề à?