Chương 445:
Trời vừa rạng sáng.
Lạc Thanh Du trở lại Hoa Viên Nhật Linh Cô rón rén mở cửa vào nhà, sau đó mò mẫn lên lầu!
Cố gắng không phát ra âm thanh.
€ó điều, lúc lên lầu cô không cẩn thận đá phải khung trang trí hình cỏ nhỏ trên cầu thang.
Phát ra âm thanh khá lớn.
Gần như cùng lúc, đèn ở lầu hai đông loạt sáng lên.
Chiến Hàn Quân đứng ở đầu cầu thang, nhíu mày, sau khi nhìn thấy Lạc Thanh Du thì mới dẫn ra.
“Ngài… ngài Quân!” Lạc Thanh Du đứng đờ tại chỗ, lắp bắp nói: “Xin lỗi, quấy rầy anh ngủ rồi?”
“Tôi còn chưa ngủ-‘ Anh nói.
Lạc Thanh Du có hơi kinh ngạc, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Chiến Hàn Quân cũng cứng nhắc như những người khác, nếu không có đám cưới và đám tang, căn bản đều cố định thời gian nghỉ ngơi không đổi.
Cô chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhỏ nhìn anh, có vẻ như tâm tình của anh rất tốt, khóe môi hơi cong lên thật quyến rũ.
Anh bất ngờ ôm chặt cô vào lòng, cực kỳ dùng sức, như muốn khảm cô vào cơ thể của mình vậy.
Lạc Thanh Du không khỏi ngẩn ngơ.
Cái tên này rốt cuộc là có chuyện gì?
“Tối nay ngủ với tôi” Anh khàn giọng nói Gần như cầu khẩn.
Lòng Lạc Thanh Du hơi trùng xuống, tên này có mục đích không thể cho người ta biết đúng không?
“Ngài Quân, đã rất muộn rồi, tôi còn phải tâm rửa, sẽ ảnh hưởng tới anh” Cô uyển chuyển từ chối anh.
Sẽ không, tôi chờ em” Hiếm khi thấy anh dịu dàng như vậy.
Lạc Thanh Du hít sâu một hơi, cô nên làm gì đây?
Cuối cùng, anh cầm tay dắt cô vào phòng ngủ của mình, quan tâm xả nước cho cô.
Lạc Thanh Du ngâm cơ thể bị giày vò cả một ngày trong bồn tắm lớn, đêm nay rốt cuộc anh sẽ làm gì cô?
Sau đó ỷ lại trong bồn tắm không chịu ra ngoài, cho là như vậy có thể kéo dài thời gian, chỉ chờ cho tới bình minh, chỉ số ác ma trong con người anh sẽ bớt đi, đến lúc đó cô sẽ an toàn rồi.
Nhưng cô quên mất.
Nếu như ác ma có lòng muốn làm gì, cô làm sao mà ngăn cản được?
Chiến Hàn Quân đẩy cửa phòng tắm, nghi ngờ nhìn cô: “Muốn lột một lớp da đấy à?”
Ách, đây ý là châm chọc cô tầm quá lâu à?
“Tôi ra liền” Lạc Thanh Du đỏ mặt mắc cỡ: “Anh ra ngoài trước đi, được không?”
Chiến Hàn Quân quay người rời đi, Lạc Thanh Du vừa trùm khăn tắm lên, anh lại tiến đến.
Cầm trong tay một chiếc áo ngủ nhung màu trắng, sau đó kéo khăn tắm của cô ra, bao chặt cô bằng chiếc áo ngủ.
Cuối cùng ôm lấy cô, đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt.
Lạc Thanh Du nằm ở trên giường, hai cánh tay ôm chặt lấy chăn, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối.
Gương mặt đã đỏ bừng, “Lúc sáng đi đâu?” Chiến Hàn Quân nghiêng người, một tay ôm lấy cô.
Động tác này có chút thân mật.
“Tôi và Anh Nguyệt đi một chuyến ra vùng ngoại ô* Chiến Hàn Quân liền đau lòng Đúng là hai người không để cho người ta bớt lo.
“Đi tới làm gì?”
“Anh Nguyệt muốn nói lời từ biệt với quá khứ?
Chiến Hàn Quân giật mình.
Cô nhóc đó sao lại ngây thơ đến vậy?
“Sau đó thì sao?”
Lạc Thanh Du bỗng nhiên lo lắng đến cả người căng cứng: “Ngài Quân, chúng tôi gặp được tên đàn ông khốn khiếp đó”
Đèn phút chốc sáng lên.
Chiến Hàn Quân ngồi xuống, khẩn trương nhìn cô.