Chương 620: Náo loạn đại viện Ngô Đồng
Những người khác nhìn thấy tình cảnh này đều bị dọa đến sững sờ.
Nghiêm Hiểu Như nổi giận mắng: “Còn ở đó ngơ ngác cái gì? Mau đến giúp tôi”
Bọn người giúp việc đồng thời xông lên như ong vỡ tố, nhưng chỉ một cú đá xoáy đẹp mắt của Nghiêm Linh Trang, đã khiến cả một đám té ngửa.
Đôi tay Nghiêm Hiểu Như ôm lấy hai bên má đau rát nóng hổi, mạnh mẽ lên án: “Cô dám đánh tôi?”
Nghiêm Linh Trang tao nhã vuốt ve móng tay của mình nói: “Đi đi, cứ việc đi kêu lão chồng già của cô ra đây làm chỗ dựa”
Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ “Lão chồng già”, để niềm kiêu ngạo rẻ tiền kia của Nghiêm Hiếu Như trong nháy mắt bị ép tới bờ vực.
Quả nhiên, mặt Nghiêm Hiểu Như lập tức biến sắc. Cô ta phẫn nộ quát: “Nghiêm Linh Trang, cô cứ chờ xem”
Nghiêm Linh Trang bình thản đáp: “Tôi đang chống mắt lên chờ đây! Nhưng nếu cô không gọi được Chiến Bá Kiên ra thì tôi đi đấy nhé: Nghiêm Hiểu Như tức giận trừng mắt nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên tia ác độc.
Nghiêm Linh Trang hiểu quá rõ tính cách của cô ta, đến chết cũng sĩ diện, nên lúc này tuyệt đối sẽ không tìm người khác làm chỗ dựa. Có điều sau này có ngầm trả đũa thì cũng thật khó nói.
Sau khi Nghiêm Linh Trang dạy dỗ Nghiêm Hiểu Như xong thì quay người định rời đi, lại chợt nhìn thấy Chiến Bá Kiên đang thở phì phò đứng sau lưng cô.
“Nghiêm Linh Trang, ai cho cô lá gan dám đến cửa nhà tôi gây sự hả?” Chiến Bá Kiên tức giận đến không kìm nén được.
Nghiêm Linh Trang cười gian xảo: “Ai cho tôi, chẳng lẽ ông không biết sao?”
“Chiến Hàn Quân, cậu ta muốn lật trời có phải không?”
Nghiêm Linh Trang lại nói: “Ông Chiến à, nếu tôi mảng ông là đồ tàn phế, ông có tức giận hay không?”
Chiến Bá Kiên tức đến toàn thân phát run: “Gô dám mảng tôi là đồ tàn phế thử xem, tôi cho người kéo ra ngoài đánh cho đến chết”
Nghiêm Linh Trang cười càng rạng rỡ: “Ông Chiến, tôi mắng ông là đồ tàn phế thì ông muốn đánh chết tôi. Vậy Nghiêm Hiểu Như mắng con ông tàn phế, vì sao ông không đánh chết cô ta đi?”
Chiến Bá Kiên bị nghẹn đến câm nín không trả lời được.
Thế nhưng Chiến Bá Kiến vẫn dựa vào logic “Địa bàn của ông thì do ông đây làm chủ”, mặc kệ đạo lý Nghiêm Linh Trang phân tích có hợp lý cỡ nào, cũng ra lệnh cho người làm: “Sao còn không ra tay đi”
Đáy mắt Nghiêm Hiếu Như lộ ra một tia đắc ý, cười lạnh: “Nghiêm Linh Trang, đừng có chết đấy nhé”
Nghiêm Linh Trang đang bị bao vây giữa một đám người giúp việc đông như kiến, nở nụ cười khinh bỉ mỉa mai: “Người của đại viện Ngô Đồng chẳng qua cũng chỉ là mấy bao gạo biết đi thôi, tôi mà sợ đám người này à?”
Lời này cũng bảo hàm luôn cả chủ nhân của đại viện Ngô Đồng trong đó. Chiến Bá Kiên tức giận đến nổ phổi.
“Nghiên Linh Trang, cô sẽ phải trả giá đắt cho sự ngông cuồng của cô. Đánh, đánh chết cho tôi!” Chiến Bá Kiên cuồng nộ gầm lên.
Trái ngược với lửa giận ngùn ngụt của Chiến Bá Kiên, Nghiêm Linh Trang lại đang vui vẻ ngất trời.
Cô nói: ‘Ông già à, không dạy dỗ vợ bé của mình cho tốt thì ngày đại viện Ngô Đồng của các người gà bay chó sủa cũng không còn xa đâu”
Nghiêm Hiểu Như bị Nghiêm Linh Trang gọi là vợ bé của người ta thì lập tức nghiêm mặt không vui, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nghiêm Linh Trang, cô đúng là chán sống rồi”
Chiến Bá Kiên giận dữ hét: “Đánh, tất cả đều cùng đánh cho tôi”
Cả đám người hầu đều kích động xông lên.