Chương 681: Rời đi
Nghiêm Linh Trang nhìn màu đỏ nhạt kia, đáy mắt hiện lên một tia hoài nghỉ: “Tại sao dâu mà em trồng lại có màu nhạt như vậy?”
Chiến Hàn Quân: “..”
Nghiêm Linh Trang cởi cúc áo đầu tiên để lộ ra cổ thiên nga trắng nõn, phủ kín trên đó là từng đóa dâu mê người.
Đó là dấu hôn do Chiến Hàn Quân hôn cô vào lúc sáng sớm để lại.
“Của em đều đã đậm lên hết rồi, vì sao anh lại không như vậy?”
Chiến Hàn Quân lộ ra nụ cười giống như sói xám đang vẫy đuôi đắc ý: “Muốn anh truyền thụ kinh nghiệm cho em không?”
Linh Trang mừng rỡ gật đầu.
Chiến Hàn Quân ôm cô, cúi người xuống, nụ hôn rơi trên vai cô nhưng lại mang theo hàm ý trừng phạt, cuối cùng biến thành cần, dùng răng xâm nhập vào da thịt cô.
Nghiêm Linh Trang hít sâu một hơi.
Cuối cùng chịu không nổi đau đớn, cô hoảng sợ la lên: “Á!”
Trong con ngươi Chiến Hàn Quân hiện lên ánh sáng lạnh lếo, trông vô cùng quyến rũ, mang theo bóng tối như muốn phá hủy thế giới, làm cho nụ hôn đau đớn này càng thêm sâu Anh muốn lưu lại trên người cô dấu vết chỉ thuộc về anh.
“Anh Quân, đau quái” Cô đau đến chảy nước mắt, kêu lên.
Sự tàn nhẫn của Chiến Hàn Quân từ từ giảm xuống theo tiếng khóc thút thít nỉ non của cô, răng từng chút từng chút rút ra khỏi vai cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đỏ tươi Nhìn thấy vết cắn sâu của mình, đó là dấu vết chỉ thuộc về anh, vành mắt Chiến Hàn Quân lại ấm ướt.
“Linh Trang, ngủ với anh đi” Anh nói.
Nghiêm Linh Trang có cảm giác hôm nay anh Quân của cô rất khác thường, cẩn thận suy xét nguyên nhân của sự khác thường này, cô cảm thấy nó có liên quan đến cuộc nói chuyện bí mật với ông nội.
“Chiều nay anh và ông nội đã nói gì với nhau vậy?” Cô hỏi Chiến Hàn Quân hơi suy nghĩ, nói: “Anh hy vọng Nghiêm Thị có thể vực dậy lần nữa, lấp đầy chỗ trống của Á Châu”
Nghiêm Linh Trang tin tưởng đó là sự thật: “Vậy à”
Cô nằm trong lòng anh mà chìm vào giấc ngủ, nước mắt còn đọng trên hai hàng mi chưa khô đi.
Ngón tay dài của Chiến Hàn Quân hết lần này đến lần khác lướt qua khuôn mặt tỉnh tế của cô.
“Xin lỗi, Linh Trang, anh không thể để mất em một lần nữa”
Anh ôm cô thật chặt, thế nhưng lại giống như đồng hồ cát, ôm càng chặt thì anh càng không thể nắm chặt được vận mệnh của cô.
Cuối cùng, anh ảo não buông cô ra, đặt cô lên giường, sau đó hôn lên trán của cô thật sâu. Anh nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt cô.
mấy cho đến khi khắc sâu từng đường nét của cô vào trong lòng, cuối cùng mới quyết định thừa lúc đêm tối rời đi.
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ Ngẩn người đứng ngoài cửa một lúc, anh nhằm mắt lại, đáy mắt bao phủ sương mù mịt mờ, kiên quyết nhẫn tâm rời đi.
Rạng sáng.
Bầu trời mịt mờ sương mù Nghiêm Linh Trang xoay người, đưa tay.
vuốt ve người đang ngủ bên cạnh nhưng lại chỉ nằm được gối ôm, ôm vào trong ngực.
Cảm thấy xúc cảm không đúng lắm, Linh Trang mở to mắt.
‘Vứt gối ôm đang ôm trong ngực ra, cô đứng lên vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy người mà mình yêu đâu cả.
“Anh Quân” Nghiêm Linh Trang đi chân trần xuống giường.
Từ trên lầu chạy xuống, cô vừa gọi vừa tìm xung quanh: “Anh Quân!”
Trong đại sảnh, ông cụ Nghiêm đang ngồi trên xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe được giọng nói vô cùng lo lắng của cháu gái, ông cụ đột nhiên nói bằng giọng đau xót: “Đừng tìm nữa, nó đã đi rồi”
Nghiêm Linh Trang đứng trước mặt ông cụ, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Anh ấy đi rồi? Tại sao anh ấy không đánh thức cháu?”
Ông cụ Nghiêm không dám mở mắt ra nhìn thẳng vào cháu gái, ông ấy có thể tưởng tượng được giờ phút này Linh Trang hoang mang cỡ nào, khổ sở cỡ nào.
“Đánh thức cháu thì nó sẽ không đi được.”
Tuy sự thật rất tàn khốc, thế nhưng Nghiêm Linh Trang nhất định phải chấp nhận.
Ông cụ lại nói tiếp: “Nó có để lại cho cháu một bức thư, cháu mở ra xem đi”
Lúc này Nghiêm Linh Trang mới phát hiện, trên bàn trà bên cạnh có đặt một bức thư đã được gấp chỉnh tê.