Chương 684: Bảo vệ cô ấy thật tốt
Vào giây phút đó, cho dù anh đã cố gắng dùng hết ý chí của mình nhưng anh vẫn không thể ngăn chặn được sự sợ hãi trong lòng, anh rất muốn… không quan tâm đến gì hết, giữ cô bên cạnh mình.
“Hàn Quân, thật xin lỗi, có thể cháu cảm thấy ông rất ích kỷ, chỉ là nhà họ Nghiêm bọn ông không thể mất đi Linh Trang lần nào nữa.
Ông không thể trơ mắt nhìn Linh Trang và cháu cùng nhau lao vào nguy hiểm như hai con thiêu thân được. Đây không phải sứ mệnh của con bé.”
“Ông à, cháu cam đoan với ông, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Cho dù cháu phải hy sinh mạng của mình cũng sẽ bảo vệ cho cô ấy” Anh đã cầu xin ông cụ đừng cướp đi quyền yêu Linh Trang của mình một cách hèn mọn như thế.
Có điều câu nói tiếp đó của ông cụ nhà họ Nghiêm giống như phán cho anh một bản án tử hình.
“Nhóc Quân, cháu còn không hiểu hay sao? Con bé còn sống thì cháu với con bé mới có hy vọng. Nếu con bé chết rồi thì cháu sẽ ra sao?”
Chiến Hàn Quân run rẩy cả người: “Cháu sẽ không để cô ấy chết”
Anh đã bị nếm thử cảm giác cô chết đi, đó là một loại cảm giác bất lực, còn đau khổ hơn cảm giác phải chết tâm.
“Cháu có chắc rằng… cháu thật sự có thế bảo vệ được cho con bé không? Cháu có biết rốt cuộc tai họa của nhà họ Chiến do ai gây ra không? Cháu không biết, Hàn Quân, thậm chí cháu còn không biết, cháu phải đấu với ai?”
“Linh Trang, em đừng làm loạn. Cho anh một chút thời gian, chờ đến ngày anh thoát khỏi viễn cảnh mù mịt này đế chào đón ánh sáng, anh sẽ đón em về. Tin tưởng anh” Chiến Hàn Quân thì thầm.
Hà Nội.
Lúc Linh Trang đẩy cửa phòng trọ ra với mái đầu bù xù trông như một con ma nữ, Anh Nguyệt hoảng sợ tới mức hét ầm lên.
“A, có ma!”
Nghiêm Linh Trang hồn bay phách lạc ngồi trên sô pha, y hệt một con búp bê không.
có linh hồn, ngồi lặng ở đó.
Chiến Anh Nguyệt đi đến, vén mái tóc dài của cô lên, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc bây giờ lại không có chút sức sống nào thì kinh ngạc ngã ngồi ra đất.
*Chị Linh Trang, chị bị sao vậy?”
“Chị bị anh trai em đá rồi” Linh Trang thì thầm.
Anh Nguyệt sợ hãi tới mức mãi mà không thốt ra được tiếng nào.
*Chị bị anh trai em đá? Chuyện này sao có thể chứ?”
“Chị gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy không nghe. Chị gửi tin nhắn, anh ấy cũng không trả lời. Đây nghĩa là anh ấy muốn triệt để phân rõ giới hạn với chị còn gì”
Anh Nguyệt nói đầy oán giận: “Nghiêm Mặc Hàn bỏ mặc em, anh trai em bỏ mặc chị, bọn họ coi phụ nữ chúng ta là gì chứ, là con rối gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên đứng dậy: “Chị phải tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng mới được.”
Anh Nguyệt kéo cô lại, liếc nhìn quần áo ngủ trên người cô, còn có mái tóc rối như tổ quạ, nói: “Chị đi tìm anh ấy với dáng vẻ như thế này sẽ chỉ khiến anh ấy càng chắc chăn với quyết định bỏ rơi chị.”
Sau đó cô ấy đẩy mạnh Nghiêm Linh Trang vào phòng tắm: “Tắm rửa sạch sẽ đã, sau đó trang điểm cho mình thật đẹp đế, em đưa chị đi tìm anh trai em tính sổ.”
Sau khi Linh Trang tắm xong, Anh Nguyệt ấn cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho cô.
Cho dù trang điểm cho Linh Trang thành dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần nhưng ánh mắt vô hồn, tinh thần ủ rũ của cô khiến Anh Nguyệt càng thêm đau lòng.
Nghiêm Linh Trang đứng dậy, lập tức đi thẳng ra bên ngoài.
Anh Nguyệt cầm túi xách, vội vàng đuổi theo.
Hai người gọi xe đến biệt thự Ngọc Bích.
Linh Trang đứng trước bộ nhận diện khuôn mặt trước cửa vào nhưng không nghe thấy âm thanh báo hiệu được chấp nhận thông hành. Linh Trang chua xót trong lòng, rơi lệ. Chiến Hàn Quân quá tuyệt tình rồi, thế mà lại chặn cô ở ngoài cửa lớn nhà họ Chiến.
Anh Nguyệt đi tới: “Để em cho.”
€ó điều cô vừa đứng trước hệ thống nhận diện khuôn mặt thì trong phòng bảo vệ có một cái đầu thò ra, giọng nói lạnh như băng: “Cô hai, ông chủ đã dặn dò, trước khi cô làm nên chuyện thì không cho cô trở về biệt thự Ngọc Bích”
Hốc mắt chiến Anh Nguyệt nóng lên, nước mắt nóng hổi sắp rơi xuống. Nhưng cô ấy cản chặt môi, ngửa đầu, không dám để nước mắt rơi Rõ ràng là Chiến Bá Kiên không muốn nhận đứa con gái là cô.