Chương 809: Bà chính là bà phù thủy
Nghiêm Chính có chút kích động: “Bố, Linh Trang là con gái của con, đương nhiên con sẽ không chèn ép con bé. Con chỉ cảm thấy, con đã để chị em Hiểu Như ở bên ngoài, để chúng phải chịu mọi sự xem thường và khuất nhục bao nhiêu năm nay, con thấy rất hổ thẹn với hai chị em nó. Con chỉ muốn khi mình còn sống, có thể bù đắp cho hai đứa chúng nó.”
Ông cụ Nghiêm thở dài nói: “Chỉ sợ rằng phần hổ thẹn này của con sẽ ngưng đọng thành sự ích kỉ, che mắt lí trí của con.”
Nghiêm Chính nói: “Nếu Linh Trang có thể chung sống hòa bình với hai chị em Hiểu Như, đương nhiên con sẽ rất vui. Nhưng bố cũng thấy đấy, Linh Trang được chiều mà kiêu, đối xử với mẹ kế rất ngang ngược, vô lý, con không chịu được mới nói con bé mấy câu, vậy mà nó lại tưởng thật, muốn bỏ nhà đị”
Đôi mắt sáng như chìm ưng của ông cụ Nghiêm nhìn Nghiêm Chính chằm chằm: “Thuở nhỏ Linh Trang không phải chịu uất ức, không phải con không biết là ai chiều chuộng ra cái tính xấu này của con bé. Nếu như con có ý kiến với con bé Linh Trang xấu người xấu cả nết này, vậy chính là đang khiêu chiến với quyền uy của cậu Quân, con có biết không?
Nghiêm Chính hơi hoang mang.
Ông ta chỉ là đang giáo dục con gái của mình, sao lại liên quan tới cậu Quân?
Ông cụ Nghiêm nghiêng người lên trước, vẻ mặt vô cùng trang trọng: “Nghiêm Chính, bố cảnh cáo con, trong cái nhà này, con động ai thì động, nhưng không thể động vào Linh Trang”
Những lời của ông cụ Nghiêm làm cho.
Nghiêm Chính kinh sợ tới ngẩn ngưòi.
Người trong nhà này, nếu bàn về tôn quý thì ba đứa con của Linh Trang mới mà huyết thống của nhà họ Chiến, theo lý thì phải tôn quý hơn cô nhiều.
Nhưng lời của ông cụ Nghiêm rõ ràng đã ám chỉ Linh Trang mới là người quý giá nhất.
Nghiêm Chính cũng muốn hỏi rõ ràng nguyên do nhưng ông cụ Nghiêm chỉ nói tới đây rồi phất tay với Nghiêm Chính: “Ra ngoài đị”
Lúc Nghiêm Chính từ thư phòng đi ra, ông ta vội sải bước ra cửa, đuổi theo Nghiêm Linh Tran.
Thôi Như An ở sau lưng ông, lo lắng gọi lớn: “Anh, Hiểu Như ra nhiều máu quá, có cần đưa tới bệnh viện không?”
Nghiêm Chính không dừng bước, trả lời: “Mời bác sĩ Trương tới xem xem.”
Thôi Như An rất không hài lòng với thái độ qua quýt của Nghiêm Chính, cô ta oán giận nói: “Anh vội đi đầu thai hay sao vậy?
Con gái xảy ra chuyện lớn như thế cũng không quan tâm sao?”
Linh Trang kéo vali, chờ taxi ở cổng.
Bà Nghiêm ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt.
Đàm Bảo Ngọc cố gắng giữ cô lại: “Linh Trang, mẹ cần em. Em cần gì phải vì tức giận bọn họ mà rời xa mẹ?”
Lúc này, Nghiêm Chính chạy như bay đuổi tới, hét lớn: “Linh Trang, nếu con còn nhận bố là bố thì hãy ở lại.”
Linh Trang kinh ngạc nhìn Nghiêm Chính, hai mắt tràn vẻ nghỉ ngờ.
Rốt cục là ông nội đã nói gì với bố, sao có thể xoa dịu cơn nóng nảy của bố nhanh như vậy? Có vẻ như ông ta tràn đầy kính sợ đối với cô?
Thái độ của Nghiêm Chính vô cùng thành kính: “Linh Trang, chẳng lẽ con muốn bố tự mình quỳ xuống thì con mới đồng ý ở lại sao?” Nói xong, Nghiêm Chính làm bộ muốn quỳ xuống.
Linh Trang kéo tay Nghiêm Chính, hốc mắt ửng hồng: “Bố, con gái bất hiếu, khiến bố tức giận”
Dù cô là cô gái xấu tính nhưng lại rất có hiếu, sao có thế nhẫn tâm tới mức ép bố quỳ xuống với cô.
“Con về với bố” Cô lẩm bẩm nói.
Nghiêm Linh Trang theo Nghiêm Chính trở về biệt thự nhà họ Nghiêm. Thôi Như An vốn tưởng rằng Nghiêm Linh Trang đã rời đi, âm thầm vui mừng vì sau này cô ta sẽ là chủ nhân của đại viện này, đắc ý tới mức vui vẻ hát lên Ai ngờ, vừa xoay người lại thấy Nghiêm Chính dẫn theo mẹ con Linh Trang, bốn người trở lại. Nụ cười của Thôi Như An cứng đờ: “Ôi, sao lại quay về rồi?”
Thanh An trợn trắng mắt với cô ta: “Bà là bà phù thủy”