Chương 844: Tôi phải đi cùng bạn trai nhỏ
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Chiến Hàn Quân ở trong góc, nhìn thấy ánh mắt vô cảm của anh, toàn thân cô bắt đầu gợi lên.
Nếu cô đối tốt với người đàn ông khác, mà Chiến Hàn Quân vẫn có thể thờ ơ, thì tất cả những ảo tượng của cô với anh đều nên tiêu tan.
Nghiêm Linh Trang nhỏ giọng hỏi Tào.
Hải Hậu: “Có hôn không?”
Tào Hải Hậu nhìn cái miệng đỏ như máu của Nghiêm Linh Trang với vẻ mặt kháng cự: “Chị ơi, em chỉ nhờ chị diễn bạn gái của em thôi, không cần làm thật.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Có thể làm giống thật không?!
Tào Hải Hậu liếc về hướng Nghiêm Linh Trang đang nhìn: “Để cho anh ấy xem à?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu Tào Hải Hậu thở phào nhẹ nhõm: “Đến đây đi”
Sau đó, hai người ôm chặt lấy nhau, tay cậu ta đặt lên miệng mình, nhưng từ hướng Chiến Hàn Quân nhìn qua, hai người rõ ràng đang hôn nhau.
Những người xung quanh bất ngờ nhiệt liệt vỗ tay.
Nghiêm Linh Trang và Tào Hải Hậu thật lâu sau mới tách ra.
Chiến Hàn Quân hung ác nhìn Nghiêm Linh Trang còn chưa thỏa mãn, một khắc kia anh thật sự muốn xông tới bóp cổ cô.
Cô ấy đã sa đọa rồi sao?
Nếu anh liều mạng bảo vệ cô, nhưng đổi lại phản tác dụng, vậy thì anh ngu ngốc kiên trì làm gì?
“Diệp Phong, đưa cô ấy lại đây cho tôi”
Môi cùng hàm răng khẽ mở, trong con ngươi đen như mực là ngọn lửa tận trời Diệp Phong có thể cảm nhận được sự tức giận của tổng giám đốc, đó là một loại sức mạnh gần như hủy diệt.
“Vâng” Diệp Phong lau mồ hôi lạnh thay cho Nghiêm Linh Trang Khi Nghiêm Linh Trang bước ra khỏi sàn nhảy thì đã không còn thấy Chiến Hàn Quân đâu nữa.
Chỉ có Diệp Phong đi tới trước mặt cô, lịch sự cười: “Cô Linh Trang, tổng giám đốc mời cô đi nói chuyện với anh ấy”
Mắt Nghiêm Linh Trang đầy vui mừng, đây là ghen ty sao?
“Diệp Phong, anh cũng thấy rồi đấy, tôi không rảnh. Tôi phải đi cùng bạn trai nhỏ”
Cô giả vờ thản nhiên.
Diệp Phong giơ tay lên, đập một cái làm cô ngất đi.
Mấy người phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức bước tới, khiêng Nghiêm Linh Trang rời đi.
Những người trong khách sạn thấy là người của Chiến Hàn Quân, cũng không dám ngăn cản.
Cũng không biết qua bao lâu, Nghiêm Linh Trang mới khoan thai mở mắt ra.
Nhưng cô phát hiện ra mình bị trói vào một cái ghế, bốn phía là bóng tối Nghiêm Linh Trang sợ hãi kêu lên: “Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với.”
Lúc này, đèn xung quanh sáng lên, Nghiêm Linh Trang thấy Chiến Hàn Quân đang ngồi trên xe lăn trước mặt cô.
Nghiêm Linh Trang nhìn sợi dây gai thừng buộc chặt mình, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân. Cô chợt bật cười.
“Anh Quân, không phải anh không biết, nhà họ Nghiêm chúng tôi bây giờ đã khác xưa, con gái nhà họ Nghiêm cũng không đáng giá nữa. Anh bắt cóc tôi thì được lợi gì chứ?” Nghiêm Linh Trang chế nhạo.
Anh càng tức giận thì cô càng vui vẻ.
Điều này cho thấy anh quan tâm đến cô.
“Nghiêm Linh Trang, hãy giải thích cho tôi về chuyện xấu của cô với Tào Hải Hậu”
Chiến Hàn Quân nghiến răng, giọng đầy u ám.
Nghiêm Linh Trang nở nụ cười thoải mái: “Như anh thấy đấy, tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế nào, anh Quân có ý kiến?”