Lọc Truyện

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cá tính của Minh Anh cũng không phải là gì quá bất thường. Minh Anh là con gái cưng của một gia đình giàu có. Từ bé đã muốn gì được nấy nên việc không dễ dàng từ bỏ một người mà cô ấy yêu thích cũng chẳng bất ngờ gì.

Minh Anh thình lình giật lấy điện thoại trên tay Hương rồi bấm số điện thoại của mình cho Hương. Nhanh chóng cô ấy đã có được số điện thoại của Hương. Hương đang há hốc miệng nhìn Minh Anh vì quá sốc thì Bảo đến. Thấy Minh Anh là anh đã dự cảm điều chẳng lành rồi nên vội vàng kéo Hương lùi về phía sau, lấy tấm thân cao lớn che cho Hương.

- Minh Anh! Em làm gì ở đây thế?

Minh Anh gặp được Bảo thì rất vui, cô ấy lắc lắc điện thoại của Hương trên tay và nói:

- Không có gì, em muốn làm bạn với chị ấy thôi mà.

Minh Anh chìa điện thoại ra định trả cho Hương thì Bảo thô thiển giật lấy từ tay cô. Mặt anh hiện rõ sự bực mình:

- Cô ấy không có làm bạn với em đâu.

Nói xong anh liền xoay người kéo Hương bỏ đi. Hương thì cứ như người gỗ, mặt mày ngơ ngác đứng giữa một trận chiến mà cô vô tình là kẻ đứng giữa.

Hương vừa bước theo Bảo vừa ngoái lại nhìn Minh Anh xem cô ấy có ổn không. Cô gái trẻ ấy vẫn kiên cường đứng đó vẫy tay cô và mỉm cười. Nếu mỗi người con gái khi yêu là một loài hoa, thì Hương nghĩ Minh Anh chắc chắn là hoa xương rồng. Cô ấy kiên cường thế cơ mà. Trong thoáng giây, Hương thấy rất có cảm tìm với cô gái này.

- Được rồi! Bỏ tay tôi ra đi. Minh Anh không thấy nữa đâu.

Hương nhăn nhó năn nỉ, Bảo luyến tiếc nắm chặt thêm mấy bước chân nữa rồi mới buông tay.

Hương xoa xoa cổ tay, mỉm cười và bước theo Bảo:

- Cô ấy thật đặc biệt đúng không? Vì vậy nên mỗi lần gặp cô ấy ông đều rất khó chịu.

Mặt Bảo vẫn chưa hạ nhiệt. Đôi lông mày vẫn díu cả vào nhau trông thật khó coi.

- Bà luyên thuyên gì nữa đấy?

Hương bước về trước mặt Bảo, xoay người và đi giật lùi. Cô vui vẻ nói:

- Không phải vậy sao? Dù ông có ghét hay thích người ta đi chăng nữa thì sự bực mình của ông cũng chứng minh là trong lòng ông có để tâm đến người ta. Nếu ông không để tâm thì ngay cả khi người ta chết đi chăng nữa cũng không thể lay động được ông.

Bảo bất ngờ nắm tay cô kéo vào lòng mình. Hương theo quán tính đập thẳng mặt vào ngực Bảo. Cả hai đứng sững dưới tán bằng lăng. Nếu không phải Bảo nhanh tay thì Hương đã ngã vào trong gốc cây rồi. 

Hương ngước mắt nhìn, đồng thời Bảo cũng nhìn xuống. Cảm giác lúc này thật sự xao động. Cô tập nhảy với Bảo, ôm ấp cậu ấy còn nhiều hơn thế này mà cũng chưa từng đỏ mặt. Thế nhưng hôm nay lại đỏ mặt ở một khoảnh khắc rất đỗi bình thường.

Bảo vẫn nghiêm mặt nhìn cô. Giọng nói vừa trầm lại vừa pha thêm ý dỗi:

- Tôi bực mình vì cô ấy đến tìm bà. Vì có liên quan đến bà nên tôi mới bực mình. Hiểu chưa! Đừng có nói mấy lời vớ vẩn nữa.

- Ô kê!

Hương chốt gọn một câu rồi bước lùi về phía sau. Ngoan ngoãn ngậm chặt miệng để Bảo không nổi giận. Người bạn thuần tính này của cô, bình thường thì cô leo lên đầu lên cổ sao cũng được. Nhưng mỗi lúc nổi giận thì thật khủng khiếp. Ngay cả nghĩ Hương cũng không dám nghĩ đến.

Hương tranh thủ đứng ôn lại bài thêm một chút nữa trong khi Bảo đang đi thu dọn tư trang của hai người ở tủ cá nhân. 

- Xong rồi! Đi về thôi! - Bảo cao giọng gọi.

Hương dừng tập. Chạy lại tắt nhạc trên điện thoại và nói:

- Ông hôm nay có hẹn à? Sao vội thế?

Bảo nhìn đồng hồ, lúc này mới khoảng bốn giờ rưỡi chiều. Còn ca làm của Hương vào sáu giờ tối. Anh muốn tranh thủ đưa cô đi ăn trước khi cô ấy đi làm.

- Đi ăn rồi đi đằng này với tôi một lát.

Bảo vẫn thường nói chuyện lấp lửng như vậy nên Hương cũng không hỏi lại. Cô nhanh chóng bước theo anh ra về. 

Tập nhảy mồ hôi nhiều nên cả hai ăn nhẹ xong sau đó về nhà tắm rửa. Bạn cùng phòng của Hương đều đang ở nhà. Mấy cô gái mỗi người một giường, kẻ nghe nhạc, kẻ xem phim, kẻ làm bài tập. Không khí vô cùng yên tĩnh. 

Hương thường đi làm về khuya nên được nhường chiếc giường bên dưới và cạnh cửa ra vào. Trang bị cá nhân của cô cũng rất đơn sơ. Có một bộ mền gối, một chiếc bàn con tiện dụng và một chiếc tủ nhựa nhỏ để bỏ vật dụng cá nhân và sách vở. Quần áo và các thứ khác được xếp gọn bỏ vào các hộp các tông và va li kê dưới gầm giường.

Thấy Hương về, mấy đứa bạn liền nhổm người dậy. Mỗi đứa một câu hỏi thăm:

- Ăn gì chưa Hương?

- Nay về sớm vậy? 

- Nãy tao mang bộ đồ mày giặt vào rồi đấy. Xếp để trên đầu tủ ấy.

Hương nhìn lên chiếc tủ nhựa. Bộ quần áo đi học, ngay cả đồ lót cũng được đặt cẩn thận. Hương mỉm cười, tự cảm thấy vui trong lòng.

- Ừ! Cảm ơn nha.

Hương tháo giày, xỏ chân vào chiếc dép đi ở nhà có hình quả chuối rất dễ thương. Mấy ngón chân được giải thoát khỏi đôi giày bata thì rất dễ chịu, vô thức ngọ nguậy. Hương đang tìm đồ mới để đi tắm thì Mộc Miên bước đến. Cô ấy nói khe khẽ như sợ người khác nghe mất:

- Hương à! Lúc nãy quản lý lại lên tìm…

Khuôn mặt thất thần của Hương ngừng lại mấy giây rồi mỉm cười với Mộc Miên:

- À! Tôi có tiền đây rồi. 

Hương lúi húi định mở cặp lấy ví ra thì Mộc Miên kéo vai cản lại.

- Thôi! Khoan đưa cũng được. Lúc nãy tôi đóng luôn cả phần của bà rồi. Dạo này chắc bà còn kẹt tiền để chuẩn bị cho cuộc thi. Chừng nào thi xong kiếm tiền trả lại tôi cũng được. Tháng này ba mẹ tôi có cho thêm. Với cả… tôi cũng có chỗ làm thêm rồi. 

Đôi mắt Hương nhòe đi. Cô cố gắng tươi cười dù nước mắt đã dâng đến đỉnh điểm:

- Bà đi làm thêm thì sao chứ! Tiền tôi có mà. Để tôi trả cho bà.

Mộc Miên cương quyết khóa tay Hương lại, không cho cô cúi xuống lấy cặp.

- Thôi đừng bướng nữa. Tôi không phải tiêu pha gì nhiều. Cho bà mượn đến cuối tháng, được chưa! Không nói nữa nhé!

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT