Lạc vương phủ, đánh nhau kịch liệt vẫn còn tiếp tục, tiếng binh khí giao chiến không ngừng tràn ngập bên tai, mùi máu tươi nồng đậm chui vào trong mũi.
Tử thi đầy đất, máu tươi không ngừng chảy ra, phía trên từng đợt từng đợt máu tươi từ trong thân thể chảy ra chậm rãi chảy thành một dòng hướng chỗ trũng chảy xuống.
Thế cục hiện tại là, thị vệ vương phủ đánh với hắc y nhân, Nam Cung Quyết đánh với Nam Cung Dạ. Lẽ ra là Bắc Đường Diệp đánh với Hạ Hầu Thần, nhưng Bắc Đường Diệp không phải là đối thủ của Hạ Hầu Thần, hai người qua hơn mười chiêu Bắc Đường Diệp đã dần rơi vào thế hạ phong, liền không quan tâm cùng Phượng Túy đổi một chút, Bắc Đường Diệp đánh với Phương Mặc, Phượng Túy đánh với Hạ Hầu Thần.
Mặt thời lên cao, toàn bộ đại viện là một mảnh hỗn loạn, ngoại trừ Lạc Mộng Khê khuôn mặt mang theo vẻ ngưng trọng đứng ở ngoài vòng nhìn mọi người đánh nhau, tất cả mọi người đều đang giao chiến.
Thị vệ vương phủ cùng hắc y nhân thực lực tương đương, nếu muốn phân thắng bại, phải xem người bên nào chiếm ưu thế.
Nam Cung Quyết cùng Nam Cung Dạ thực lực cũng ngang nhau, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại, Phượng Túy và Hạ Hầu Thần bất phân thắng bại thật ra là nằm ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê.
Nhưng thực lực Phượng Túy vẫn kém một chút so với Hạ Hầu Thần, một lúc sau, Phượng Túy dần dần có chút không chống đỡ nổi. Bắc Đường Diệp lại là người nhẹ nhàng nhất, Phương Mặc rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, gần trăm chiêu, Bắc Đường Diệp một chưởng đánh trúng ngực Phương Mặc đem hắn đẩy ra xa mấy thước.
trên đất không có gì ngoài những hắc y nhân đã chết cùng với thị vệ vương phủ, còn có một Lam Linh Nhi bị tra tấn đến sống dở chết dở, lúc này nàng ta thất khiếu đổ máu đang nằm hấp hối, ngay cả khí lực giãy giụa đều không có, cách cái chết cũng không xa.
Hơn trăm người hỗn chiến gần trong gang tấc, không phải Lạc Mộng Khê không muốn tiến đến hỗ trợ, mà là vì nàng đang mang thai, vì tiểu bảo bảo, nếu bên ta chưa hiện thế bại phong, nàng vẫn không nên cùng người giao thủ.
nói vậy Nam Cung Quyết cũng đã biết được hôm nay sẽ đến những người nào, có bao nhiêu người, người vương phủ hắn gọi đến vừa vặn có thể ứng phó được cục diện trước mắt, Lạc Mộng Khê không cần ra tay.
Phương Mặc bị Bắc Đường Diệp đả bại chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ cần Phương Mặc bị đánh bại, Bắc Đường Diệp vô luận là giúp Nam Cung Quyết hay là giúp Phượng Túy, trận đấu này, Lạc vương phủ nhất định thắng rồi.
Bất quá, Bắc Đường Diệp này, không biết là do quá ham vui hay là có nguyên nhân gì khác, giống như mèo vờn chuột, không chút để ý cùng Phương Mặc so chiêu, lại chậm chạp không chịu giải quyết hắn ta.
Phượng Túy dưới sự chèn ép của Hạ Hầu Thần dần hiện bại thế, Lạc Mộng Khê không thể không nhắc nhở: “Bắc Đường Diệp, sắp đến bữa trưa, phiền ngươi tốc chiến tốc thắng”.
“Nhanh như vậy đã đến trưa rồi”. Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời xác thực đã không còn sớm: “Được rồi, bổn hoàng tử theo lời ngươi, tốc chiến tốc thắng”.
Khi nói chuyện, Băc Đường Diệp đẩy nhanh thế công trong tay, Phương Mặc bị hắn đánh chỉ có thể chống đỡ, không thể hoàn thủ.
Lơ đãng nhìn qua, Lạc Mộng Khê trông thấy Phương mặc đang nhìn nàng, ánh mắt hắn như cũ cũng không phải là nhìn mặt nàng, giống như xuyên thấu qua nàng nhìn thứ gì đó: Phương Mặc, Lam Linh Nhi đều dùng loại ánh mắt này nhìn ta, đến tột cùng là họ đang nhìn cái gi?
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang nghi ngờ, một trận ác phong rất nhanh đánh úp lại: “Mộng Khê cẩn thận”.
Vừa rồi tiếng đánh nhau rất kịch liệt, Lạc Mộng Khê không nhận thấy được có người đang lặng lẽ đi tới bên người nàng, khi Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, ác phong đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê không kịp ra chiêu công kích, liền theo bản năng né tránh, tuy rằng nàng đã muốn dùng tốc độ nhanh nhất tránh né, nhưng vẫn bị người tới chém mất một đoạn tóc bay lên, đang ở giữa không trung bay xuống.
Lạc Mộng Khê đứng vững cước bộ, quay đầu nhìn phía người đánh lén nàng cùng với đoạn tóc đang bay xuống kia: Người đến là hướng về mạng của nàng, ra tay liền công kích nơi yếu hại của nàng…
Khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng: “Nam Cung Phong, không thể ngờ được ngươi đường đường là vương gia một nước lại có thể âm thầm đánh lén một nữ tử tay không tấc sắt. Mộng Khê hôm nay xem như được mở rộng kiến thức”.
“Mau đem thứ đó giao cho bổn vương, bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng”. Nam Cung Phong mâu quang âm trầm, dừng lại động tác trong tay.
“Cái gì vậy?” Lạc Mộng Khê ánh mắt lóe lên: Nam Cung Phong, vô luận là ngươi muốn gì, Lạc Mộng Khê ta cho dù có hay không cũng sẽ không giao cho ngươi.
“Lạc Mộng Khê, ngươi không cần giả bộ, mau đem nó giao cho bổn vương”. một câu này Nam Cung Phong cơ hồ là rống đi ra, trong mắt nổi giận thoáng hiện hàn quang.
“Cảnh vương gia, cùng nàng nói hiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, giết nàng, đem vật đó cướp đi là được rồi”.
Thanh âm này Lạc Mộng Khê cũng quen thuộc, đúng là Phùng Thiên Cương mất tích đã lâu, chính là không biết đại phu nhân cùng Lạc Tử Hàm có lẫn vào trong đám hắc y nhân hay không, tiến nhập Lạc vương phủ, tìm thời cơ ám sát Lạc Mộng Khê.
Nghĩ đến loại khả năng này, Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Đám người Nam Cung Phong vì giết ta đúng là không chừa một thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng không tiếc tự hạ thân phận cải trang giả dạng xen lẫn trong đám hắc y nhân, chờ cơ hội ta không đề phòng, giết chết ta.
Phía sau ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng, huy trưởng đem hắc y nhân bên cạnh người đánh bay, đoạt được kiếm trong tay hắn, xoay người đánh với Phùng Thiên Cương đang công kích về phía nàng.
Tuy rằng ta có thai, nhưng một vài động tác nhỏ vẫn không có vấn đề gì lớn, Phùng Thiên Cương muốn mạng của ta cũng phải xem hắn có bản sự lớn như vậy hay không.
Ngay tại lúc trường kiếm trong tay Lạc Mộng Khê sắp cùng trường kiếm của Phùng Thiên Cương giao thủ, phía sau một đạo ác phong đánh úp lại, nơi gió lạnh tập kích không phải nơi khác, rõ ràng là đầu Lạc Mộng Khê: Nam Cung Phong, lại muốn nhân cơ hội đánh lén nàng…
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê thoáng hiện hàn quang, khóe miệng giơ lên một tia ý cười quỷ dị, ngay tại lúc trường kiếm trong tay Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương sắp đâm đến trên người nàng, Lạc Mộng Khê hai chân nhún nhẹ, thân ảnh yểu điệu bay lên, nháy mắt thoát khỏi tầm mắt của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương không ngờ tới là Lạc Mộng Khê lại ra chiêu này, ngốc lăng một lát, thế công trong tay cũng chưa dừng lại, trường kiếm hướng thẳng đối phương đâm tới..
“Xoát” tuy rằng Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đã dùng tốc độ nhanh nhất né tránh nhau nhưng vẫn không tránh khỏi trường kiếm của đối phương, ở trên người Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương liền xuất hiện một đạo vết thương, Nam Cung Phong đem vạt áo Phùng Thiên Cương xé rách một đoạn lớn, ẩn ẩn có máu theo miệng vết thương chảy ra.
Phùng Thiên Cương đâm một nhát vào cánh tay Nam Cung Phong, máu tươi chảy ra nhất thời đem ống tay áo làm ướt một mảng lớn…
Đây đã là bọn họ thu hồi thế công cùng với nhanh chóng né tránh, nếu là Lạc Mộng Khê bị đâm hai kiếm này, phỏng chừng mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
Lạc Mộng Khê từ giữa không chung vững vàng hạ xuống đất, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương một thân chật vật, đáy mắt trong trẻo lóe lên nồng đậm khinh thường.
“Lạc Mộng Khê” Phùng Thiên Cương phản ứng lại trước tiên, thân hình cao lớn rất nhanh huy kiếm đánh hướng Lạc Mộng Khê, Phùng Thiên Cương thân pháp cực nhanh, Nam Cung Phong muốn ngăn lại đã không kịp.
Vốn tưởng rằng một kiếm này có thể làm bị thương Lạc Mộng Khê, nhưng ngay khi trường kiếm trong tay Phùng Thiên Cương sắp đâm trúng người Lạc Mộng Khê, hai gã thị vệ quần áo đặc thù từ không trung xuất hiện huy kiếm đánh hướng Phùng Thiên Cương.
Thị vệ kiếm khí sắc bén, động tác nhanh chóng, không giống thị vệ bình thường, Phùng Thiên Cương không dám đánh bừa, chỉ phải thật nhanh né qua.
Cùng lúc đó, hơn mười người cùng hai gã thị vệ này giống nhau quần áo đặc thù từ trên trời giáng xuống, huy kiếm đánh hướng đám người Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần.
Những thị vệ quần áo đặc tù này cõ công cũng cao ngoài dự đoán của mọi người, hai gã thị vệ đối phó Nam Cung Dạ hoặc Hạ Hầu Thần, thế nhưng không bị rơi vào thế hạ phong, Nam Cung Quyết và Phượng Túy có thể nghỉ ngơi.
Thị vệ cùng hắc y nhân đánh nhau có người đến giúp áp lực giảm bớt, có trợ thủ bọn thị vệ trong lòng vui sướng, đồng thời tốc độ ra tay cũng nhanh hơn, hắc y nhân càng ngày càng ít, Lạc vương phủ thắng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Kiêu ảnh thập bát kỵ” Hạ Hầu Thần kinh hô, nháy mắt đã khôi phục bình thường, trong mắt thoáng hiện lệ quang: “Nam Cung Quyết, không thể tưởng được Kiêu ảnh thập bát kỵ nổi tiếng các quốc gia lại là thủ hạ của ngươi”. Nam Cung Quyết thế nhưng đã sớm có chuẩn bị, xem ra hắn đã đoán được tiệc vui hôm nay là không đơn giản.
“Hạ Hầu thái tử hiện tại nhận thua vẫn còn kịp”, Nam Cung Quyết bước nhanh đến bên cạnh Lạc Mộng Khê, đem nàng tiến vào trong vòng bảo hộ của chính mình: May mắn Kiêu ảnh thập bát kỵ đến đúng lúc, Mộng Khê không có trở ngại.
“Nam Cung Quyết, ngươi nằm mơ”. Bản cung thà rằng chết trận cũng sẽ không chịu thua.
“một khi đã như vậy, bổn vương cũng không khách khí”. Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh: “Đem tất cả thích khách xông vào Lạc vương phủ, giết không tha”.
Nam Cung Quyết dứt lời, Kiêu ảnh thập bát kỵ đẩy nhanh tốc độ trong tay, chiêu thức cũng càng thêm xảo quyệt, cổ quái, làm cho Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần nội lực đã tiêu hao gần một nửa khó có thể ứng phó.
“Mười bảy người các ngươi, một người đến giúp bổn hoàng tử”. Bắc Đường Diệp một bên cùng Phương Mặc so chiêu một bên ồn ào.
“Sao lại là mười bảy, không phải là mười tám sao?” Lạc Mộng Khê trong lòng nghi ngờ.
“Phượng Túy chính là người đứng đầu trong mười tám kỵ”. Vừa rồi hắn cùng Hạ Hầu Thần giao thủ lâu như vậy, bây giờ đang ở một bên nghỉ ngơi.
“Bắc Đường Diệp, võ công của ngươi rõ ràng cách xa Phươg Mặc, nếu ngươi không muốn lãng phí thể lực và nội lực của chính mình, trong thời gian ngắn nhất giết hắn, lúc đó ngươi có thể nghỉ ngơi”.
Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng bâng quơ: nếu ta không có mang thai, Phương Mặc làm sao là đối thủ của ta, hắn là võ lâm minh chủ, thế nhưng võ công thật kém cỏi.
Nghe Lạc Mộng Khê nói như vậy, Phương Mặc tức giận tận trời, Bắc Đường Diệp thì lại liên tục gật đầu đồng ý: “nói có lý”. Bổn hoàng tử vì sao lại không nghĩ ra phương pháp như vậy, đột nhiên thế công trong tay nhanh hơn: Phương Mặc, chịu chết đi.
Vừa rồi chiến trường thực lực là ngang nhau, từ lúc có Kiêu ảnh thập bát kỵ gia nhập, bên Lạc vương phủ rõ ràng chiếm ưu thế, thắng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lo lắng cho Lạc Mộng Khê đang mang thai, Đường lão lại dặn không thể để cho Lạc Mộng Khê chứng kiến những hình ảnh chém giết máu tanh, Nam Cung Quyết nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, đi vào nghỉ ngơi một chút đi”. Đứng lâu đối với nàng cùng cục cưng đều không tốt.
Chuyện Nam Cung Quyết lo lắng Lạc Mộng cũng đã nghĩ đến, nghe được đề nghị của Nam Cung Quyết nàng không có cự tuyệt: “Được rồi”.
“A”, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê đang muốn xoay người đi đến phòng khách, một tiếng hét thảm truyền đến, Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn lại, Phương Mặc đã bị Bắc Đường Diệp đả bại, trùng hợp ngã ở trước mặt Lam Linh Nhi đã muốn hôn mê.
Lam Linh Nhi kia không biết là giả chết hay là vì nguyên nhân gì khác, khi Phương Mặc ngã trước mặt nàng, nguyên bản đã hấp hối nàng ta đột nhiên mở mắt, cầm trong tay trâm cài tóc không ngừng hung hăng hướng người Phương Mặc đâm xuống: “Cho ngươi thấy chết mà không cứu…cho ngươi dám nhục nhã ta…”
Phương Mặc không ngờ đến sẽ có biến cố như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, bị trâm cài tóc của lam Linh Nhi liên tục đâm trúng ngực, trong miệng tràn ra máu tươi, đợi hắn phản ứng lại trong mắt lửa giận thiêu đốt, dùng hết toàn lực huy trưởng đánh tới trên ngực Lam Linh Nhi.
Lam Linh Nhi vốn đã hấp hối, bị Phương Mặc đánh một chưởng bay ra mấy thước rơi xuống đất, thân thể giật giật, nuốt khí, khóe miệng ẩn ẩn hiện lên một tia ý cười quỷ dị.
“A a a…” ánh mắt Lạc Mộng Khê còn trên người Lam Linh Nhi chưa thu hồi, tiếng kêu thảm thiết của Phương Mặc liên tục vang lên, Lạc Mộng Khê giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai tay Phương Mặc hư thối với tốc độ rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, máu tươi không ngừng chảy ra….
“Cứu mạng, cứu mạng…” Phương Mặc đứng lên, từ trong đám người đánh thẳng về phía trước, chạy đến chỗ nào, mọi người cũng đều tránh xa, ai cũng không dám ngăn cản hắn, e sợ bệnh trạng của hắn sẽ chuyển đến trên người mình…
“Trâm cài tóc của Lam Linh Nhi có độc”. Lam Linh Nhi là giáo chủ ngũ độc giáo, tùy ý hạ độc cũng không có gì kì quái, Phương Mặc đối với nàng ta thấy chết mà không cứu, nàng ta dùng loại phương pháp này trả hắn, hai người này thật đúng là: Tự làm bậy, không thể sống.
“Mộng Khê, vào đi thôi”. Loại trường hợp này thấy nhiều đối với nàng và cục cưng không tốt. Vừa rồi Nam Cung Quyết sai người gọi nàng đến nơi nay là muốn bảo hộ nàng, để tránh Hạ Hầu Thần nhân cơ hội hắn bận ở nơi này ứng phó hắc y nhân bắt đi nàng.
Nhưng trường hợp như hiện tại Mộng Khê không nên xem nhiều…
Lạc Mộng Khê không nói gì, tùy ý Nam Cung Quyết ôm lấy nàng đi hướng phòng khách.
“Bổn hoàng tử cũng mệt mỏi, đi các ngươi vào phòng khách nghỉ ngơi một chút”. Phương Mặc bộ dáng như vậy là không có khả năng sống sót, nhiệm vụ Bắc Đường Diệp cũng coi như hoàn thành, địch nhân bên ngoài cũng đã không đủ gây nguy hiểm, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Mắt thấy Lạc Mộng Khê muốn đi phòng khách nghỉ ngơi, không có cơ hội bắt lấy nàng, cũng muốn hạ tóc nàng xuống tìm kiếm trên biển hoa, Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, hướng Nam Cung Dạ đưa một cái ánh mắt, Nam Cung Dạ hiểu ý, hai người một bên cùng thị vệ so chiêu, một bên yên lặng không tiếng động đến gần nhau.
Rốt cục, khi hai người sắp dựa lưng vào nhau, bọn thị vệ cũng đã nhận ra không đúng đang muốn nghĩ cách đem hai người tách ra, nhưng Nam Cung Dạ dùng hết toàn lực đột nhiên đánh ra một chưởng đem bốn thị vệ bức lui, thừa dịp bốn người lui về phía sau tạo ra khe hở, Hạ Hầu Thần rất nhanh xoay người, trường kiếm trong tay thẳng hướng ‘trên biển hoa’ trên tóc Lạc Mộng Khê: Bắt không được Lạc Mộng Khê, cũng phải đem ‘trên biển hoa’ trên tóc nàng cướp được…
Lạc Mộng Khê đem ‘trên biển hoa’ buộc vào trên tóc, nếu muốn lấy được phải đem tóc Lạc Mộng Khê chém xuống, ở cổ đại, nữ tử để ý nhất trừ bỏ trinh tiết và dung mạo thì chính là tóc.
Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đi chung với nhau, kiếm khí của Hạ Hầu Thần đánh úp lại, Nam Cung Quyết tự nhiên cũng nhận ra, đột nhiên xoay người, cường thế nội lực hướng Hạ Hầu Thần đánh tới.
Ác phong đánh tới, Hạ Hầu Thần tự nhiên là phải lắc mình né tránh, vừa mới đứng vững cước bộ, một loạt ngân châm đãđánh úp lại, lại thêm Kiêu ảnh thập bát kỵ cũng đánh đến trước mặt, Hạ Hầu Thần bị đánh đến chỉ có thể chống đỡ không thể hoàn thủ.
Đưa mắt nhìn khắp tiểu viện, hắc y nhân Hạ Hầu Thần mang đến đã chết hơn phân nửa, còn có thể cùng thị vệ Lạc vương phủ giao thủ cũng chỉ còn một phần ba, trận chiến như vậy, thắng bại đã phân, Hạ Hầu Thần lại thua rồi.
Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê nghiêm mật bảo hộ, không giết được hắn, liền không thể mang đi Lạc Mộng Khê, cũng không thể lấy ‘trên biển hoa’ trên tóc nàng, toàn bộ chiến trường đối với đám người Hạ Hầu Thần đã phi thường bất lợi, nếu còn tiếp tục đánh, thiệt hại của bọn họ lại càng nhiều.
“đi”. Vẫn là nên đi về trước, nghĩ một biện pháp chu toàn lại đến lấy ‘trên biển hoa’ trên tóc Lạc Mộng Khê, kế sách lần này thế nhưng bị Nam Cung Quyết nhìn thấu, là hắn thông minh hay vẫn là do kế sách của chúng ta không đủ chu toàn.
Hạ Hầu Thần ra lệnh một tiếng, hắc y nhân toàn bộ phi thân rời đi, Nam Cung Quyết không có sai người đuổi theo, nhẹ nhàng khoát tay áo, trong phút chốc mười mấy cung thủ xuất hiện trong tiểu viện, tất cả các cung thủ đều nhắm thẳng hắc y nhân giữa không trung mà bắn.
“Sưu sưu sưu”. Mũi tên bay đến chỗ nào, đều sẽ có hắc y nhân bị thương, rơi xuống. Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong không biết là do bị thương quá nặng hay do nguyên nhân nào khác, thế nhưng không tránh được mũi tên, một người bị bắn trúng mông, một người lại bị bắn trúng cánh tay.
Nam Cung Quyết thế nhưng đã chuẩn bị kĩ càng như vậy, thật sự là lợi hại. Đáng giận, thật đáng giận.
Hạ Hầu Thần và Nam Cung Dạ dẫn người rời đi, toàn bộ tiểu viện lại trở lại bình tĩnh, trong viện đều là thi thể, đầy đất đều là huyết tinh, liền ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
“Nhạc quản gia, nơi này giao cho ngươi”. Nhìn đầy đất tử thi cùng với hành động vừa rồi của Hạ Hầu Thần, Nam Cung Quyết trong lòng nghi hoặc, lôi kéo Lạc Mộng Khê bước nhanh đi hướng Khê viên.
“Phượng Túy, mang Thập bát kỵ đi nghỉ ngơi”.
“Ty chức tuân mệnh”. Phía sau truyền đến thanh âm trả lời cung kính của Nhạc Địch và Phượng Túy, cùng với tiếng chỉ huy thị vệ rửa sạch tiểu viện, Nam Cung Quyết mắt điếc tai ngơ, lôi kéo Lạc Mộng Khê đi nhanh về phía trước.
“Nam Cung Quyết, đợi bổn hoàng tử một chút”. Xem biểu tình ngưng trọng của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp đoán được là có chuyện phát sinh, hắn vội vã kéo Lạc Mộng Khê trở về phòng khẳng định là có chuyện trọng yếu, vô giúp vui luôn là sở thích của Bắc Đường Diệp hắn.
“Nam Cung Quyết, không thể tưởng được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ lại là thủ hạ của chàng, nghe nói mười tám người này mỗi người đều năng lực phi phàm, võ công cao cường, phóng mắt khắp thiên hạ không có chuyện mà bọn họ không làm được, thế nhân đồn đãi có phải là chuyện thật hay không?”
Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ Lạc Mộng Khê đã sớm nghe nói qua, đối với những lợi hại của họ cũng đã nghe rất nhiều nhưng đều là lời đồn mà thôi, nàng chưa từng gặp qua, hôm nay nhìn thấy thật sự là danh bất hư truyền, hai người hợp lực lại có thể đánh ngang tay với Hạ Hầu Thần và Nam Cung Dạ, bất phân thắng bại, thật là không đơn giản.
Nam Cung Quyết thân là chủ nhân của bọn họ lại càng không đơn giản, không biết những người này là do hắn huấn luyện, hay những người này là tự mang theo võ nghệ đến đầu nhập làm thủ hạ của hắn.
Lạc Mộng Khê hỏi một lúc lâu vẫn không thấy Nam Cung Quyết trả lời, trong lòng nghi hoặc: “Nam Cung Quyết, chàng làm sao vậy?”
Khê viên gần trong gang tấc, không khí tràn vào trong mũi là mùi đàn hương quen thuộc, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê vào tiểu viện, dừng lại cước bộ, tinh tế đánh giá Lạc Mộng Khê, giống như nhìn nàng, lại giống như xuyên qua nàng nhìn một thứ khác.
“Nam Cung Quyết, làm sao chàng cũng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta?” Giống như đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi, Nam Cung phong cũng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta vậy.
Nam Cung Quyết chân mày nhíu lại, thành công bắt giữ điểm quan trọng trong lời nói của Lạc Mộng Khê: “Lúc trước cũng từng có người dùng loại ánh mắt này mà nhìn nàng?”
“Đúng vậy, Phương Mặc, Lam Linh Nhi, Nam Cung Phong đều dùng loại ánh mắt này nhìn ta”. thật không rõ đến tột cùng là bọn họ đang nhìn cái gì.
Nam Cung Quyết đôi mắt ngưng đọng, thân thủ tháo xuống trang sức trên tóc Lạc Mộng Khê: “Nam Cung Quyết, chàng làm gì?” Ban ngày ban mặt, bữa trưa vẫn chưa dùng, ta lại không có ngủ trưa, làm sao lại giúp ta lấy trang sức xuống.
“Ta muốn nghiệm chứng một việc”. Khi nói chuyện, toàn bộ trang sức trên tóc Lạc Mộng Khê đã bị Nam Cung Quyết tháo xuống để trên bàn.
Mái tóc được tháo xuống, dung nhan tuyệt thế làm cho người ta vừa thấy liền không nhịn được chìm đắm trong đó, theo sau đi vào Khê viên Bắc Đường Diệp không khỏi xem đến ngây người.
Lạc Mộng Khê không thích mang nhiều trang sức trên đầu, Nam Cung Quyết tháo xuống trừ bỏ một chiếc trâm cài tóc xanh biếc cũng chỉ có hai vật trang sức hình vỏ sò, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng trong suốt.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết giải thích: “Vừa rồi trường kiếm của Nam Cung Phong và Hạ Hầu Thần đều hướng tới đầu Mộng Khê, nhìn như muốn mạng của nàng, nhưng Hạ Hầu Thần vẫn luôn thèm muốn dung nhan Mộng Khê, tuyệt không có khả năng giết nàng”.
Bắc Đường Diệp trong mắt nghi ngờ vẫn nhìn Nam Cung Quyết, chờ hắn công bố đáp án: Bổn hoàng tử luôn luôn lười động não, ngươi nói thẳng đáp án đừng quanh co lòng vòng.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, giống như đang suy nghĩ cái gì.
“Cơ sở ngầm do bổn vương phái ra vẫn luốn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hạ Hầu Thần, bọn họ chưa cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc qua, nói cách khác, bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên vẫn chưa tới tay bọn họ…”
“Gần đây thị vệ báo lại, Hạ Hầu Thần tự tin tràn đầy, giống như đối với bản đồ phân bố binh lực đã có nắm chắc…”. Lạc Mộng Khê tiếp được lời nói của Nam Cung Quyết.
“Phương Mặc và Lam Linh Nhi đều là thủ hạ của Hạ Hầu Thần, việc hôm nay sợ là bọn họ đã sớm lên tốt kế hoạch, nếu chỉ vì cứu Lâm Huyền Sương thì Hạ Hầu Thần và Nam Cung Dạ căn bản sẽ không tự thân xuất mã”.
“Đúng vậy”. Nam Cung Quyết mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp nghe lại giống như lọt vào trong sương mù: “Hai vợ chồng các ngươi, không cần phải phu xướng phụ tùy như vậy, nói thẳng đáp án ra đi”. Bổn hoàng tử ghét nhất là phải tự mình đoán.
“Hôm nay trận thế lớn như vậy, cùng với việc đám người Hạ Hầu Thần, Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương tự thân xuất mã cho thấy, Lạc vương phủ có thứ gì đó mà họ muốn, mà vật này lại rất trọng yếu”.
Bắc Đường Diệp không muốn động não, Nam Cung Quyết lại càng muốn hắn phải tự mình suy nghĩ: “Bắc Đường Diệp ngươi còn nhớ hay không, khi Nam Cung Phong cùng Mộng Khê so chiêu từng nói: ‘đem vật đó giao cho bổn vương, bổn vương liền tha cho ngươi một mạng’”.
“Ý ngươi là trong tay Lạc Mộng Khê có thứ mà Nam Cung Phong muốn?” Bắc Đường Diệp nhíu mày: “Nam Cung Phong là người của Hạ Hầu Thần, Hạ Hầu Thần hiện tại muốn nhất chính là bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên, chẳng lẽ trong tay Lạc Mộng Khê có nó?”
Lạc Mộng Khê quanh năm đều ở Thanh Tiêu, gần đây lại có thai, đại môn cũng không ra, nàng làm sao có được bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên.
Hơn nữa, bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên là bị thám tử Tây Lương cầm đi, làm sao có thể rơi vào trong tay Lạc Mộng Khê, chẳng lẽ nàng là thám tử Tây Lương.
Thấy Bắc Đường Diệp trong mắt vẫn là khó hiểu, Nam Cung Quyết không tiếng động thở dài: Bắc Đường Diệp thật đúng là lười động não.
“Bắc Đường Diệp, còn nhớ phụ hoàng ngươi bảo ngươi đưa hạ lễ tân hôn cho bổn vương cùng Mộng Khê hay không?”
“Đương nhiên nhớ rõ”. Bắc Đường Diệp không cho là đúng: Lễ vật kia vẫn là do bổn hoàng tử tặng cho hai người các ngươi, lúc ấy bổn hoàng tử còn làm…
Đột nhiên, Bắc Đường Diệp giống như nghĩ tới cái gì, hoàn hồn nói: “Ý tứ của các ngươi là, bản đồ phân bố binh lực ở ngay trong lễ vật?”
“Đúng vậy”. Nam Cung Quyết đáy mắt hiện lên một tia ý cười quỷ dị, bàn tay to sờ lên trên tóc Lạc Mộng Khê, nhẹ nhàng cởi xuống ‘trên biển hoa’ cột trên tóc nàng: “Nếu bổn vương đoán không sai, bản đồ phân bố binh lực ngay tại trên ‘trên biển hoa’ này”.
“Lễ vật bổn hoàng tử đưa các ngươi nhiều như vậy, vì sao hai người các ngươi lại khẳng định bản đồ phân bố binh lực nằm trên ‘trên biển hoa’ này?” Bắc Đường Diệp vẫn có chút nghi hoặc: Hạ Hầu Thần cũng nghĩ rằng bản đồ phân bố binh lực ở trên ‘trên biển hoa’.
“Bắc Đường Diệp, những lễ vật khác mà ngươi đưa tuy rằng quý trọng, nhưng trên những đồ vật đó có thể khắc họa này nọ sao?” Lạc Mộng Khê hỏi lại, Bắc Đường Diệp bừng tỉnh đại ngộ.
“ ‘trên biển hoa’ trông chỉ giống một dây cột tóc rất bình thường, chỉ khi ở trong nước biển mới có thể nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp, Tây Lương có biển, Hạ Hầu Thần lấy được ‘trên biển hoa’, không cần tốn nhiều sức lực là có thể đọc được binh lực phân bố đồ”.
thật sự là thông minh, lại làm cao minh như vậy, bổn hoàng tử vì sao lại không nghĩ đến.
“Người đâu, mang khối băng ngàn năm ra đây”. Trong hầm băng của Lạc vương phủ có một khối băng ngàn năm, là lấy được từ bắc hải, sau khi hòa tan chính là nước biển.
một khối hàn băng ngàn năm rất nặng, vài người cũng không thể nâng được, nhưng lấy một chút lại đây thì vẫn là có thể.
Nam Cung Quyết đem ‘trên biển hoa’ đưa tới trước mặt, cẩn thận quan sát, khóe miệng hiện lên một tia ý cười không dễ phát hiện: Quả nhiên không ngoài dự đoán của bổn vương….
Lại nói đến Phương Mặc sau khi trúng độc chạy ra khỏi vương phủ, giống như người điên ở trên đường đánh thẳng về phía trước, trên bàn tay, cánh tay hắn đều có mủ, bộ dáng rất dọa người, làm cho người đi đường đều tránh xa.
Y quán cũng toàn bộ đóng cửa lại không cho hắn vào, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể tiếp tục ở trên đường va chạm người ta, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm bớt thống khổ.
không người để ý đến hắn, hắn chỉ phải một mình thừa nhận thống khổ, hai tay không ngừng gặp trở ngại, muốn ngăn cản độc tố tràn ra lại không thể mà dường như độc tố trên người hắn ngược lại phát ra càng nhanh hơn.
“A”, ngay tại lúc Phương Mặc ngửa đầu thét dài, phía sau thổi đến một làn gió thơm, Phương Mặc còn không kịp phản ứng sau gáy truyền đến đau đớn, Phương Mặc nhất thời mất đi tri giác.
Trong ý thức mông lung, Lâm Huyền Sương chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, khi thị vệ vương phủ dùng hình với nàng ta không chút nào thương hương tiếc ngọc, nàng ta mỗi lần đều bị tra tấn đến ngất đi lại bị hắt nước cho tỉnh lại.
Nam Cung Quyết mặt ngoài tao nhã như vậy nhưng bên trong lại lãnh huyết vô tình, đối với nàng ta không chút nào lưu tình, nói như thế nào nàng ta cũng là Lâm Huyền Sương, là tiểu thư của Dược Vương cốc a.
Tuy rằng Nam Cung Quyết cứu Dược Vương cốc, nhưng phụ thân của nàng ta cũng từng vì Nam Cung Quyết cứu chữa bệnh hiểm nghèo thì sao?
“Lâm Huyền Sương, không cần giả bộ, ta biết ngươi đã tỉnh”. một giọng nữ lãnh liệt truyền vào trong tai, ý thức Lâm Huyền Sương còn có chút mông lung nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
Trong đại lao làm sao có thể có nữ tử, hơn nữa thanh âm nữ tử này cũng không phải là Lạc Mộng Khê, nghe thanh âm này dường như rất quen thuộc đối với nàng ta.
Đột nhiên mở mắt, ánh vào mí mắt không phải là song sắt trong đại lao mà là một gian nhà đơn sơ, giường lớn thật bình thường, bàn ghế cũng thật bình thường.
một nữ tử trẻ tuổi đứng ở trước giường giống như một nữ vương từ trên cao nhìn xuống nàng ta, nữ tử này Lâm Huyền Sương cũng nhận thức, chính là Lạc Thải Vân.
“Lâm Huyền Sương, ta cứu ngươi, mạng của ngươi từ nay về sau chính là của Lạc Thải Vân ta”. Lạc Thải Vân ngữ khí cao ngạo, trong thanh âm lộ ra vẻ thành thục không hợp với tuổi, không nhìn Lâm Huyền Sương ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống.
“Ta biết ngươi là đại tiểu thư Dược Vương cốc, khinh thường làm thủ hạ của người khác, ngươi yên tâm, Lạc Thải Vân ta cũng sẽ không giữ ngươi lâu lắm, chỉ cần ngươi giúp ta làm vài chuyện ta liền trả lại tự do cho ngươi”.
Đối với Lạc Thải Vân không biết tự lượng sức mình Lâm Huyền Sương không tiếng động cười nhạo, đáy mắt lóe ra nồng đậm khinh thường: Chỉ bằng Lạc Thải Vân ngươi lại muốn ra lệnh cho Lâm Huyền Sương ta làm việc, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Bất quá hiện tại ta đang có thương tích trong người nên không cùng ngươi đánh bừa, kinh thành lại là thiên hạ của Nam Cung Quyết, nếu hắn không chịu buông tha ta, coi thể trạng hiện tại của ta căn bản là trốn không được Nam Cung Quyết.
Lạc Thải Vân là tứ tiểu thư tướng phủ, ở lại tướng phủ lại có thể tránh thoát khỏi điều tra của Nam Cung Quyết, chờ thân thể nàng ta dưỡng tốt, lúc đó đi cũng không muộn, muốn làm đại sự thì chịu một chút ủy khuất cũng không sao: “không biết Lạc tứ tiểu thư muốn Lâm Huyền Sương làm chuyện gì?”
Lâm Huyền Sương không có phản bác lại nằm ngoài dự liệu của Lạc Thải Vân, trong suy nghĩ của nàng ta Lâm Huyền Sương tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng thuần phục người khác như vậy.
Nàng ta còn tính cùng Lâm Huyền Sương làm một chút giao dịch, lấy việc này để Lâm Huyền Sương đến làm giúp mình một số chyện, lại vạn vạn không nghĩ tới Lâm Huyên Sương lại có thể thống khoái đáp ứng như vậy: Chẳng lẽ nàng ta ở trong đại lao chịu khổ, tính tình liền cũng cải biến luôn rồi.
Lạc Thải Vân một lần tìm được đường sống trong chỗ chết cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng dù sao kinh nghiệm giang hồ vẫn rất ít không có đoán ra suy nghĩ trong lòng Lâm Huyền Sương, thấy nàng ta thống khoái đáp ứng điều kiện của mình trong lòng vui vẻ không thôi, cũng chưa nghĩ nhiều: “Lâm cô nương hiện tại có thể đi đường sao?”
Lâm Huyền Sương ngồi dậy giật giật thân thể: “không có vấn đề gì lớn”. Xem ra Lạc Thải Vân đã cho mình dùng thuốc trị thương tốt nhất, nếu không ngoại thương trên người không có khả năng khép miệng nhanh như vậy.
“Vậy mời Lâm cô nương mặc quần áo, đi theo Thải Vân”. Đầu giường có để một bộ quần áo, thấy Lâm Huyền Sương có chút không tình nguyện, Lạc Thải Vân vội vàng giải thích: “Quần áo này là mới mua, chưa có mặc qua”. Lâm Huyền Sương thân là truyền nhân tương lai của Dược Vương cốc, tâm tính cao ngạo, tự nhiên là không thích mặc quần áo người khác đã mặc qua.
trên người Lâm Huyền Sương bị thương ngoài da chiếm đa số, sau khi dùng thuốc vết thương đã tốt hơn nhiều, khi vận động miệng vết thương cũng không phải rất đau, rất nhanh mặc xong quần áo, Lâm Huyền Sương cao ngạo cùng Lạc Thải Vân ra khỏi phòng, chầm chậm đi ra ngoại viện.
Nơi này là tướng phủ, đại phu nhân và Lạc Tử Hàm đã bị bức rời đi, Lạc Hoài Văn lại thường xuyên có chuyện cần xử lý rất ít trở về. Vì thế toàn bộ tướng phủ trở thành thiên hạ của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân, lúc này cho dù có làm bất cứ chuyện gì cũng không lo lắng bị người khác vạch trần.
không lâu sau, Lạc Thải Vân cùng Lâm Huyền Sương đi đến trước một sài phòng, đẩy cửa sài phòng ánh vào mí mắt là một gã nam tử trẻ tuổi thân trúng cự độc, bởi vì bị cự độc tra tấn nam tử đã bị ép buộc đến hấp hối.
Cho dù như vậy nhưng Lâm Huyền Sương chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra gã nam tử này chính là Phương Mặc, khóe miệng hiện lên ý cười quỷ dị: “Lạc tứ tiểu thư mang Lâm Huyền Sương tới nơi này là vì cứu người?” không thể tưởng được Lạc Thải Vân thế nhưng còn cứu Phương Mặc, thật sự là buồn cười.
“Đúng vậy”. Lạc Thải Vân không chút nào che dấu: “Lâm cô nương có thể giải được độc trên người hắn không?”
Lâm Huyền Sương đi lên trước nhìn nhìn: “hắn trúng là độc của Ngũ Độc giáo, bất quá vẫn có biện pháp”.
“một khi đã như vậy, xin mời Lâm cô nương cứu hắn, nhưng chỉ cần làm cho hắn ý thức thanh tỉnh là được, không cần giải hoàn toàn độc trong cơ thể hắn”.
Lạc Thải Vân nhìn như bình bĩnh nhưng trong thanh âm lại mang theo âm lãnh, Lâm Huyền Sương đầu tiên là sửng sốt, lập tức cảm thấy hiểu rõ: thì ra là thế, Lạc Thải Vân muốn ta cứu Phương Mặc chính là vì muốn tra tấn hắn, làm cho hắn chậm rãi chết đi, thật sự là ý kiến hay.
Trong Lạc vương phủ, thị vệ theo phân phó của Nam Cung Quyết từ trong hầm băng lấy đến một khối hàn băng ngàn năm, đặt trong một cái bồn, Nam Cung Quyết đem bàn tay to đặt lên trên khối băng, hơi hơi dùng sức, hàn băng rất nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hòa tan.
Hàn băng được hòa tan, hơn phân nửa bồn nước hiển hiện lên trong mắt mọi người, Nam Cung Quyết đem ‘trên biển hoa’ bỏ vào trong nước biển, trong khoảnh khắc, nguyên bản ‘trên biển hoa’ giống như dây cột tóc bình thường nhất thời nở rộ mang theo hào quang chói mắt, màu đen tầng tầng mở ra, ánh sáng ngọc chiếu đến làm người ta không thể mở được ánh mắt.
Nhan sắc lóa mắt làm cho mọi người nhìn đến không thể rời đi ánh mắt: “thật đẹp a”.
‘trên biển hoa’ hoàn toàn nở ra, giống như một đóa kì hoa buông xuống dòng nước, đẹp làm cho người ta nhìn đến ngây ngốc, trên từng cánh hoa lại ánh rõ từng đường nét từng dấu móc, rõ ràng chính là bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên.
“Bắc Đường Diệp, ta nghĩ ngươi nên dùng bồ câu đưa tin cho Kì Hoàng, hảo hảo điều tra một chút, trên biển hoa này là như thế nào có được”. không phải ‘trên biển hoa’ ở trong tay thám tử Tây Lương sao? Vì sao lại đến trên tay hoàng thất Kì Thiên, còn bị Kì Hoàng đưa đến Thanh Tiêu làm lễ vật.
Bắc Đường Diệp mâu quang ngưng đọng: “Lạc Mộng Khê, ý của ngươi là hoàng thất Kì Thiên có gian tế?”
Bắc Đường Diệp cũng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng không nói ra, dù sao hoàng thất Kì Thiên đều là thân nhân của hắn, vô luận gian tế là ai, cũng đều sẽ đả thương đến tình cảm người trong nhà.
“Kì Thiên biết bản đồ phân bố binh lực bị mất, khẳng định đã nghiêm ngặt tra xét, người nọ không thể mang bản đồ phân bố binh lực mang ra ngoài, liền vẽ ra một phần, lại để cho gã thám tử Tây Lương và bản chính cùng nhau bị bắt”.
Lạc Mộng Khê liễm mâu phân tích: “Chuyện Kì Hoàng vì vương gia và Mộng Khê chuẩn bị lễ vật, thì toàn bộ hoàng thất Kì Thiên đều biết, tên thám tử trước khi chết lại nói ra một phần bản đồ phân bố binh lực khác chính là muốn làm cho Kì Thiên sinh hỗn loạn, sau đó, khẳng định Kì Thiên sẽ tăng số người kiểm tra người lui tới trên đường, sẽ không chú ý tới hoàng thất”.
Lạc Mộng Khê thở dài: “Những chuyện còn lại, không cần ta phải nói đi. Gian tế trong hoàng thất các ngươi nhân cơ hội đem ‘trên biển hoa’ bỏ vào trong lễ vật, để cho người ta mang ra khỏi Kì Thiên, đưa tới Thanh Tiêu, lại âm thầm thông tri Hạ Hầu Thần bản đồ phân bố binh lực ở trên ‘trên biển hoa’, để hắn đến cướp ‘trên biển hoa’”.
Ta cũng thật là không hay ho, nhiều thứ như vậy không thích, lại cố tình thích ‘trên biển hoa’, làm hại mạng nhỏ xuýt nữa cũng mất luôn.
Lạc Mộng Khê đem sự tình phân tích thập phần thấu đáo, cũng thập phần có lý, tuy rằng Bắc Đường Diệp không muốn tin tưởng, nhưng trừ bỏ người trong hoàng thất Kì Thiên, ai còn có thể tới gần túi lễ vật kia, bất đắc dĩ thở dài:
“Bổn hoàng tử lập tức dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, để người điều tra sự tình”. Hoàng thất Kì Thiên thế nhưng có gian tế, không biết sau khi phụ hoàng biết được sẽ có phản ứng gì.
Lạc Mộng Khê ánh mắt thâm trầm: “Bắc Đường Diệp, ngươi tốt nhất không cần đem chuyện này trực tiếp nói ra, nếu bồ câu đưa tin của ngươi bị tên gian tế kia bắt được, sự tình…” sẽ không dễ dàng giải quyết.
Bắc Đường Diệp khóe miệng giơ lên một tia ý cười chua sót: “Ta biết”. Ánh mắt đau sót này Lạc Mộng Khê chưa bao giờ gặp qua.
Bắc Đường Diệp khuôn mặt trầm trọng ly khai Khê viên, nhìn thân ảnh hắn không còn nhẹ nhàng như trong dĩ vãng, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ thở dài: “Hoàng thất Kì Thiên cũng giống như các quốc gia khác, sẽ có gian tế cùng kẻ xấu, hi vọng Bắc Đường Diệp sớm nghĩ thông chuyện này mới tốt”.
“Ách, theo ý tứ của chàng hoàng thất Kì Thiên là rất hòa thuận”. Nhìn phản ứng vừa rồi của Bắc Đường Diệp, trong hoàng thất Kì Thiên quan hệ giữa các hoàng tử phải là rất tốt, còn có tính cách của Bắc Đường Diệp, nếu hắn sinh ra trong hoàn cảnh ngươi lừa gạt ta ta lừa gạt ngươi, không có khả năng có tính cách tốt như vậy.
“Hai năm trước ta từng một lần đi qua Kì Thiên, quan hệ giữa các hoàng tử xác thực làm cho người ta hâm mộ, bọn họ luôn luôn tôn trọng lẫn nhau, giúp đỡ nhau, tựa như huynh đệ tỷ muội trong nhà dân chúng bình thường, thân ái không hề đấu đá nhau, một chút cũng không giống như Thanh Tiêu, thường xuyên đao kiếm chém giết…”
Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, nghiêng người nhìn Lạc Mộng Khê: “Ta vẫn đều thực hâm mộ Bắc Đường Diệp, có thể sinh ra trong một hoàng thất như vậy, vô ưu vô lo lớn lên, vui vui vẻ vẻ làm vương gia, về chuyện quản lý giang sơn, để cho người thích động não đi làm”. Lại không nghĩ rằng bên trong hoàng thất cũng có gian tế.
Thấy Nam Cung Quyết có chút mất mát, Lạc Mộng Khê vội vàng khuyên giải: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ‘trên biển hoa’ cũng không nhất định là do người trong hoàng thất đưa vào, nói không chừng là do một đại thần nào đó được sủng ái, thừa dịp mọi người không chú ý, liền muốn phá rối…”
Lạc Mộng hê khuyên giải cũng không có chút tác dụng, vì lễ vật của hoàng thất, đều được trực tiếp lấy ra từ trong khố phòng, sau đó do hoàng thượng phê chuẩn danh sách, rồi trực tiếp chuyển đến Thanh Tiêu, làm sao có thể qua tay đại thần….
“Nam Cung Quyết, bản đồ phân bố binh lực cũng tìm được rồi, bây giờ chàng tính thế nào?” Trong khoảng thời gian gần đây Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đã phái ra một lượng lớn người giám thị Hạ Hầu Thần, chỉ vì muốn trước hắn ta lấy được bản đồ phân bố binh lực. Vốn tưởng rằng bản đồ phân bố binh lực xa tận cuối chân trời. lại không ngờ gần nó ngay trước mắt, mang ở trên tóc Lạc Mộng Khê mỗi ngày đều ở ngay trước mắt Nam Cung Quyết. Mỗi khi Nam Cung Quyết vuốt tóc Lạc Mộng Khê đều đụng phải ‘trên biển hoa’ nhưng là hắn đều trực tiếp xem như không thấy.
Nam Cung Quyết trực tiếp đem ‘trên biển hoa’ trong nước biển nhấc lên, theo nước biển dần chảy hết, ánh sánh quanh ‘trên biển hoa’ cũng dần dần biến mất, cuối cùng lại trở lại là một dây cột tóc giống như màu tóc bình thường.
Trầm tư một lát, trong mắt Nam Cung Quyết hiện lên một tia ánh sáng kiên định: “Hạ Hầu Thần không phải muốn bản đồ phân bố binh lực sao? Ta sẽ đưa cho hắn”.
“Có ý tứ gì?” Lạc Mộng Khê biết là Nam Cung Quyết đang suy nghĩ biện pháp đối phó Hạ Hầu Thần, lại không đoán được hắn nghĩ ra biện pháp gì.
“Thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó tự nhiên nàng sẽ biết”. Nam Cung Quyết tự tin tràn đầy, một bộ dáng bí hiểm.
Lạc Mộng Khê giận đến không nói nên lời, giấu cái gì chứ, không phải là nghĩ biện pháp đối phó Hạ Hầu Thần sao, chàng có thể nghĩ đến, Lạc Mộng Khê ta trở về suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra.
một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc Lạc Mộng Khê tán loạn phía sau thổi tới trước người: “Nam Cung Quyết, vừa rồi chàng đem tóc ta tháo xuống, bây giờ phụ trách buộc nó lại cho ta”. Cho chàng lại ở trước mặt ta đắc ý, xem ta như thế nào làm giảm nhuệ khí của chàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!