Kì Thiên quốc ở phía bắc Thanh Tiêu, nếu so sánh, mùa đông ở Kì Thiên quốc đến sớm hơn so với Thanh Tiêu.
Ba ngày sau khi Hạ Hầu Thần lặng lẽ rút khỏi Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cũng trên xe ngựa hồi Kì Thiên.
Sau khi Hạ Hầu Thần rời đi Thanh Tiêu liền trở về Tây Lương, chỉnh đốn lại quân đội, sau đó mới dẫn binh bắc phạt, ít nhất cũng cần thời gian một tháng đại quân mới có thể đến được biên giới Tây Lương cùng Kì Thiên.
Ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp là trực tiếp đi Kì Thiên, cho dù bọn họ đi chậm lại cũng sẽ đến Kì Thiên trước lúc đại quân Tây Lương đến.
Kì Thiên hoàng thất gặp chuyện không may, Bắc Đường Diệp vội vã trở về, dọc theo đường đi cũng không chậm, xe ngựa mặc dù đi nhanh nhưng lại rất vững vàng, không có cảm giác xóc nảy, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi trong xe ngựa không có việc gì làm liền ngồi uống trà, mỗi ngày trôi qua cũng thật nhàn nhã.
“Nam Cung Quyết, ngày đó chàng mời Lãnh Tuyệt Tình đến Lạc vương phủ, rốt cuộc là nói chuyện gì với hắn vậy?” Đối với nội dung nói chuyện của Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê vẫn có chút tò mò, bởi vì sau khi đi ra khỏi thư phòng, đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình không còn ưu thương như trước, lạnh như băng, trở nên thập phần….cổ quái.
Lạc Mộng Khê hỏi thì hắn lại trả lời một cách hàm hồ, rõ ràng là không muốn đem sự tình cùng Lạc Mộng Khê giải thích, Nam Cung Quyết mang theo vẻ mặt bí hiểm: “Thiên cơ không thể tiết lộ”.
Lạc Mộng Khê lại nghĩ biện pháp dò hỏi, vẫn là không thu hoạch được gì.
“Thiên cơ không thể tiết lộ”. Nam Cung Quyết buông cờ trắng trong tay, đem cờ đen bị cờ trắng vây xung quanh lấy ra khỏi bàn cờ.
Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Quyết đang dào dạt đắc ý, trên mặt lại mang theo ý cười bí hiểm, đem cờ đen trong tay đặt lên trên bàn cờ: Lại là những lời này, chàng không thể đổi câu khác sao?
Trong lúc tức giận, Lạc Mộng Khê cảm giác được xe ngựa đang dần dần chậm lại, thanh âm ồn ào của mọi người truyền vào trong tai: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm vương gia, vương phi, đã đến kinh thành Kì Thiên”. Xe ngựa dừng lại, thanh âm bẩm báo của thị vệ từ bên ngoài truyền đến, Lạc Mộng Khê buông quân cờ trong tay: “Nhanh như vậy đã đến kinh thành Kì Thiên”. Ta còn nghĩ là phải vài ngày nữa mới có thể tới.
Lạc Mộng Khê tò mò kinh thành Kì Thiên có bộ dáng ra sao, xốc lên màn xe hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, đạp vào mắt không phải là phong thổ dân tình Kì Thiên, mà là quần áo màu lam cùng với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bắc Đường Diệp.
Lạc Mộng Khê sửng sốt, thân thể rất nhanh lui về phía sau: “Bắc Đường Diệp, người dọa người là có thể hù chết người biết không?”
“Lạc Mộng Khê, không thể trách bổn hoàng tử, bổn hoàng tử muốn đi tới cùng các ngươi chào hỏi, ai biết được ngươi lại đột nhiên xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài kia chứ”.
Lạc Mộng Khê đang muốn cùng Bắc Đường Diệp cãi lại vài câu, Nam Cung Quyết tiến lên phía trước: “Bắc Đường Diệp, nay địch trong tối ta ngoài sáng, bổn vương không nên xuất hiện ở Kì Thiên, để tránh bị thám tử Tây Lương phát hiện, ngươi nên hồi cung trước, bổn vương cùng Mộng Khê đi đến biệt viện, nếu trong cung có việc, sai người đến biệt viện thông tri cho bổn vương”.
“Cũng tốt, vậy bổn hoàng tử đi trước một bước”. Bắc Đường Diệp bình thường nhìn như tùy tiện, đối với mọi chuyện đều không chút nào để bụng, kì thực hắn lại là người cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, hắn ở ngoài cửa thành dừng xe chính là muốn cùng Nam Cung Quyết phân công nhau hành động, trong thời gian ngắn nhất có thể tìm ra gian tế trong hoàng thất Kì Thiên.
Xe ngựa của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa vào thành mà chạy theo một hướng khác: “Nam Cung Quyết, trước kia có phải chàng thường đến Kì Thiên hay không, nếu không tại sao lại có một trang viện ở đây?”
Hơn nữa, vừa rồi lấy phản ứng của Bắc Đường Diệp, hẳn là biết biệt viện của chàng ở nơi nào.
“Ta có ba cái, một chính là Thanh Tiêu Lạc vương phủ, một cái là sương phòng ở thiếu lâm tự, cái còn lại chính là biệt viện ở Kì Thiên”. Nam Cung Quyết đáp nghi sở vấn.
“Mộng Khê, chẳng lẽ nàng không cảm thấy kì quái, vì sao ta ở thiếu lâm tự là nơi phật môn thanh tĩnh lại có được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thế lực lợi hại như vậy?”
“Đương nhiên kì quái, nhưng đây là chuyện riêng tư của chàng, nếu chàng không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi”. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cũng không muốn cùng người khác nói ra bí mật đó, đó chính là quyền riêng tư, cho dù là vợ chồng không giấu nhau chuyện gì, nhưng có một số chuyện riêng tư không nói ra được cũng là chuyện thường tình.
Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, trong tươi cười có chút chua sót: “Thế lực này của ta tuy là bí mật, nhưng ta cũng không ngại đem bí mật này nói với nàng”.
“Năm ấy ta mười bốn tuổi, ở trong cung bị người thiết kế bắt ta ăn cua, suýt chút nữa thì mất mạng, là phương trượng đại sư đem ta đến thiếu lâm tự cứu sống ta, nhưng người muốn hại ta thấy ta chưa chết liền sai người duổi tới thiếu lâm tự, hạ sát thủ đối với ta…”
“Khởi bẩm vương gia, vương phi, đã tới biệt viện”. Thanh âm thị vệ cung kính truyền đến từ ngoài cửa, Nam Cung Quyết ngừng lại không kể nữa.
không biết có phải Lạc Mộng Khê nhầm lẫn hay không, khi nghe đến thanh âm bẩm báo của thị vệ, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia ý cười đắc ý: “Mộng Khê, xuống xe đi, cho nàng nhìn xem một ngôi nhà khác của chúng ta”.
Kì Thiên quốc hẳn là vừa mới có tuyết, trong trời đất trắng xóa một mảnh, đại khái là vì thời tiết rất lạnh nên mặc dù trời trong nhưng tuyết vẫn chưa tan.
Lạc Mộng Khê đứng trước một căn nhà cổ kính nhưng thập phần hào hoa, nhịn không được âm thầm giật mình: Nhìn nhà cửa này, vô luận là kiến trúc hay là diện tích, đều vô cùng xa hoa, so với Lạc vương phủ ở Thanh Tiêu chỉ có hơn chứ không có kém, Nam Cung Quyết nói nơi này là nhà cũng hoàn toàn xứng đáng.
“Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi”. Tin tức Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến nơi này sớm đã được truyền đến, trong biệt viện một quản gia, một hàng gã sai vặt, lại chỉ có vài nha hoàn.
Lạc Mộng Khê đầu tiên là khó hiểu, sau đó lập tức hiểu rõ: Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, trước đây trong biệt viện khẳng định chỉ có gã sai vặt, không có nha hoàn, nay mấy nha hoàn này sợ là vừa mới đưa tới, chuyên môn hầu hạ Lạc Mộng Khê nàng.
Hạ Hầu Thần mặc dù rời khỏi Thanh Tiêu, nhưng vì giấu giếm mọi người, hắn cho một người hóa trang ở lại dịch quán, cũng không hề thiếu thị vệ Tây Lương thủ hộ.
Vì không để cho thị vệ Tây Lương nhận ra Lạc vương phủ có gì khác thường, ngoại trừ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Lạc vương phủ một người cũng không có theo tới, Băng Lam đương nhiên cũng không thể đi theo bên người Lạc Mộng Khê.
Hộ vệ trên đường đi cũng chỉ là một ít thị vệ thông thường cùng với chín người trong Kiêu Ảnh Thập bát Kỵ, Phượng Túy đứng đầu trong mười tám người cũng ở lại kinh thành hiệp trợ Nhạc Địch xử lí các chuyện tình trong Lạc Vương phủ, cùng với ứng phó những chuyện phát sinh.
“không cần đa lễ, đều bình thân cả đi”. Nam Cung Quyết ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đứng thẳng thân thể, quản gia ở biệt viện cùng Nhạc Địch ở kinh thành là bất đồng, là một trung niên là tử, ánh mắt sắc bén, vừa thấy liền biết là một người thông minh, có khả năng.
“Vương gia”. một nha hoàn bưng một cái khay đi đến trước mặt Nam Cung Quyết cách một thước thì dừng lại, trên khay được vải bố che lại, không biết bên trong đựng vật gì.
Những nha hoàn ở biệt viện này đều không phải là nha hoàn bình thường, mà là thế lực Nam Cung Quyết âm thầm huấn luyện, đối với thói quen của Nam Cung Quyết tự nhiên là rất lưu tâm, không có chút làm trái.
Nam Cung Quyết lấy đi khăn che trên khay, một kiện áo choàng màu trắng không một tia tạp sắc hiện lên trong mắt mọi người, màu trắng dưới ánh mặt trời ánh lên tia hào quang, làm cho lòng người nhịn không được âm thầm tán thưởng: Đúng là một chiếc áo choàng tuyệt vời, giá trị chắc chắn rất xa xỉ đây.
Nam Cung Quyết cầm lấy kiện áo choàng, trước tầm mắt hâm mộ tất cả mọi người choàng lên trên người Lạc Mộng Khê: “Kì Thiên quốc mùa đông gió lớn, rét lạnh, mặc nhiều áo một chút….Nếu nàng cùng cục cưng bị đông lạnh, đau lòng nhưng là ta nha”.
Kì Thiên quốc mặc dù lạnh, nhưng xe ngựa Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi lại thực ấm áp, hơn nữa lần này đi lên phía bắc hai người lại mang theo rất nhiều quần áo, biết Kì Thiên quốc có tuyết rơi Lạc Mộng Khê đã mặc thật nhiều quần áo mới xuống xe ngựa, căn bản là không cảm thấy lạnh.
Bất qua, Nam Cung Quyết quan tâm nàng, làm cho Lạc Mộng Khê từ trên người ấm đến trong lòng: “Đừng chỉ lo cho ta, chàng cũng mặc nhiều một chút”. Tuy nói bệnh hiểm nghèo của chàng đã khỏi hẳn, nhưng Kì Thiên quốc rất lạnh, không mặc nhiều quần áo một chút sao được.
“Khụ khụ khụ…” Thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không coi ai ra gì quan tâm lẫn nhau, quản gia ho nhẹ vài tiếng: “Vương gia, vương phi, phòng đã chuẩn bị tốt ấm lô, mời theo ti chức vào trong thôi”.
Nửa năm không thấy Nam Cung Quyết, hắn giống như thay đổi thành người khác, chẳng những có thể gần nữ sắc, tính cách cũng trở nên cởi mở hơn, lão quản gia âm thầm vì hắn mà cao hứng: Vương gia rốt cuộc có thể giống như người bình thường, này còn phải cảm ơn vương phi, không biết vương phi đã làm như thế nào làm cho vương gia ái mộ…
Nghĩ đến đây, quản gia không khỏi nhìn Lạc Mộng Khê nhiều hơn một chút, Lạc Mộng Khê đến Kì Thiên, dọc theo đường đi đều là ngồi trong xe ngựa nên không có mang khăn che mặt, sau khi xuống xe cũng không để ý.
Vừa rồi tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn Lạc Mộng khê, nay mọi người đều ngẩng đầu, nhìn thấy nàng có dược khuynh thế chi dung, làm người người nhìn thấy đều không khỏi điên cuồng, trong lòng khiếp sợ không thôi: không thể tưởng được trên đời còn có được nữ tử tuyệt sắc như vậy, khó trách vương gia lại có thể ái mộ vương phi, phóng mắt khắp thế gian, sợ là không có một nam tử nào lại không bị dung mạo của nàng làm cho khuynh đảo.
Nha hoàn, gã sai vặt, thị vệ, quản gia đều nhìn chằm chằm Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tự dưng sinh ra một cỗ tức giận, ánh mắt lạnh như băng mang theo sắc bén quét một vòng.
Tiếp nhận được ánh mắt Nam Cung Quyết, mọi người giật nẩy người rùng mình một cái, tầm mắt trên người Lạc Mộng Khê rất nhanh thu hồi, cúi đầu xuống, không dám lại ngẩng lên, thậm trí ngay cả thở mạnh cũng không dám ra.
Bọn họ vừa rồi thật đúng là có chút thất thần, thế nhưng dám không kiêng kị gì nhìn chằm chằm vương phi, khó trách vương gia lại tức giận như vậy.
“Mộng Khê, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào đi thôi”. Nam Cung Quyết ngữ khí ôn nhu làm cho mọi người kinh ngạc mở lớn miệng, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Vừa rồi là vương gia của bọn họ nói chuyện sao, này…cũng quá là bất khả tư nghị rồi, cùng diêm la lãnh khốc trước kia hoàn toàn bất đồng, căn bản chính là hai người…
không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng trong viện đi đến.
Thời gian một nén hương trước, cũng chính là lúc Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đi vào cửa thành Kì Thiên quốc thì tuyết cũng ngừng rơi, trong biệt viện, từng nhóm hạ nhân đang dọn tuyết lên trên những chiếc xe chuẩn bị đem đi đổ, thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tiến vào liền vội vàng ngừng lại động tác trong tay: “Tham kiến vương gia,vương phi”.
Bọn hạ nhân động tác rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền đem biệt viện quét tước sạch sẽ đâu ra đấy rồi.
Trong biệt viện, đình đài lầu gác, cầu nhỏ nước chảy, núi giả hồ nước cái gì cần có đều có, so với Lạc vương phủ ở Thanh Tiêu một chút cũng không kém.
Nhưng kiến trúc trong biệt viện này, mỗi cảnh trí cùng Lạc vương phủ đều không giống nhau, nơi này là Kì Thiên quốc, biệt viện này hẳn là dựa theo phong tục riêng của Kì Thiên mà xây dựng nên.
Lạc Mộng Khê mãi xem xét cảnh trí xung quanh, Nam Cung Quyết đã mang theo nàng đi tới trước cửa phòng ngủ, cửa phòng mở ra, một cỗ nhiệt ấm áp từ từ trong không khí ập vào mặt, Lạc Mộng Khê thu hồi tầm mắt, hướng trong phòng nhìn lại: “Vương gia,vương phi, phòng ngủ đã theo sở thích của vương gia mà bố trí xong…”
Trong phòng ngủ thực ấm, nhưng lại không có chậu than, mùi đàn hương thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng buồn bực: “Nơi này rõ ràng không có đặt thứ gì khác, sao lại ấm như vậy?”
“không có việc gì, các ngươi đều đi xuống đi”. NamCung Quyết lạnh lùng phân phó.
“Dạ, vương gia”.
Hạ nhân thức thời đem cửa phòng đóng lại, rất nhanh rời khỏi tiểu viện, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, cởi xuống áo khoác trên người Lạc Mộng Khê ném đến trên giá quần áo cách đó không xa: “Trong các góc phòng đều đặt một loại đá cực kì đặc thù, tự nó phát ra hơi nóng”.
Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn lại, quả nhiên thấy được một tảng đá bóng loáng, bước nhanh đi đến phía trước cẩn thận quan sát: “Kì Thiên mặc dù lạnh, con người thật ra lại thật thông minh, thế nhưng nghĩ ra loại phương pháp này để sưởi ấm…”
Tự nhiên, bảo vệ môi trường, so với dùng than sưởi ấm thông minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nam Cung Quyết đang ngồi ở bên cạnh bàn châm trà, nghe được lời Lạc Mộng Khê nói cười lắc lắc đầu: “Loại phương pháp sưởi ấm này không phải do người Kì Thiên phát minh, mà là kiệt tác của ta”.
“thật sự?” không thể tưởng được, Nam Cung Quyết thế nhưng thật biết hưởng thụ cuộc sống.
Nam Cung Quyết cầm tách uống một ngụm, khẽ nói: “Năm ấy ta mười bốn tuổi, tuy rằng sau khi theo phương trượng đại sư trở về thiếu lâm tự, Thanh Tiêu lại phái ra sát thủ theo tới thiếu lâm tự ám sát ta, phương trượng mặc dù có thể bảo vệ ta nhất thời, nhưng sợ trăm lần cẩn thận vẫn có một lần sơ sót, để cho sát thủ Thanh Tiêu đắc thủ”.
“Đúng vào lúc này, Kì hoàng, cũng chính là phụ hoàng của Bắc Đường Diệp mang theo nữ quyến hoàng thất đến thiếu lâm tự dâng hương, vì bảo vệ chu toàn cho ta, phương trượng liền nhờ Kì hoàng âm thầm mang theo ta hồi Kì Thiên…”
nói tới đây, ánh mắt Nam Cung Quyết có chút ảm đạm: “Lúc ấy, ta mặc dù tránh khỏi sát thủ của Thanh Tiêu, nhưng thân mang bệnh nặng, sợ lạnh, không quen ngửi vị than, mà mùa đông Kì Thiên lại rất dài, mặc dù là hoàng cung, phần lớn thời gian cũng đều dựa vào đốt than để sưởi ấm”.
“Ở đây, khi thời tiết khô ráo và chuyển nóng, bệnh tình của ta sẽ càng nặng thêm, mỗi lần ngẫu nhiên có cơ hội, ta sẽ cùng Bắc Đường Diệp đi chơi, ở trên núi phát hiện ra hòn đá nhỏ tự phát ra hơi nóng này”.
“Lúc ấy, tảng đá này đang ngâm trong nước, chung quanh đều là băng tuyết, chỉ có nước chỗ đó là ấm không có chút băng phủ,… nước chung quanh tảng đá đều bị nóng chảy ra”.
“Vì thế chàng đã mang nhưng tảng đá này về đặt ở trong phòng để sưởi ấm”. Lạc Mộng Khê tiếp lời của Nam Cung Quyết: thật đúng là người thông minh.
“Vương gia, Thanh Tiêu cho bồ câu đưa tin tới”. Thanh âm bẩm báo của thị vệ ở ngoài cửa vang lên, Nam Cung Quyết đứng lên: “Mộng Khê, nếu mệt mỏi nàng hãy đi nghỉ trước, ta đi xem là có chuyện gì, cần cái gì cứ kêu Cầm, Kì, Thư, Họa”.
Cầm, Kì, Thư, Họa, chính là bốn nha hoàn mới tới, chuyên môn phu trách ăn ở của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết trở về phòng, bốn người đương nhiên sẽ không đến gần quá, mà ở lại tiểu viện chờ phân phó.
Nam Cung Quyết ra khỏi phòng, ở trong viện dừng lại một lúc liền đi tới thư phòng, Lạc Mộng Khê vốn định ngủ một lát, nhưng nằm đến trên giường lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Lơ đãng ghé mắt, trong thấy bên ngoài tuyết một mảnh trắng xóa, Lạc Mộng Khê ánh mắt lóe sáng, trong lòng quyết định chủ ý, xốc chăn lên xuống giường, cầm lấy kiện áo choàng Nam Cung Quyết mới làm cho nàng rồi ra khỏi phòng đi ra ngoài.
Khi ở hiện đại, Lạc Mộng Khê sống trong thành phố bốn mùa ấm áp như mùa xuân, chưa từng thấy tuyết, tuy rằng khi chấp hành nhiệm vụ có đi qua địa phương cũng rất lạnh, nhưng nàng đang có nhiệm vụ trong người, khống có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết.
Mấy ngày hôm trước tới Kì Thiên, trông thấy tuyết bay đầy trời, nhưng lúc ấy bọn họ là đang vội vã lên đường, Lạc Mộng Khê cũng chỉ là qua màn xe thưởng thức một chút cảnh tuyết, chưa được làm người tuyết, nặn cầu tuyết.
Nay, bọn họ đã vào tới Kì Thiên, ở trong biệt viện, Lạc Mộng Khê cũng không có chuyện gì cần bận tâm, có thể tận tình mà thưởng tuyết.
Bất quá, hạ nhân ở biệt viện rất chịu khó, tuyết trong viện đều được dọn đi hết rồi, Lạc Mộng Khê muốn thưởng tuyết, phải đi ra ngoài biệt viện.
Cầm, Kì, Thư, Họa đều ở ngoài tiểu viện, tùy thời chờ đợi Lạc Mộng Khê phân phó, chính là, Lạc Mộng Khê mới tới, cùng các nàng không quen thuộc, mang theo bốn người sợ là chơi đùa sẽ không có hứng.
Lặng yên không tiếng động bay ra bên ngoài tường cao, quan sát xung quanh thấy không có người, Lạc Mộng Khê thả người nhảy, thân ảnh yểu điệu bay ra khỏi biệt viện, rơi xuống trên tuyết thật dày bên ngoài biệt viện.
Biệt viện được xây dựng ở ngoại ô kinh thành, phụ cận cũng không có ai ở, không có người đi lại, phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ cây cối thì chính là tuyết, trên một số cây đại thụ đọng lại một lớp tuyết thật dày, như thế lại tạo nên một cảnh trí khác, có một phong vị rất đặc biệt.
Xem chừng là tuyết cũng đã ngừng hẳn, vừa rồi còn lất phất bay đầy trên lá cây, nhưng có lẽ là do ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho tuyết bị hòa tan, từ trên lá cây ào ào đổ xuống.
Lạc Mộng Khê vận dụng khinh công, đi lại trong rừng cây còn đầy tuyết đọng, tò mò lướt nhìn khắp nơi, trên mặt tuyết lưu lại những dấu chân nhợt nhạt, Lạc Mộng Khê nhìn mà không ngừng tán thưởng: Cảnh tuyết rơi cùng với cảnh sắc bình thường quả thật bất đồng, lại có một loại lãng mạn tuyệt vời…
Trận tuyết lớn này là bắt đầu rơi từ lúc đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê tiến vào, lúc rơi lúc ngừng, lúc lớn lúc nhỏ, cứ như vậy ép buộc cũng đã bốn năm ngày, hôm nay xem ra cũng đã ngừng hẳn, vài con thú nhỏ trốn tuyết mấy ngày hôm nay cũng đã ra ngoài đi kiếm ăn.
Bỗng dưng, khi Lạc Mộng Khê đang ngắm cảnh đẹp xung quanh, một thân ảnh đỏ rực lướt qua trước mắt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đầu tiên là kinh hãi, sau khi thấy rõ thân ảnh nho nhỏ đang chạy rất nhanh về phía trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên ý cười.
Hỏa hồ ly, toàn thân không có một tia tạp mao (lông), hiếm thấy, thật là hiếm thấy, ta phải thử xem có thể bắt được nó hay không…
Vì thế, trong rừng cây liền xuất hiện một cảnh tượng: trên mặt tuyết trắng, hỏa hồ ly chạy ở phía trước, Lạc Mộng Khê đuổi theo phía sau, tóc bị gió thổi bay lên, tán loạn phía sau, xa xa nhìn lại, giống như thiên tiên hạ phàm.
Trong biệt viện, Nam Cung Quyết sau khi xử lý xong chính sự, nhanh chóng trở về phòng ngủ, tuy rằng trong thư phòng cũng thực ấm áp, nhưng lại không giống trong phòng ngủ có nhuyễn ngọc ôn hương.
Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê đang ở bên trong phòng nghỉ ngơi, mà khi Nam Cung Quyết bước vào, nhìn đến giường trống không, trong lòng không khỏi lo lắng, không có dấu vết đánh nhau, kiện áo choàng hắn đưa cho nàng cũng không thấy.
Nam Cung Quyết hiểu được, là Lạc Mộng Khê tự mình đi ra ngoài, nơi này là biệt viện, là địa phương của Nam Cung Quyết hắn, không có người có thể lặng yên không một tiếng động ở nơi này bắt đi Lạc Mộng Khê, huống chi, ngoài viện còn có bốn nha hoàn vỗ công không kém.
Nhưng bốn tên nha hoàn này cũng thật vô tích sự, ngay cả Mộng Khê ra ngoài khi nào cũng không biết, còn đứng ở ngoài viện chờ phân phó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bốn tên nha hoàn này võ công mặc dù cao, nhưng cũng không có lợi hại như Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê cố ý tránh các nàng, các nàng đương nhiên là không thể phát hiện.
Biệt viện trong trong ngoài ngoài đều là người của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đi ra ngoài không kinh động đến bốn nha hoàn, nhưng cũng không thể gạt được ám vệ mà hắn an bài bảo hộ cho nàng: “Vương phi đi nơi nào?”
Nam Cung Quyết đi ra khỏi phòng ngủ, hướng ra giữa sân hỏi một câu, giữa không trung thế nhưng vang lên tiếng trả lời: “Hồi vương gia, vương phi đi ra bên ngoài biệt viện ngắm cảnh”.
Biết được hướng đi của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không hề chậm trễ, thân ảnh thon dài nhảy ra ngoài tường cao, bay tới bên ngoài biệt viện, trên tuyết một loạt dấu chân nhợt nhạt hướng về phía trước, Nam Cung Quyết thở dài, rất nhanh theo dấu chân đuổi theo.
Tốc độ của hỏa hồ ly mặc dù mau, nhưng Lạc Mộng Khê dùng là khinh công, tốc độ của hỏa hồ ly có nhanh thế nào chăng nữa, cũng không thể nhanh hơn Lạc Mộng Khê, hai thân ảnh một đỏ một trắng, một lớn một nhỏ khoảng cách ngày càng gần.
Hỏa hồ ly gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê nội tâm vui mừng: Tiểu hồ ly, ta xem ngươi chạy đi đâu.
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang muốn cúi người bắt lấy tiểu hồ ly, bên cạnh một tiếng gió mãnh liệt truyền đến, giống như hàng loạt vũ khí xé không mà đến.
Lạc Mộng Khê híp mắt lại, thân thủ đem tiểu hồ ly bắt lấy, thân ảnh yểu điệu ở giữa không trung xoay tròn vài vòng, né qua ba mũi tên bay đến, nhẹ nhàng từ giữa không trung hạ xuống.
Áo choàng trắng cùng với mái tóc đen bay lên hạ xuống, hiện ra dung nhan khuynh thế, xuất trần, không giống phàm nhân, đột nhiên xoay người nhìn về phương hướng mũi tên phóng đến, trong đôi mắt đẹp trong trẻo lại bình tĩnh không một gợn sóng.
một gã nam tử trẻ tuổi mặc huyền y đứng cách đó không xa, trên tay còn cầm cung tiễn chưa thu hồi, dung nhan anh tuấn như điêu khắc, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, khắp người là lãnh ý cùng sát ý giống như địa ngục diêm la, mâu quang sâu thẳm như hồ nước, lại ẩn hiện tà ác cùng hắc ám, cùng với một thân hắc y nhưng lại thập phần xứng đôi.
Khi Lạc Mộng Khê quay đầu lại, nhìn thấy được trong mắt nam tử một tia kinh diễm, cùng người bên ngoài bất đồng là, kinh diễm chỉ ngắn ngủi qua đi, nam tử liền khôi phục bình thường, không nói một lời nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trên tay Lạc Mộng Khê.
“Tiểu hồ ly này là do ta bắt được”. Cũng là ta nhanh mắt nhìn thấy.
Ở đây không hề thiếu bẫy do thợ săn đặt trong rừng, chờ sau khi tuyết ngừng hẳn sẽ bắt được động vật đi ra kiếm ăn.
Nếu đứng trước mặt Lạc Mộng Khê là thợ săn, Lạc Mộng Khê chắc chắn sẽ bỏ tiền ra mua tiểu hồ ly này, dù sao thợ săn cũng là nhờ vào việc săn thú mà kiếm cơm, mấy ngày nay trời đều hạ tuyết, không săn được thú, người ta chẳng phải là đói chết sao.
Hắc y nhân cách đó không xa một thân cẩm y hoa phục, cung tiễn hắn cầm trong tay giá trị cũng là thiên kim, không phải người bình thường có thể có được, cho nên hắn tuyệt đối không phải thợ săn.
Có thể là một vị công tử quý tộc của Kì Thiên quốc, ở lâu trong nhà buồn chán, sau khi tuyết ngừng không có việc gì liền vào trong rừng đi săn giết thời gian mà thôi.
Săn thú cũng có quy định, bất kể là ai nhìn thấy con mồi đầu tiên, chỉ cần bắt được con mồi trước, con mồi đó liền thuộc về người đó.
Nay, tiểu hồ ly đã bị Mộng Khê ôm vào trong ngực, là nàng bắt được, huyền y nam tử không thể lại tranh với nàng, đại khái là bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi, tiểu hồ ly thế nhưng thập phần im lặng nằm trong lòng Lạc Mộng Khê, trợn mắt đánh giá hắc y nhân cách đó không xa.
Huyền y nam tử không nói gì, ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, trong mắt lạnh như băng, hắc ám dâng lên.
“Mộng Khê, Mộng Khê…” ngay tại khi Lạc Mộng Khê đang kinh hãi ánh mắt hắc ám của huyền y nam tử, tiếng gọi của Nam Cung Quyết từ xa truyền đến, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ, xoay người nhìn về phía phát ra thanh âm: “Ta ở trong này”.
một trận hắc phong từ bên người thổi qua, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh ghé mắt nhìn lại: Địa phương vừa rồi hắc y nhân đứng, hiện giờ đã không còn bóng người, tiểu hồ ly trong lòng Lạc Mộng Khê bình yên vô sự, không hề bị cướp đi…
Tên kia rốt cuộc là loại người nào, chạy đi không nói một tiếng, khi lướt qua ta cũng không cướp đi tiểu hồ ly, nhưng càng đi về phía trước lại chính là nơi sâu nhất trong rừng cây, chẳng lẽ lại không thể bắt được động vật mà hắn muốn…
“Mộng Khê, sao nàng lại chạy tới nơi này, nàng có biết hay không ở sâu trong rừng cây có rất nhiều cạm bẫy do thợ săn đặt…”
Ngữ khí Nam Cung Quyết thân thiết lại hàm chứa chút trách cứ, trên tuyết, Lạc Mộng Khê áo trắng tung bay, giống như tiên tử hạ phàm, đẹp làm cho người ta không thể rời tầm mắt, trên tay lại ôm tiểu hồ ly màu đỏ, ánh nắng quanh thân nàng tạo thành một vòng sáng màu vàng tuyệt đẹp, cả người càng trở nên thần bí, cao quý và phiêu dật.
Nhìn Lạc Mộng Khê lúc này, cho dù Nam Cung Quyết có trăm ngàn câu trách cứ cũng không nói nên lời: “Nàng một mình chạy tới nơi này, chỉ vì bắt lấy tiểu hồ ly này?”
không thể phủ nhận là tiểu hồ ly nhìn rất được, một thân lửa đỏ không mang một tia tạp sắc, đôi mắt to đen lúng liếng đảo quanh khắp nơi, chọc người yêu thích không thôi.
“không phải, ta tới nơi này là để xem tuyết, ngắm cảnh, tiểu hồ ly chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy”. Bắt lấy chơi.
Huyền y nam tử đã đi, Lạc Mộng Khê cũng không muốn nhắc tới hắn: “Chuyện tình của Thanh Tiêu chàng đều xử lý xong rồi?”
“không có đại sự gì, sớm xử lý xong rồi”. Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê chậm rãi đi trở về: “Thời gian gần đây cũng sẽ không có chuyện gì, ta có thể cùng nàng đi chung quanh xem một chút…”
“Nếu thật chàng không có việc gì, vậy ở trong này cùng ta làm người tuyết, ném tuyết…”
“Làm người tuyết, ném tuyết?”
Nam Cung Quyết ở Kì Thiên thời gian không ngắn, bất quá khi đó hắn mắc bệnh nan y, mùa đông tuyết rơi thì rất sợ lạnh, chỉ có thể đứng ở bên trong xem đám người Bắc Đường Diệp chơi đùa trên tuyết, trong lòng dù có hâm mộ, cũng không dám tiến đến chơi cùng bọn họ.
Nay Lạc Mộng Khê đưa ra yêu cầu, cũng là điều Nam Cung Quyết tha thiết mơ ước, nhưng là: “Mộng Khê, nàng đang có thai”. Vạn nhất đùa quá, động thai khí làm sao bây giờ?
“Cục cưng không có yếu ớt như vậy, ta sẽ cẩn thận một chút, không có việc gì, nhanh chút, làm người tuyết đi”. Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly hướng trong lòng Nam Cung Quyết ném tới, chạy đến một bên bắt đầu làm người tuyết.
“Vương gia, vương phi”. Lạc Mộng Khê làm người tuyết cũng gần hoàn thành, Nam Cung Quyết đang muốn tiến lên hỗ trợ, thị vệ cùng bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa cũng vừa đuổi tới.
không phải do tốc độ của bọ họ chậm mà là khinh công của Nam Cung Quyết quá tuyệt hảo, bọn họ theo không kịp…
Nam Cung Quyết đem hồ ly ném qua, thân ảnh lửa đỏ ở giữa không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, rơi vào trong tay Cầm nhi: “Đây là sủng vật của vương phi, chiếu cố nó cho tốt”.
“Dạ”, Cầm nhi cung kính trả lời một tiếng, lui ra.
“đi xem phụ cận có cạm bẫy hay không”. Nam Cung Quyết ra lệnh một tiếng, thị vệ toàn bộ xuất động, từng nơi đi qua, từng trận cuồng phong quật khởi.
Nửa nén hương thời gian qua đi, toàn bộ thị vệ trở về: “Khởi bẩm vương gia, trong vòng 3 dặm không có cạm bẫy, nhưng…” một gã thị vệ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?”
“Vừa rồi có thuộc hạ ở bên kia phát hiện một ít vết máu, nhưng lại không thấy có người hay tiểu động vật bị thương”. Việc này có chút kì quái.
“Ở nơi nào, mang bổn vương đi xem”. Vừa nghe có vết máu, Lạc Mộng Khê cũng không còn hưng trí mà làm người tuyết, đi theo mọi người đến chỗ phát hiện có vết máu.
Càng đi về phía trước, Lạc Mộng Khê càng cảm thấy không đúng, bởi vì chỗ phát hiện ra vết máu, cách chỗ nàng bắt được tiểu hồ ly không xa.
Nhìn trên tuyết trắng có nhiều điểm hồng mai, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: Mộng Khê không có bị thương, tiểu hồ ly cũng bình yên vô sự, vết máu này là của ai? Lấy màu sắc vết màu, chắc chắn để lại không lâu…
“Mộng Khê, khi nàng tới nơi này, có phát hiện người nào hay không?” Nếu chỉ là trầy da, không có khả năng lưu lại nhiều vết máu như vậy, cho nên có thể loại trừ tiểu động vật trong rừng cây bị thương chảy máu.
Phụ cận không có cạm bẫy, vết máu xuất hiện ở nơi này, nơi khác lại không có, tuyệt không phải là tiểu động vật bị trúng bẫy, mang theo vết thương tới đây, vậy chỉ có một loại khả năng, hoặc là có động vật bị người bắn thương hoặc là có người bị thương.
Vết máu chỉ có khoảng mấy thước, có thể là tiểu động vật bị thương sau có người giúp nó cầm máu, cũng có thể là người nọ phát hiện mình bị thương liền cầm máu lại.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nam tử trẻ tuổi lạnh như băng, giống như diêm la tái thế, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Khi ta đuổi theo tiểu hồ ly, không có phát hiện ra động vật khác, chẳng lẽ hắn bị thương, máu này do hắn lưu lại, nếu thật là như thế, hắn bị thương ở trên cánh tay hay là ở đùi, khi kéo cung tiễn hoặc khi lướt qua ta làm động đến miệng vết thương…
“…Mộng Khê, Mộng Khê…” Nam Cung Quyết gấp giọng gọi khiến Lạc Mộng Khê đang chìm trong suy nghĩ bị kéo trở lại: “Nàng làm sao vậy?” Kêu nàng mấy tiếng đều không có phản ứng.
“không có gì, khi ta bắt tiểu hồ ly không thấy có người nào khác, cũng không nhận thấy ở phụ cận có động vật, có thể là có người bị thương nhìn thấy ta cùng tiểu hồ ly chạy tới liền rời đi”.
Lạc Mộng Khê vốn định nói cho Nam Cung Quyết biết chuyện của hắc y nam tử, nhưng là vừa rồi khi hai người gặp nhau Lạc Mộng Khê không có nói, hiện tại nói ra chỉ sợ Nam Cung Quyết hiểu lầm.
“Cũng có khả năng”. Phụ cận không có người, Lạc Mộng Khê cũng không có bị thương, vết máu này là như thế nào mà có, Nam Cung Quyết cũng không phải là rất quan tâm: “Các ngươi về biệt viện trước đi, bổn vương cùng vương phi ở trong này đi dạo một chút”.
Vừa rồi khi bọn thị vệ đuổi tới, Lạc Mộng Khê đang làm người tuyết, nay Nam Cung Quyết đuổi bọn hắn trở về, bọn họ tự nhiên biết được nguyên nhân, lập tức rất nhanh đáp ứng một tiếng đứng dậy rời đi.
Ở trong mắt bọn thị vệ, Nam Cung Quyết là một người uy nghiêm, là một vương gia lợi hại, làm người lạnh lùng, làm việc quỷ dị, làm cho người ta không dễ tiếp cận, nhưng năng lực của hắn phi phàm lại khiến cho bọn thị vệ khâm phục.
Trong mắt bọn thị vệ, Nam Cung Quyết vĩnh viễn đều là một người giỏi bày mưu tính kế, một Thanh Tiêu Lạc vương gia bí hiểm, khi đối với Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mới có thể bày ra mộ mặt xuất chúng mà mọi người chưa từng thấy qua.
Bắc Đường Diệp có thể được ở bên cạnh Nam Cung Quyết, vô ưu vô lự mà lớn lên, tính cách sáng sủa, mọi chuyện đều không để ở trong lòng. Mà Nam Cung Quyết lại thân mang bệnh nặng, tùy thời đều có thể bị mất mạng, lại bị sát thủ Thanh Tiêu đuổi giết làm cho hắn sớm thành thục, loại cuộc sống này buộc hắn mỗi bước đi không thể không tỉ mỉ tính kế.
Làm cho người ta có cảm giác bí hiểm, cân nhắc không ra, trừ khi hắn nguyện ý, nếu không người khác không thể nào biết được, nếu như tâm tư của hắn bị người liếc mắt liền xem thấu thì hắn không có khả năng sống sót đến ngày hôm nay.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ phải sống cả đời với chiếc mặt nạ đó cho tới khi sinh mệnh kết thúc, lại không nghĩ rằng gặp được Lạc Mộng Khê, để cho hắn nguyện ý mở lòng, đem mọi chuyện chia sẻ cùng nàng.
Ở trước mặt Lạc Mộng Khê, hắn sẽ không còn ngụy trang gì cả, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác, đều là con người thực của hắn.
Bọn thị vệ cùng với bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt tất cả đều đã đi hết, trên vùng tuyết lớn chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.
Nam Cung Quyết đang muốn nói chuyện, Lạc Mộng Khê đã cúi người nắm lên một cục tuyết ném đến trên người Nam Cung Quyết, lại cố tình bất đắc dĩ thở dài: “Khinh công quá kém, dễ dàng như vậy đã bị bổn cô nương ném chúng, đáng tiếc…”
“Lạc Mộng Khê”. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết xoay người đi nắm lấy một nắm tuyết, Lạc Mộng Khê đã chạy xa, thân ảnh yểu điệu giống như tinh linh nhỏ bé chạy nhảy trên tuyết: “Nam Cung Quyết, tuyết cầu của chàng không ném trúng ta dễ dàng như vậy…”
“Phải không”. Tự tin như vậy, Nam Cung Quyết đứng tại chỗ chưa động, khóe miệng cong lên một tia ý cười quỷ dị, cổ tay vừa chuyển, tuyết cầu trong tay đã hướng về phía Lạc Mộng Khê bay tới…
Hai người cách xa nhau khoảng hơn mười thước, tuyết cầu trong tay Nam Cung Quyết rắn chắc đánh vào trên người Lạc Mộng Khê, không đau nhưng lại có chút mất mặt: Khoảng cách xa như vậy hắn lại có thể ném trúng ta.
“Nam Cung Quyết”. Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, nắm lên một quả cầu tuyết, hướng Nam Cung Quyết ném tới, Nam Cung Quyết không tránh cũng không né, ngay tại lúc tuyết cầu sắp đánh lên trên người hắn, Nam Cung Quyết liền nghiêng người tránh thoát.
Tuyết cầu của Lạc Mộng Khê xuyên qua người Nam Cung Quyết đánh tới trên nhánh cây, tuyết đọng trên cây liền rơi xuống….
một kích bất thành, Lạc Mộng Khê lại ném thêm một lần, bàn tay nhỏ bé không ngừng làm cầu tuyết công kích Nam Cung Quyết, mỗi lần đều có thể bị hắn dễ dàng né tránh…
“Đừng nắm tuyết nữa, nàng xem, tay đều lạnh đến đỏ ửng rồi”. không biết Lạc Mộng Khê công kích Nam Cung Quyết bao nhiêu lần, Nam Cung Quyết đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem một đôi bao tay màu trắng đeo lên tay Lạc Mộng Khê.
Bao tay của cổ đại cùng hiện đại bất đồng, chính là một cái vòng tròn, bên trong có lông ấm áp, hai tay đều có thể cho vào: Nghĩ đến Nam Cung Quyết thế nhưng thật cẩn thận nha.
Lạc Mộng Khê chơi tuyết nửa ngày, tay có chút lạnh, đeo bao tay vào xong tay nhỏ bé cũng dần ấm lên, đang tinh tế đánh giá bao tay này, một nắm tuyết không hề báo trước ném trên khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Mộng Khê.
trên lông mi, trên mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều dính đầy tuyết, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thật giống như ông già Nô-en: “Lần này ta có thể ở gần đánh trúng nàng…”
Nâng mắt chống lại ánh mắt trêu tức của Nam Cung Quyết, cùng với khuôn mặt tuấn tú cố nén ý cười của hắn, không cần soi gương Lạc Mộng Khê cũng biết bộ dáng của mình hiện tại thật rất buồn cười: “Nam Cung Quyết, chàng thế nhưng đánh lén ta…”
Thanh âm tức giận của Lạc Mộng Khê ở trong rừng cây vang lên, sau đó lại vang lên thanh âm đắc ý của Nam Cung Quyết, tiếng hai người truy đuổi, đùa giỡn vang vọng toàn bộ rừng cây.
Bọn thị vệ đã đi rồi nhưng ám vệ vẫn còn ở lại, nhìn Nam Cung Quyết khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười hạnh phúc, đang bị Lạc Mộng Khê đuổi theo chạy rất nhanh về phía trước, bọn ám vệ kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Đây là vương gia Nam Cung Quyết của bọn họ sao? Nếu cùng lúc trước so sánh, vương gia hiện tại, thật là làm cho người ta khó mà tin được…
Cuối cùng cả Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều chơi đến mức trên người dính đầy tuyết, ở trong rừng cây làm tới hơn mười người tuyết hình dạng khác nhau.
Trời hạ tuyết, ban ngày thực ngắn, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa chơi đủ nhưng sắc trời đã tối rồi, gió lạnh thổi đến giống như muốn xuyên thấu qua quần áo, rót vào da thịt.
Lạc Mộng Khê tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể không quay về, nơi này rất lạnh, vạn nhất lạnh quá làm hại đến cục cưng sẽ không tốt lắm.
Trong phòng ngủ thực ấm áp, sau khi trở về phòng Lạc Mộng Khê cởi xuống kiện áo choàng, đi vào trong bồn tắm sau bình phong. Trong phòng mặc dù ấm nhưng có thể làm cho người ta ấm nhanh cũng chỉ có nước nóng.
Lạc Mộng Khê tắm rửa xong chỉ mặc một tẩm y đơn bạc từ sau bình phong đi ra, trong phòng rất ấm, hơn nữa nàng cũng rất mệt mỏi, chuẩn bị dùng xong cơm chiều sẽ đi nghỉ ngơi, không nhất thiết phải mặc thêm quần áo khác.
Thấy Lạc Mộng Khê đã tắm rửa xong, bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa vội vàng đem đồ ăn dọn lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài, Nam Cung Quyết từ ngoại thất đi vào, trên tay cầm theo tấm thiếp mời: “Nam Cung Quyết, ai đưa thiệp vậy?”
Chúng ta rõ ràng là lặng lẽ đến Kì Thiên, người nào tin tức lại linh thông như vậy, biết được Nam Cung Quyết đến Kì Thiên, còn gửi thiếp mời tới nữa.
“Là Bắc Đường Diệp phái người đưa tới, ban ngày hắn tiến cung nhận thụ phong Yến Vương, vương phủ sớm đã chuẩn bị tốt, hôm nay hắn vội vàng từ hoàng cung chuyển tới vương phủ, không rảnh tiếp đón chúng ta, liền mời chúng ta ngày mai đến Yến Vương phủ làm khách”.
“Bắc Đường Diệp cũng học được khách sáo”. Trước kia hắn đối với bất luận kẻ nào đều không biết khách khí là gì.
“Bắc Đường Diệp sinh ra trong hoàng thất, việc này hắn đều biết, trước mặt người khác hắn vẫn luôn giữ một chút hình tượng, ta cùng hắn là bằng hữu, ở trước mặt ta hắn là không chút nào che dấu bản thân…”
Nam Cung Quyết giải thích, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, ánh mắt không khỏi căng thẳng, yết hầu hơi hơi giật giật: Mộng Khê mặc ít như vậy, thân hình yểu điệu thật đúng là hoàn mỹ, thêm một chút cũng thừa, thiếu một chút lại không đủ.
Tẩm y thật bảo thủ, làm bằng ti tàm cũng không phải trong suốt, nhưng Nam Cung Quyết lại giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo, nhìn đến thân thể Lạc Mộng Khê là cỡ nào mê người.
Từ Thanh Tiêu tới Kì Thiên cũng đã hơn nửa tháng rồi, hơn nữa khi ở Thanh Tiêu hai người cũng chỉ là nằm ngủ cái gì cũng không có làm, nói cách khác, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng đã hơn hai mươi ngày không có cùng một chỗ…
Đêm nay ánh trăng không tệ, không bằng…
Nam Cung Quyết trong lòng quyết định chủ ý, đem thiếp mời ném tới một bên, lôi kéo Lạc Mộng Khê vào bàn dùng bữa: “trên đường đến Kì Thiên, dọc theo đường đi ăn không ngon, ngủ không tốt, nay đã đến Kì Thiên, dùng xong bữa tối chúng ta phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút”.
Trong lời nói của Nam Cung Quyết có ám chỉ, nhưng Lạc Mộng Khê đang một lòng suy nghĩ đến thiếp mời của Bắc Đường Diệp, nên cũng không có để ý: “Nam Cung Quyết, ta nhớ lúc trước chàng từng nói quan hệ giữa các hoàng tử Kì Thiên rất tốt”.
“Đúng vậy, bọn họ giống như huynh đệ trong những gia đình bình thường, yêu thương lẫn nhau…” Nam Cung Quyết không ngừng đem đồ ăn nóng gắp đến trong bát Lạc Mộng Khê: “Đáng tiếc, bảng đồ phân bố binh lực của Kì Thiên bị người đem ra ngoài chứng tỏ hoàng tử Kì Thiên có một người là gian tế…”
nói dễ nghe một chút là gian tế, cái gọi là gian tế chính là ẩn trốn trong một quốc gia khác, vì chính quốc gia của mình âm thầm tìm hiểu sự tình của quốc gia khác, người như vậy tuy rằng đáng ghét, nhưng đối với quốc gia của chính hắn là nói thì lại không hề đáng giận, bởi vì hắn là một lòng vì nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!