Lọc Truyện

Truyền kỳ Lạc Vương Phi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Dĩ nhiên là giao cho hình bộ chờ xét xử, định tội!” Nam Cung Phong trong giọng nói lạnh như băng ẩn chứa một tia không kiên nhẫn.

“Mộng Khê cho rằng không ổn!” Lạc Mộng Khê lạnh giọng bác bỏ quyết định của Nam Cung Phong.

Nam Cung Phong mâu quang phát lạnh, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, đang muốn mở miệng hỏi, Lạc Mộng Khê đã đi trước một bước tuyên bố đáp án:

“Lí Thụy làm xằng làm bậy ở kinh thành đã một thời gian dài, sớm đã kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nay hắn lại gây tội, nhân chứng, vật chứng đầy đủ có thể thẩm tra xử lý ngay tại chỗ, căn bản không cần phải làm điều thừa đưa tới hình bộ chờ xét xử!”

Vì Lí Thụy là con trai của Thượng Thư, cho dù giải hắn vào hình bộ chờ xét xử, hắn cũng sẽ không bị chút xíu trừng phạt nào, nhiều nhất là bắt hắn ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ vài ngày, sau sẽ lại ra đường diễu võ dương oai!

Nam Cung Phong thân là Vương gia, tại sao lại không thể nhìn ra điểm này, nhưng Lạc Mộng Khê sẽ không để cho bọn họ toại nguyện!

“Đúng vậy, đúng vậy…… Lí Thụy làm nhiều điều ác……”

“Có thể thẩm tra xử lý tại chỗ……”

“Lạc vương gia, Cảnh vương gia là Vương gia xuất sắc nhất Thanh Tiêu quốc……”

“Bọn họ thẩm tra xử lí Lí Thụy, khẳng định rất oai phong……”

Tiếng mọi người bàn tán truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết khuôn mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh như thường, đáy mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, chính là ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê tựa hồ có thâm ý khác.

Trái lại Nam Cung Phong, khuôn mặt anh tuấn âm trầm đáng sợ, trầm hạ mí mắt, hàn quang càng đậm.

Lực lượng dân chúng rất lớn, Lạc Mộng Khê hoàn toàn lợi dụng điểm này, Nam Cung Phong sử dụng trăm phương nghìn kế, cũng không nghĩ ra biện pháp để bác bỏ đề nghị của nàng: Lạc Mộng Khê, ngươi đã muốn chỉnh bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi toại nguyện……

Lúc ngẩng đầu lần nữa, đáy mắt Nam Cung Phong thoáng hiện hàn quang rồi trở lại một mảnh bình tĩnh:“Như chư vị chứng kiến, Lí Thụy làm nhiều việc ác, lần này lại dùng thủ đoạn ngoan độc ám sát Lạc đại tiểu thư, không bằng việc trừng trị Lí Thụy cứ giao cho Lạc đại tiểu thư định đoạt!”

Không phải Nam Cung Phong không tự mình nghĩ ra hình phạt đối với Lí Thụy, mà là, hình phạt này rất khó định đoạt. Nếu phạt nhẹ, mọi người sẽ nói hắn công tư không phân minh, bao che Lí Thụy . Nếu phạt nặng, mọi người sẽ nói hắn bụng dạ nham hiểm……

Cho nên, Nam Cung Phong đem việc này giao cho Lạc Mộng Khê, bởi vì lúc này ở trong mắt mọi người Lạc Mộng Khê đã mang tiếng xấu . Lạc Mộng Khê là người thông minh, nếu muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng mọi người, tự nhiên sẽ không phạt nặng Lí Thụy……

“Đa tạ Cảnh vương gia!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Lúc này trên đường có hai vị Vương gia, nếu Nam Cung Phong không muốn xử lý việc này, sẽ giao cho Nam Cung Quyết xử lý.

Nhưng Nam Cung Phong vẫn chưa đem việc này giao cho Nam Cung Quyết, bởi vì hắn biết trong lòng mọi người Nam Cung Quyết tuấn mỹ như tiên hạ phàm, phiêu dật đã so với hắn vĩ đại hơn rất nhiều . Nếu Nam Cung Quyết định đoạt lại làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, thì trong mắt dân chúng Thanh Tiêu quốc này sẽ không biết đến sự tồn tại của Cảnh vương gia là hắn……

Thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên cũng biết mục đích Nam Cung Phong đem việc này giao cho mình, nhưng là, nàng tuyệt sẽ không cho hắn toại nguyện……

Lạc Mộng Khê hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Lí Thụy đang rên rỉ trên mặt đất, đôi mắt phát ra ma mị vô hình mãnh liệt, đúng lúc Lí Thụy ngẩng đầu chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng……

Chờ hắn lấy lại tinh thần, ý thức được sắp xảy ra nguy hiểm, muốn ngăn cản thì đã không kịp:“Đem hai tay, hai chân của Lí Thụy chặt đứt, đuổi về phủ Thượng Thư, những người khác kéo ra ngoài chặt đầu!”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều thất kinh, Nam Cung Phong một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn ngàn tính vạn tính như thế nào cũng không tính đến, Lạc Mộng Khê lại làm ra loại hình phạt này, Lạc Mộng Khê ở đây, hắn lại một lần nữa tính sai ……

Trái lại Nam Cung Quyết, giống như đã sớm biết Lạc Mộng Khê sẽ làm ra loại hình phạt này, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh như thường, đáy mắt sâu thẳm không có gợn sóng.

“Loại hình phạt này có nặng quá hay không?” Một gã thị vệ của Nam Cung Phong nhỏ giọng nói thầm, lời này vừa nói ra, dân chúng cũng bắt đầu bàn tán xôn xao:“Loại hình phạt này thật là quá nặng ……”

Đối với nghị luận của mọi người làm như mắt điếc tai ngơ, Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng:“Vừa rồi Lí Thụy là muốn mạng của ta, nay, ta chỉ chặt đứt tay chân của hắn, khiến cho hắn không thể tiếp tục làm xằng làm bậy, hình phạt như vậy cũng coi như nặng sao?”

Nam Cung Phong, ngươi muốn lợi dụng dân chúng để gây áp lực với ta, làm cho ta thay đổi chủ ý, ngươi nằm mơ đi, Lạc Mộng Khê ta làm việc không cần nhìn mặt người khác, lúc ngươi quyết định đem việc này giao cho ta xử lý, nhất định, ngươi đã không lường trước được……

Lạc Mộng Khê sở dĩ làm như vậy, còn có một mục đích khác: Đám người Lí Thụy khi ám sát nàng phối hợp rất ăn ý, thủ pháp cũng thành thạo, hiển nhiên loại chuyện này bọn họ đã làm không chỉ một, hai lần . Lạc Mộng Khê hoài nghi, bọn họ là tay chân của một ai đó, đặc biệt dùng cách thức này để diệt trừ tận gốc……

Nói cách khác, sau lưng Lí Thụy, có một thế lực vô cùng lợi hại ở phía sau thao túng tất cả……

Vừa nghe Lạc Mộng Khê nói như vậy, mọi người suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng thở dài:“Kỳ thật Lạc đại tiểu thư nói cũng có lý, chặt đứt tay chân của Lí Thụy, cho hắn một bài học kinh nghiệm đau thương, về sau hắn cũng không dám ở đây làm xằng làm bậy ……”

“Lạc đại tiểu thư…… Ngươi tha cho ta đi…… Ta cam đoan về sau không bao giờ đi hại người nữa……” Lí Thụy khóc rống chảy nước mắt cam đoan, đáy mắt một tia hàn quang chợt lóe rồi biến mất……

Nam Cung Phong mâu quang hơi trầm xuống:“Lạc đại tiểu thư, Lí Thụy cùng ngươi không oán không cừu, ám sát ngươi có thể là chịu sự sai khiến của người khác, không bằng tha cho hắn một con đường sống, để hắn nói ra chủ mưu đứng phía sau, bổn vương cam đoan, từ nay về sau Lí Thụy sẽ không tiếp tục làm xằng làm bậy……”

Lạc Mộng Khê quay đầu lại nhìn Nam Cung Phong, đáy mắt lạnh như băng càng nồng đậm :”Cảnh vương gia, Mộng Khê không rõ ngươi vì cái gì mà ba lần bảy lượt bao che cho Lí Thụy, hay là…!”

Tuy rằng Lạc Mộng Khê không nói hết lời, nhưng ý tứ của nàng đã rất rõ, Lạc Mộng Khê nhìn như không để ý, thực ra đang tập trung tinh thần quan sát nhất cử nhất động của Nam Cung Phong, tuyệt đối không bỏ qua một điểm khả nghi nào…

Nam Cung Phong than nhẹ một tiếng :”Thật không dám dấu diếm, Lí thượng thư đã từng cứu bổn vương một mạng, Lí Thụy lại là con trai độc nhất của Lí thượng thư…”

Giọng điệu bất đắc dĩ, im lặng giải thích với mọi người : Nam Cung Phong hắn giúp Lí Thụy là bất đắc dĩ, lúc này hắn biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn hắn là người trọng tình trọng nghĩa, cho dù mọi người rất bất mãn đối với việc hắn giúp Lí Thụy, lúc này, cũng không nỡ lòng trách cứ hắn…

Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước một mảnh lặng như băng : “Đều là ân nhân cứu mạng, vì cái gì lại khác biệt lớn như vậy, có quyền thế, cho dù làm nhiều điều ác cũng sẽ được bảo vệ, không quyền không thế, cho dù không tranh với đời, cũng sẽ chịu khổ, nhục nhã!”

“Cảnh vương gia, có một số việc người khác không biết, nhưng trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, không phải ta không tin sự bảo đảm của ngươi, mà là ta bị người lừa gạt nên sợ, không thể tin được, đám người Lí Thụy, ta chỉ yêu cầu xử tử bọn chúng ngay tại chỗ!”

Lạc Mộng Khê ngầm ám chỉ, Nam Cung Phong tự biết đuối lý, nhưng mà, trước mặt mọi người Lạc Mộng Khê cự tuyệt đề nghị của hắn, không để cho hắn chút mặt mũi, người cao ngạo như Nam Cung Phong đương nhiên sẽ phẫn nộ.

“Lạc Mộng Khê, bổn vương đã nhường nhịn nhiều như thế, ngươi còn không biết đối nhân xử thế!” Tiếng phẫn nộ của Cảnh vương gia chấn động làm lỗ tai đau nhức, nhưng dân chúng xung quanh không có nghe được . Lạc Mộng Khê trong lòng hiểu rõ :Nam Cung Phong dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với nàng, người võ công thấp căn bản không thể nghe được.

“Nam Cung Phong kỳ thực ngươi còn có thể càng đê tiện, vô sỉ, giống như chuyện tín vật kia, đem tất cả sai lầm đổ lên trên người ta, ngươi lại tạo được hình tượng Cảnh vương gia chí công vô tư trước mặt mọi người…” Lạc Mộng Khê cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời Nam Cung Phong, giọng điệu mang theo khinh thường.

“Bổn vương tự chặt một tay thay Lí Thụy nhận tội với ngươi thì như thế nào?” Nam Cung Phong trong giọng nói mang theo âm lãnh và tức giận, người ngu ngốc cũng biết hắn đã nhẫn nhịn đến cực hạn : Sự việc phát sinh đến bây giờ, Nam Cung Phong đã không có khả năng đổ mọi tội lỗi lên người Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời :”Lí Thụy là con trai của Thượng thư, địa vị so với Cảnh vương gia thấp hơn rất nhiều, nếu ngươi thật sự thay hắn đền tội, thì chặt hai cánh tay cộng thêm một bàn chân…”

Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong tranh cãi, người thường không nghe được, nhưng Nam Cung Quyết đều nghe thấy hết, Nam Cung Quyết tuy mới trở về kinh thành, nhưng đối với tính cách của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong sớm đã nghe qua, hai người không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp, nếu như để cho bọn họ tùy ý tranh cãi, chỉ sợ tranh cãi đến trời tối cũng không ra kết quả…

Hơi cúi đầu suy nghĩ chốc lát, Nam Cung Quyết nâng mắt nhìn Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong đang giương cung bạt kiếm : “Bổn vương đã nghĩ đến một biện pháp giải quyết vẹn cả đôi bên, không biết hai vị có hứng thú nghe không?”

Lời này vừa nói ra, trong phút chốc đủ loại ánh mắt ái mộ, tán thưởng, kinh ngạc, nghi hoặc tất cả đều tập trung trên người Nam Cung Quyết.

“Lạc vương gia có cao kiến gì, không ngại nói nghe một chút!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống:

Vừa rồi nàng là cố ý cùng Nam Cung Phong tranh chấp, mục đích là muốn thăm dò Nam Cung Phong, trải qua cuộc tranh chấp này, nàng cũng đã thăm dò xong, cho dù Nam Cung Quyết không mở miệng, nàng cũng sẽ tìm lý do để chấm dứt tranh cãi với Nam Cung Phong!

“Ý kiến của Lạc cô nương cùng với Cảnh vương gia không hòa mục, đơn giản là không thể nhất trí hình phạt nặng nhẹ đối với Lí Thụy, Lí Thụy làm nhiều việc ác, chặt đứt tay chân là trừng phạt đúng tội, nhưng hắn là con trai độc nhất của Thượng Thư, Thượng Thư lại đối với triều đình có công, lại là ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia, Cảnh vương gia không đành lòng phạt nặng Lí Thụy cũng có tình có lý!”

“Theo bổn vương, không bằng như vậy, trước phạt nhẹ Lí Thụy là bắt hắn giam vào đại lao mười năm, đối mặt với bức tường, chờ hắn thực sự tỉnh ngộ, sẽ thả ra……” Nam Cung Quyết giọng nói âm vang đanh thép, không những có khí phách đặc biệt cao ngạo của hoàng thất, dường như còn mang theo ma lực thần bí nào đó, làm cho người ta bất tri bất giác bị hắn thần phục, người như thế là trời sinh vương giả.

Bị giam vào đại lao đối với người thường mà nói có thể không có ý nghĩa quá lớn, nhưng đối với con cháu quan lại thích làm mưa làm gió như Lí Thụy mà nói, mười năm lao ngục so với giết hắn còn khó chịu hơn, cho nên, Nam Cung Quyết nghĩ trừng phạt này xem như là phạt nặng rồi!

Nam Cung Quyết đối với chuyện của Lí Thụy phân tích chặt chẽ thấu đao, đối với sự trừng phạt này cũng coi như hợp lý, mọi người đều không có gì ý kiến, chính là Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong……

“Tam Hoàng huynh đưa ra hình phạt đối với Lí Thụy rất hợp tình hợp lý, bổn vương không có ý kiến!” Nam Cung Phong trong lòng lửa giận thiêu đốt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào xóa bỏ được chuyện có thật là Nam Cung Quyết lợi hại hơn so với hắn!

Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe :“Lạc vương gia vừa rồi nói bỏ tù Lí Thụy là phạt nhẹ, vậy như thế nào là phạt nhẹ?”

Nam Cung Quyết chưa trả lời, Nam Cung Phong đã giành mở miệng trước :“Lí Thụy đã bị trọng thương, nếu bị phạt chỉ sợ không chống đỡ được, bổn vương sẽ thay Lí Thụy, trả lại công đạo cho Lạc đại tiểu thư!”

Nói xong, Nam Cung Phong đột nhiên đưa tay rút bội kiếm của thị vệ đứng bên cạnh ra, dùng sức hướng cánh tay trái của mình chém xuống……

Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, ngón tay khẽ bắn ra một viên đá nhỏ đánh vào đầu gối của thị vệ đứng gần Nam Cung Phong, thị vệ nhất thời đứng thẳng không được, té nhào vào cánh tay cầm kiếm bên phải của Nam Cung Phong……

Chỉ nghe một tiếng :“Xoát” vang lên, lập tức máu tươi chảy ra, tất cả mọi người đều kinh động sững sờ tại chỗ……

“Keng” một tiếng nhỏ vang lên, trường kiếm trong tay Nam Cung Phong rơi xuống đất, một gã thị vệ bước nhanh đến băng bó miệng vết thương cho Nam Cung Phong, Nam Cung Phong thì liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mặt hiện tia lửa giận :“Lạc đại tiểu thư, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

Lạc Mộng Khê cố tình bất đắc dĩ thở dài:“Cảnh vương gia, ngươi vừa rồi rất nóng vội, không nghe ta nói hết lời, Lí Thụy đã bị thương nặng, Mộng Khê đương nhiên biết nếu phạt hắn, hắn sẽ chịu không nổi, theo lời nói phạt nhẹ của ta, là để cho Lí Thụy đi từ nơi này đến đại lao hình bộ, khiến hắn sẽ bị đau tay một chút, ai biết ngài lại nóng vội như vậy, giành đâm chính mình một kiếm……”

Nam Cung Phong sở dĩ vội vã thay Lí Thụy chịu phạt, đơn giản là muốn trong lòng mọi người lưu lại hình tượng trọng tình trọng nghĩa của mình, vừa rồi hắn cầm kiếm hướng cánh tay của mình, đã tính chuẩn lực đạo, người ở bên ngoài sẽ nhìn thấy hắn dùng hết toàn lực, nhưng khi đâm trúng tay, chỉ xuất hiện một vết thương nhỏ.

Nhưng vừa rồi khi thị vệ ngã vào Nam Cung Phong, Nam Cung Phong nhất thời không kịp thủ thế, khiến cánh tay bị thương nặng, giả bị thương lại trở thành bị thương thật, nếu miệng vết thương sâu hơn một chút, chỉ sợ sẽ phải phế bỏ cánh tay……

Thông minh như Lạc Mộng Khê, đương nhiên biết trò lừa bịp của Nam Cung Phong, vừa rồi nàng nói lời kia, chỉ là cố ý chọc giận hắn, mà Nam Cung Phong cũng thực sự bị lừa, đáy mắt ẩn nhẫn đã khó nén ngoan độc, hận không thể lập tức đem Lạc Mộng Khê băm thành nghìn mảnh……

Làm như không nhìn đáy mắt âm độc của Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê thờ ơ mở miệng:“Lạc vương gia, Cảnh vương gia, nếu sự tình đã giải quyết xong rồi, Mộng Khê còn có việc đi trước một bước! Băng Lam, hồi phủ!”

Mọi người tự giác tạo ra một con đường, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam nghênh ngang đi trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đi được nửa đường, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trêu tức cùng khiêu khích:

“Cảnh vương gia, muội muội Lạc Tử Hàm của ta gần đây đều ở Cảnh vương phủ quấy rầy ngươi, ta thân làm tỷ tỷ trước thay nàng cám ơn Cảnh vương gia đã chiếu cố, tỷ muội chúng ta cũng rất lâu chưa có gặp mặt, hôm khác nếu có thời gian, Mộng Khê chắc chắn sẽ đi Cảnh vương phủ thăm hỏi, tỷ muội chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa!”

Lạc Mộng Khê lễ phép nói, nhìn như là đang nói lời cảm tạ Nam Cung Phong, thực ra là đang khiêu chiến hắn, người không biết nội tình, tự nhiên nghe không hiểu!

Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, đấy mắt âm lãnh của Nam Cung Phong càng ngưng tụ sâu hơn : hôm nay Lạc Mộng Khê khí thế ưu việt, khí chất xuất trần, hơn nữa còn không buông tha người khác, so với sự nhát gan, yếu đuối trước kia, nàng căn bản là hai người khác biệt.

Lạc Mông Khê thân thể mang độc ‘Vật tử’, điểm này không có người nào có thể giả mạo . Lạc Mông Khê này đang là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng mà chỉ cách có vài ngày, nàng làm sao có thể biến đổi lớn như vậy, chẳng lẽ những việc tồi tệ trước đây mà Lạc Mộng Khê làm ra chỉ là để ngụy trang…

Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê càng chạy càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, Nam Cung Quyết lúc này mới cáo từ rời đi, mọi người cũng tản ra mọi nơi, Nam Cung Phong tiến đến y quán cách đó không xa chữa trị vết thương, lưu lại vài tên thị vệ phụ trách giải đám người Lí Thụy vào đại lao.

Một thân ảnh cao lớn đang đứng trước cửa sổ trong gian phòng của một tòa tửu lâu, bởi vì hắn quay lưng lại, cho nên không nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn . Nhìn tư thế của hắn, liền biết hắn đã ở nơi này một khoảng thời gian dài rồi, chắc chắn đối với hết thảy sự việc phát sinh trên đường đều đã thu vào tầm mắt hắn.

Hình dáng yểu điệu của Lạc Mông Khê đang thản nhiên đi trên đường, bóng hình cao lớn khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười rõ ràng, nhẹ nhàng lách mình, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng :”Người đâu, dùng bồ câu đưa thư báo tin cho thiếu chủ, thánh nữ đã thức tỉnh.”

Bên này, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam thong thả đi trước, vừa rồi nàng nói hồi phủ chính là muốn tìm một cái cớ để cách xa Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong lần đầu giao thủ, người thắng đều không phải hai bọn họ mà là Nam Cung Quyết.

Chỉ nói đơn giản mấy câu, đã giải quyết vấn đề nan giải, làm cho dân chúng kinh thành ai cũng biết đến Lạc vương gia Nam Cung Quyết, biết rõ năng lực của hắn, càng khiến cho uy tín của hắn trong lòng dân chúng càng ngày càng tăng, có tài ở một khía cạnh nào đó lại mang đến nhiều lợi ích như vậy, ngoài Nam Cung Quyết ra không có người thứ hai.

Cùng Nam Cung Quyết tiếp xúc lâu dài, Lạc Mộng Khê càng có thể cảm nhận nguy cơ và thâm trầm của hắn, hơn nữa, trên người hắn giống như có một cỗ ma lực vô vùng thần bí, làm cho người ta bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn, nhịn không được chầm chậm tới gần hắn, cho nên đó là lý do nàng không muốn chạm trán với Nam Cung Quyết…

Buổi trưa, đã đến lúc dùng bữa, mùi thức ăn thơm ngon lẫn trong gió bay vào trong mũi, lúc này Lạc Mộng Khê mới nhớ tới, bản thân cũng chưa ăn sáng :”Băng Lam, tửu lâu tốt nhất kinh thành là ở đâu?”

“Cái này…Tiểu thư! Nô tỳ cũng rất ít khi ra ngoài…Cho nên…” Băng Lam có chút khó xử nhìn Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, đang muốn nói :”Chúng ta sẽ tìm một tửu lâu dùng bữa!” Thình linh một tiếng kêu thảm thiết “A!” yếu ớt, tuyệt vọng truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên nhướng mày: tiếng hét này là của ~ Lí Thụy!

Mặt khác không kịp suy nghĩ, Lạc Mộng Khê rất nhanh chạy đến nơi truyền tới tiếng hét.

Tới khúc cua, mùi máu tanh nồng bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê đi chậm lại, nhíu mày, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cổ tay khẽ lật, một thanh chủy thủ tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lạc Mộng Khê cẩn thận đi đến chỗ rẽ, bàn tay nắm chặt chủy thủ, chỉ cần có động tĩnh, nàng liền ra đòn đánh phủ đầu, đáy mắt mâu quang hơi trầm xuống, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người nhìn lại, đập vào mắt chính là xác chết nằm ngổn ngang trên đất, thị vệ cũng có mà tùy tùng cũng có, quan sát màu máu, bọn họ là vừa mới chết.

Xác chết nằm ngửa ở phía trên không ai khác chính là người bị bọn thị vệ áp giải đến đại lao hình bộ ~ Lí Thụy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT