Lôi Viễn, Lôi Thanh đều là một trong bát đại thị vệ bên người Lạc Thừa tướng, thân thủ của hai người gần như Lôi Đình, Lôi Minh, lúc Lạc Thừa tướng để cho hai người bọn họ đến bảo hộ Khê viên, Lạc Mộng Khê quả thực lấy làm kinh hãi: Lạc Thừa tướng này lại muốn giở trò gì đây……
Tuy rằng đoán không ra mục đích chính của Lạc Thừa tướng, nhưng mà, có Lôi Viễn, Lôi Thanh bảo hộ lúc này, người của Đại phu nhân không thể tiếp cận Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê muốn làm việc của mình, chỉ cần tránh Lôi Viễn, Lôi Thanh, như vậy, giảm bớt không ít phiền toái.
Đêm đến, sau khi Lạc Mộng Khê dùng bữa xong, tắm rửa nằm ở trên giường. Lôi Viễn, Lôi Thanh đứng ở ngoài cửa phòng, cảnh giác đánh giá mọi nơi: Lôi Viễn, Lôi Thanh võ công cực cao, hơi gió thổi cỏ lay một tí là bọn họ sẽ phát hiện ngay, nhưng mà, lấy năng lực của Lạc Mộng Khê mà nói, muốn tránh bọn họ cũng không phải là việc khó khăn.
Gần giờ tý, Lạc Mộng Khê thay một thân y phục dạ hành, đem giường lớn ngụy trang thành bộ dạng có người đang ngủ, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận không có sơ hở nào, Lạc Mộng Khê thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân ảnh yểu điệu nháy mắt đã ra bên ngoài.
Sau khi cẩn thận rời khỏi Khê viên, phủ Thừa tướng, Lạc Mộng Khê quan sát mọi nơi thấy không có người, mới điểm thân mình, rất nhanh bay về một hướng.
Lúc sáng, Lạc Mộng Khê giao cho Băng Lam làm hai việc, một là tung ra tin đồn thứ hai, hai là dò la nơi ở của bồn tên thị vệ bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, nửa đêm Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ Thừa tướng, chính là muốn ngăn chặn bốn tên thị vệ kia rời khỏi kinh thành.
Căn cứ vào tin tức Băng Lam dò la được, bốn tên thị vệ kia ban ngày ở khách điếm nghỉ ngơi một ngày, ban đêm chuẩn bị đào thoát, bốn phía kinh thành ngoại trừ núi còn lại đều là rừng cây, nếu bốn người bọn họ muốn rời đi, phải đi qua khu rừng rậm rạp, nơi đó là chỗ xuống tay tốt nhất.
Lạc Mộng Khê thân pháp cực nhanh, không lâu sau đã vào trong rừng, vừa mới tìm được chỗ ẩn nấp tốt, thì bốn thân ảnh cao lớn đã xuất hiện cách đó không xa, vừa đi vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, bộ dạng rất cẩn thận.
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng: Lại cẩn thận dè dặt, các ngươi hôm nay chỉ có một con đường đó là chết……
Một trận kình phong thổi tới từ phía sau, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại: Chẳng lẽ ta bị người khác phát hiện ……
Không kịp suy nghĩ cái gì khác, Lạc Mộng Khê dồn nội lực vào lòng bàn tay, đột nhiên tung chưởng đánh hướng người đang đi đến, gắng hết sức đem một chưởng có thể đánh gục người nọ.
Ai ngờ, người tới nhàn nhã tránh khỏi công kích của Lạc Mộng Khê, bàn tay to nhanh chóng bắt được cổ tay Lạc Mộng Khê, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:“Là bổn vương!”
Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, dung nhan anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế, vương giả không ai bắt chước được, không phải Nam Cung Quyết thì là ai.
“Lạc vương gia, ngươi tại sao lại ở đây?” Lạc Mộng Khê không dấu vết rút cánh tay về, trong lòng thầm giật mình:
Thân là đặc công, ta am hiểu nhất chính là ẩn nấp, ở hiện đại lúc chấp hành nhiệm vụ, người hiện đại chỉ số thông minh cao, vận dụng các thiết bị tiên tiến nhất cũng không thể tìm được vị trí cụ thể của ta, Nam Cung Quyết tại sao lại tìm được ta……
Xúc cảm nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay biến mất, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt lóe một tia mất mát rồi biến mất, mâu quang hơi lóe, thờ ơ trả lời:“Bổn vương đi giải sầu, trùng hợp đi ngang qua đây……”
Nơi này giáp ranh kinh thành, khoảng cách đến Lạc vương phủ hơn hai mươi dặm, ngươi này đi giải sầu cũng quá xa đi. Biết Nam Cung Quyết đang nói dối, Lạc Mộng Khê cũng không thèm chấp: Ngươi nói giải sầu, vậy giải sầu đi, chỉ cần ngươi không gây trở ngại cho ta, ngươi đến Kì Thiên quốc giải sầu cũng không liên quan đến ta……
Đưa lưng về phía hắn, Lạc Mộng Khê cẩn thận quan sát khoảng cách càng ngày càng gần giữa bọn họ và bốn tên thị vệ kia, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống:“Lạc Mộng Khê, ngươi đêm nay đến đây là muốn nhổ cỏ tận gốc.” Đối với địch nhân của mình tuyệt không có khả năng thủ hạ lưu tình, nếu hắn là Lạc Mộng Khê, cũng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.
“Sai!” Lạc Mộng Khê xoay người nhìn Nam Cung Quyết:“Muốn giết bốn tên thị vệ này căn bản không cần tự ta ra tay, sẽ có người làm thay, nhưng mà, sau khi người đó giết xong, sẽ vu oan giá họa cho ta……”
Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, mùi đàn hương quen thuộc thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, lồng ngực tinh tráng, rắn chắc gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp phả trên tóc nàng, tất cả mọi việc đều nói rõ là: Nàng chạm vào ngực Nam Cung Quyết.
Ý thức được điểm nhỏ này, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia không hờn giận: Nam Cung Quyết không phải không gần nữ sắc sao? Vừa rồi ta với hắn gần như vậy……
Nhìn ánh mắt ảo não của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tâm tình chợt tốt lên không rõ lý do:“Lạc Mộng Khê, đến tột cùng là người phương nào muốn giá họa cho ngươi?”
“Người đến đây ngươi tự nhiên sẽ biết!” Tiếng bước chân thị vệ đến gần, Lạc Mộng Khê không muốn cùng Nam Cung Quyết nhiều lời, xoay người, đánh giá mọi nơi trong rừng: Người kia cũng sắp đến rồi!
Chính là, ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, mắt thấy bốn tên thị vệ kia đã muốn đi đến bìa rừng, trong rừng cây này ngoại trừ nàng và Nam Cung Quyết, không thấy người nào khác: Chẳng lẽ là ta đoán sai sao, người người đó không muốn đến vu oan cho ta……
Nếu như bọn họ đi ra ngoài bià rừng, sẽ đánh mất thời cơ tốt nhất để giết bọn hắn, xem ra ta phải tự mình động thủ kết liễu bốn tên thị vệ này……
Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần giữa bốn tên thị vệ và bìa rừng, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, bàn tay nắm chặt đột nhiên mở ra, một thanh trường kiếm hiện lên trong tay, cổ tay khẽ lật, Lạc Mộng Khê đang muốn nhảy ra ám sát bốn tên thị vệ kia, bất thình lình có tiếng một trận phá phong mãnh liệt truyền vào trong tai, ngay sau đó, một thân ảnh màu đen yểu điệu xuất hiện trước mặt bốn tên thị vệ kia, nhìn bốn người trong mắt thoáng hiện hàn quang.
Lạc Mộng Khê lặng lẽ thu hồi trường kiếm trong tay của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Rốt cục cũng đến!
“Ngươi là ai?” Nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của hắc y nhân nồng đậm sát khí, bốn tên thị vệ rất nhanh rút ra bội kiếm, khuôn mặt âm trầm, lạnh giọng thăm dò.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường:“Người đến đưa các ngươi xuống địa ngục, chịu chết đi!”
Nói xong, cổ tay hắc y nhân vừa lật, trường kiếm trong tay nhanh như chớp đâm tới hướng bốn tên thị vệ, mà bốn người kia dù sao cũng được huấn luyện bài bản, rất nhanh nâng kiếm ngăn cản công kích của hắc y nhân, chỉ nghe “Keng” Một tiếng vang lên, mũi kiếm va chạm giữa không trung, lóe ra tia lửa chói mắt.
Hắc y nhân xuất chiêu nhanh, ngoan, chuẩn, mỗi một chiêu đều mang theo sát khí dày đặc, bọn thị vệ cũng không có yếu thế, bốn người liên hợp đối địch, phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, người hai bên đều không làm gì được nhau, toàn bộ rừng cây rậm rạp vang vọng tiếng binh khí va chạm kịch liệt……
“Lạc Mộng Khê, ngươi cảm thấy hắc y nhân và bốn tên thị vệ ai sẽ thắng?” Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lại quanh quẩn ở chóp mũi, hô hấp ấm áp phả trên tóc nàng, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của nàng, Lạc Mộng Khê mơ hồ có thể cảm giác nhiệt trên người Nam Cung Quyết truyền đến người nàng, trong lòng tức giận: Nam Cung Quyết đáng chết, sao cứ gần ta như vậy, chẳng lẽ tin đồn hắn không gần nữ sắc là giả……
“Hắc y nhân sẽ thắng!” Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị, cổ tay khẽ lật, bàn tay nhỏ nhắn nhanh như chớp đánh úp về phía Nam Cung Quyết ở phía sau.
Ngay lúc bàn tay Lạc Mộng Khê sắp chụp đến người Nam Cung Quyết, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, cánh tay nhỏ bé của nàng không nhích lên được phân nào, nhìn ngân châm kẹp ở ngón tay Lạc Mộng Khê, đáy mắt sắc bén của Nam Cung Quyết hiện lên một tia tức giận:”Lạc Mộng Khê ngươi làm cái gì vây!”
“Mặc kệ là làm gì, ta chỉ muốn Lạc vương gia cách xa Mộng Khê một chút” Lạc Mộng Khê hời hợt nói, đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé về, di chuyển một chút, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên tia mất mác, nhưng không nói gì….
Bản thân bốn thị vệ đã bị trọng thương, tuy rằng phối hợp ăn ý, nhưng uy lực cũng không được như trước kia, hơn nữa, bốn người là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, chỉ cần giết một trong bốn bọn họ, ba người còn lại sẽ không đủ nguy hiểm.
Lạc Mộng Khê sớm đã nhìn ra điểm then chốt quyết định này, không lâu sau, hắc y nhân cũng nhìn ra, trăm chiêu qua đi, một tiếng hét thảm vang lên, một tên thị vệ trong đó bị hắc y nhân chém chết, ngay sau đó, ba người khác cũng liên tiếp chết dưới kiếm của hắc y nhân……
“Ngươi…… Ngươi không được chết tử tế……” Tên thị vệ cuối cùng bị trường kiếm của hắc y nhân đâm trúng tim, trợn mắt lên, nguyền rủa hắc y nhân.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên rút trường kiếm đâm vào tim thị vệ ra, tức khắc, máu tươi chảy xối xả, nhìn tên thị vệ từ từ tắt thở, ánh mắt hắc y nhân lộ ra vẻ khinh thường:“Ngươi đã chết trước ta, cho dù ta chết không được tử tế, ngươi cũng không nhìn được.”
“Bốn thị vệ đã chết, Lạc Mộng Khê, kế tiếp ngươi dự tính như thế nào?” Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Hắc y nhân này muốn giá họa cho Lạc Mộng Khê, lấy tính cách của Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng….
“Đương nhiên là tiếp tục xem diễn!” Lạc Mộng Khê cũng không quay đầu lại mà trả lời:“Cho dù ta không ra tay, cũng sẽ có người đến đấy đối phó với hắc y nhân muốn vu oan giá họa cho của ta”
Giống như nghiệm chứng lời nói của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng đang nói, một thân ảnh cao lớn màu đen cũng xuất hiện, cầm trường kiếm lóe hàn quang trong tay, rất nhanh đâm về hướng người đứng ở gần thi thể bốn thị vệ, hắc y nhân đang muốn rời đi…
Hắc y nhân giết bốn thị vệ xong hiển nhiên là không nghĩ tới còn có người đến, sững sờ một lát, sau đó hắc y nhân võ công cực cao, tốc độ cực nhanh, lúc trường kiếm sắp đâm đên người nàng, hắc y nhân mới kịp phản ứng lại, vội vàng rút kiếm ra nghênh chiến:
Chỉ nghe “Keng” Một tiếng, trường kiếm của hai hắc y nhân va chạm trên không trung, bắn ra tia lửa chói mắt, hai người đều bị chấn động lui về sau bốn, năm bước mới dừng lại, chỉ một chiêu này, hai người đều biết võ công của đối phương không tồi, đương nhiên là lấy lại hoàn toàn tinh thần đối địch, không dám lơ là cảnh giác.
Hắc y nhân giết bốn thị vệ dáng người yểu điệu, đầy đủ lồi lõm, hiển nhiên là một nữ tử, hắc y nhân đến sau dáng người khôi ngô, cao lớn, là một nam tử không thể nghi ngờ.
Một nam một nữ hắc y nhân ở trong rừng cây tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi đánh túi bụi, cách đó không xa, Nam Cung Quyết cũng im lặng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào, không hề có ý muốn tiến lên hỗ trợ.
Hai hắc y nhân võ công tương đương, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại, Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn lên trời, thời gian không còn sớm:“Lạc Mộng Khê, hai người bọn họ, ngươi hy vọng ai thắng?”
Nhìn trong đôi mắt nam, nữ hắc y nhân thoáng hiện hàn quang, chiêu thức ngoan độc, đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết, Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt, bàn tay mềm khẽ mở, một đoạn cành cây bị bẻ gẫy nằm gọn trong tay:“Hai người bọn họ ai cũng không thắng.”
Nói xong, Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, cổ tay khẽ lật, đoạn cành cây trong tay bắn ra, công bằng, vừa vặn bắn tới cổ tay phải của nữ hắc y nhân.
Cổ tay truyền đến một trận đau nhức, cánh tay nhỏ của nữ hắc y nhân đột nhiên run run, trường kiếm trong tay “Keng” Một tiếng rơi xuống, nam hắc y nhân nắm lấy cơ hội, mâu quang phát lạnh, trường kiếm trong tay đâm hướng chỗ hiểm của nữ hắc y nhân……
Nữ hắc y nhân trong lòng cả kinh, vội vàng lắc mình tránh toát, chỉ nghe “Xọat” Một tiếng, cánh tay phải truyền đến một trận đau rát, buốt nhức. Nữ hắc y nhân mày liễu hơi nhíu, cố nén đau đớn bắt đầu truyền đến từ cánh tay, nhấc chân đá nhánh cây bên cạnh về phía nam hắc y nhân, thừa dịp nam hắc y nhân lui về phía sau lộ ra sơ hở, nữ hắc y nhân muốn khinh thân rời khỏi nơi này.
Nam hắc y nhân lấy tốc độ cực nhanh vượt qua sức tưởng tượng của nữ hắc y nhân, né khỏi nhánh cây đồng thời vung kiếm chém về phía nữ hắc y nhân muốn rời đi……
Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, cổ tay khẽ lật, đoạn cành cây lại bay về phía nam hắc y nhân, nhận thấy bên cạnh có ác phong đánh úp, nam hắc y nhân vội vàng vung kiếm chắn lại, ngay tại lúc hắn chém đoạn cành cây để lộ sơ hở, nữ hắc y nhân đã chạy mất dạng……
“Ngươi vì sao lại đánh rớt trường kiếm trong tay nữ hắc y nhân kia?” Nam Cung Quyết trong lòng sinh nghi hoặc.
“Để nam hắc y nhân chém nàng một kiếm, lưu lại ký hiệu trên người nàng, về sau thuận tiện phân biệt.” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười quỷ dị.
Biết vừa rồi có người giở trò quỷ, hơn nữa người nọ vẫn còn trong rừng cây chưa đi, nam hắc y nhân sau khi tiếp đất thuận lợi, đôi mắt lạnh như băng đánh giá mọi nơi, cuối cùng tập trung ở bụi cây mà Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đang ẩn núp, lãnh mâu híp lại, nam hắc y nhân đi nhanh đến chỗ Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.
Không hổ là sát thủ, dĩ nhiên là nhạy bén như vậy. Nhìn khoảng cách giữa bọn họ và nam hắc y nhân càng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: Nhưng mà, ngươi tìm không thấy ta đâu……
Mắt thấy nam hắc y nhân kia chuẩn bị tách đám cây lá trước mặt ra, sẽ nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Mộng Khê thân hình vừa chuyển, trốn vào sau một cây đại thụ khác, hơi ngẩng đầu, thấy Nam Cung Quyết vẫn đứng tại chỗ bất động.
Tên nam hắc y nhân đã sắp đi đến trước mặt Nam Cung Quyết, trong lúc đó hai người chỉ cách một lớp cành lá, hơn nữa, bàn tay to của nam hắc y nhân đã sắp chạm tới cành lá, lập tức sẽ tách ra hai bên……
Nam Cung Quyết chết tiệt. Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng một câu, bắt lấy cánh tay Nam Cung Quyết kéo về phía sau mình, trong nháy mắt tại nơi Nam Cung Quyết mới rời đi, hắc y nhân đã tách đám cành lá trước mặt ra rồi, nơi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết mới đứng vừa rồi đập vào tầm mắt hắc y nhân……
Hắc y nhân trăm phần trăm xác định đoạn cây vừa rồi ngăn hắn lại là bay ra từ nơi này, nhưng nơi này lại không có người, Hắc y nhân tự nhiên không dễ từ bỏ ý đồ, cẩn thận xem xét mọi nơi, lúc hắc y nhân đi đến nơi Lạc Mộng Khê đang nấp, vì sợ hắn phát hiện, Lạc Mộng Khê lui về phía sau, cả người chui vào trong lòng Nam Cung Quyết.
Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, nhiệt độ cơ thể của Nam Cung Quyết xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền vào người Lạc Mộng Khê, nhưng mà, lúc này Lạc Mộng Khê đang tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với hắc y nhân trước mặt, nên vẫn chưa chú ý điểm này.
Nhưng mà, thân hình mềm mại của Lạc Mộng Khê nương vào trong lòng Nam Cung Quyết, trên người lại tỏa ra mùi hoa Khương Dã nhàn nhạt bay vào trong mũi Nam Cung Quyết, khiến đầu óc hắn một trận nhộn nhạo:
Nam Cung Quyết ở lại Thiếu Lâm tự năm năm, mùi đàn hương quen thuộc có thể làm lòng hắn yên bình, mà trên người nữ tử lại tỏa ra mùi nồng đậm làm cho hắn cảm thấy chán ghét, cho nên, hắn không gần nữ sắc.
Mùi thơm trên người Lạc Mộng Khê là mùi hoa Khương Dã, hắn thích nhất mùi này, cho nên, hắn không ngại việc đến gần nàng.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc của hắn với Lạc Mộng Khê cũng không dài, nhưng Lạc Mộng Khê là người thông minh, bày mưu tính kế, xử lý mọi việc đều làm hắn thầm giật mình, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, một nữ tử lại có thể lợi hại như vậy, chút bất tri bất giác, hắn muốn tới gần Lạc Mộng Khê, muốn hiểu về nàng nhiều hơn……
Hắc y nhân đi tới trước mặt hai người, chỉ cách hai người một thân cây, vì sợ hắc y nhân phát hiện, Lạc Mộng Khê lại nhích gần về phía sau:
“Ngươi sợ hắc y nhân này?” Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê trốn chung một chỗ, giữa hai người trong lúc đó không có khe hở nào, nhịp tim đập của Nam Cung Quyết mơ hồ nhanh hơn, vì muốn dời đi sự chú ý của mình, Nam Cung Quyết dùng truyền âm nhập mật hỏi.
“Sai, Lạc Mộng Khê ta không sợ bất luận kẻ nào, nhưng mà, hắc y nhân này tạm thời không thể chết, nếu không, kế hoạch tiếp theo của ta không thể tiến hành.” Lạc Mộng Khê thản nhiên trả lời, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắc y nhân trước mặt.
Lạc Mộng Khê thản nhiên tự đắc, Nam Cung Quyết lại phải chịu dày vò, nhịn không được chậm rãi nâng cánh tay lên, muốn ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng……
Hắc y nhân tạm dừng một lát, chưa phát hiện ra điều dị thường, liền rời khỏi địa phương mà Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đang trốn, lập tức đi đến chỗ thi thể của bốn thị vệ.
Hắc y nhân vừa đi, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng từ trong lòng Nam Cung Quyết đi ra, quan sát hướng đi của hắc y nhân, Nam Cung Quyết nâng được một nửa cánh tay đột nhiên ngừng lại, nhìn trong ngực trống trơn, Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên một tia mất mát.
Nam hắc y nhân đứng gần thi thể bốn thị vệ một lát, sau khi kho lưng nhặt thứ gì đó, rất nhanh phi thân rời đi, nhìn hướng nam hắc y nhân biến mất, Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên ý cười trêu tức càng đậm: Trò hay sắp trình diễn……
“Vừa rồi hắn nhặt cái gì?” Nam Cung Quyết giọng điệu mềm nhẹ, nhưng tâm tư của Lạc Mộng Khê lại không ở nơi này, đương nhiên cũng không chú ý:“Sau khi nữ hắc y nhân giết người, sẽ tạo chứng cớ để vu oan giá họa cho ta.”
“Ngươi đã biết rõ nàng vu oan giá họa cho ngươi, vì sao còn muốn cứu nàng?” Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì?
“Bởi vì nàng vu oan giá họa thành công, kế hoạch của ta mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu nàng chết ở trong tay nam hắc y nhân, chân tướng mọi việc sáng tỏ, kế hoạch của ta sẽ không dùng được.” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thời gian không còn sớm , ta muốn mau chóng trở về phủ Thừa tướng, nếu không, tất cả kế hoạch của ta đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Nam Cung Quyết, sau này còn gặp lại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!