“Bắc Đường Diệp dẫn người đến bắt Ngũ Hoàng đệ và Phùng quốc sư, không phải là vô cớ mà sinh sự, hay tùy ý đả thương người khác, mà là bắt thích khách……” Ngữ khí của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống.
Phùng Thiên Cương hừ nhẹ một tiếng: “Theo ý của Lạc Vương gia thì bổn tọa và Cảnh Vương gia chính là thích khách.” Ở cuối câu, Phùng Thiên Cương cố tình tăng thêm ngữ khí, kẻ ngốc cũng nghe ra, hắn rất tức giận:
“Nhìn bộ dạng hiện tại của Lạc Vương gia, cũng không giống người bị thương……”
Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Thích khách ám sát bổn Vương đã cải trang thành thị vệ lẫn vào trong đám thị vệ của Lạc vương phủ. Ngay lúc ám sát, nhờ Mộng Khê xả thân cứu giúp, bổn Vương mới có thể an toàn thoát hiểm, nên vết thương không nằm trên người bổn Vương mà nằm trên cánh tay của Mộng Khê……”
Thanh Hoàng thản nhiên nhìn Lạc Mộng Khê, liếc mắt nhìn cánh tay trái của nàng quả thực đã bị thương, quần áo nhuộm đỏ một vệt máu.
Đáy mắt Bắc Đường Diệp hơi hơi lóe lóe, lập tức phản ứng lại: “Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tìm đại phu trị thương, nên việc bắt thích khách, tự nhiên là bổn Hoàng tử phải đảm nhiệm. Bổn Hoàng tử dẫn người đuổi tới đây, thích khách đột nhiên cởi bỏ trang phục thị vệ trên người, lộ ra bộ mặt thật……”
Nói xong, Bắc Đường Diệp lập tức chuyển hướng: “Quốc sư, hai bộ trang phục thị vệ vứt trên đất kia, ngươi dám nói không phải ngươi và Cảnh Vương Nam Cung Phong cởi ra không?”
Lời nói dối cao minh nhất, chính là dựa trên nền tảng chân thật nhất, thêm mắm thêm muối, bẻ cong sự thật. Như vậy, lời nói dối mới càng chân thật, đủ để xáo trộn tầm mắt mọi người
Phùng Thiên Cương trầm hạ mí mắt, mơ hồ thoáng hiện lệ quang: Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết, các ngươi cũng thật hèn hạ……
Hai bộ quần áo kia đúng là do hắn và Nam Cung Phong cởi ra, nhưng hắn không thể thừa nhận, nếu không, cho dù chuyện ở Cảnh Vương phủ ám hại Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không bị bại lộ, thì với tội danh ám sát này, hắn và Nam Cung Phong cũng sẽ khó tránh khỏi liên quan……
Phùng Thiên Cương vốn muốn mượn việc này để loại bỏ Bắc Đường Diệp, lại không ngờ bị Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp phản kích lại, đem tất cả tội danh đổ lên người hắn và Nam Cung Phong……
“Thanh Hoàng, từ lúc người đến đây tới giờ, người bổn Hoàng tử mang theo, đều đứng ở đây, không có khả năng cởi bỏ hai bộ quần áo đó xuống.”. Bắc Đường Diệp trong cái khó ló cái khôn, lí luận: “Cho dù bọn thị vệ có cởi quần áo, thì nhất định phải lộ ra nội y bên trong, mà không phải áo khoác thị vệ……”
“Quốc sư, quần áo thị vệ này, là ngươi và Phong nhi cởi ra sao?” Ngữ khí của Thanh Hoàng lạnh lùng: Từ khi hắn đến đây, đã quét qua toàn bộ hiện trường một lần. Hai bộ quần áo thị vệ kia, hắn đã thấy từ lâu, trực giác nói cho hắn biết, việc này không đơn giản như vậy. Cho nên, hắn vẫn bất động thanh sắc……
“Không phải.” Phùng Thiên Cương thề thốt phủ nhận: Chuyện này, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không sẽ đồng nghĩa với tội danh ám sát…
“Nói không chừng là Tứ Hoàng tử vì thiết kế âm mưu muốn hãm hại bổn tọa và Cảnh Vương gia, thừa dịp chúng ta không chú ý, cố ý sai người vứt……”
“Vậy Quốc sư và Phong nhi, vì sao lại xuất hiện ở đây?” Thanh Hoàng lạnh giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự uy nghiêm vương giả:
Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong đã lâu rồi không thấy vào triều. Phủ Quốc sư và Cảnh Vương phủ cũng không thấy bóng dáng, hai người đang mất tích, lại xuất hiện ở đây. Thanh Hoàng tự nhiên sẽ hoài nghi.
“Bổn tọa và Cảnh Vương gia đi Bồng Lai ngắm biển….”
Phùng Thiên Cương còn chưa nói xong, Bắc Đường Diệp đã khinh thường cười nhạo một tiếng: “Bồng Lai cách Thanh Tiêu quốc mấy ngàn dặm, cho dù Hoàng Kế mã ngày đi ngàn dặm, không ăn không uống, ngày đêm thần tốc, cũng phải chạy hơn nửa tháng, sao quốc sư và Cảnh vương gia chỉ dùng thời gian mười ngày đã quay lại, xin hỏi quốc sư ngươi bay à”
“Có gì không thể?” Bổn tọa chính là có thể bay. Ngữ khí của Phùng Thiên Cương cao ngạo: Toàn bộ Thanh Tiêu quốc đều biết, năng lực của hắn khác hẳn người thường, đây là ưu thế lớn nhất của hắn, cho dù hắn có nói hươu nói vượn, lừa dối, cũng không có ai có thể phân biệt thật giả……
“Nhưng mà Tứ Hoàng tử, vì sao vừa rồi khi Hoàng Thượng hỏi ngươi, ngươi lại không nói gì. Hiện tại lại cưỡng tư đoạt lý, nói mình tới để bắt thích khách ……”
“Sai, sai, sai……” Bắc Đường Diệp khoát tay áo, ngăn lời còn chưa nói xong của Phùng Thiên Cương: “Sở dĩ lúc ấy bổn hoàng tử không nói gì, đơn giản là muốn cho các ngươi xem sự thật, sự thật thắng với sức thuyết phục mà thôi. Chuyện Lạc vương phi bị thương, đừng nói ta không có bằng chứng, còn có nhân chứng nữa……”
Không thể ngờ Lạc Mộng Khê vì cứu ta, lại tự chém mình bị thương, đợi chút, Nam Cung Quyết coi Lạc Mộng Khê như bảo bối, làm sao chịu để cho nàng bị thương……
Thanh Hoàng nghe xong, không nói gì, hơi hơi suy tư một lát, dời ánh mắt đến Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Quyết nhi, Mộng Khê, các ngươi gặp thích khách ở đâu?”
“Nhi thần và Mộng Khê đến Tướng phủ làm khách, trùng hợp Vương phủ có việc gấp, nhi thần vội vã hồi phủ, không ngồi xe ngựa, tính mang theo Mộng Khê dùng khinh công chạy về, không nghĩ tới, lại để cho thích khách có cơ hội” Ngữ khí của Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Nếu phụ Hoàng không tin, xin đến Tướng phủ chứng thực.”
Thanh Hoàng khẽ gật đầu, Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong đều là con hắn, đối với tính nết của bọn chúng, hắn đương nhiên hiểu rõ, khẽ thở dài, Thanh Hoàng liên hệ lời nói của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Quyết với nhau:
Phùng Thiên Cương tính trước, Quyết nhi và Mộng Khê sẽ tới Tướng phủ làm khách, sau đó liền cải trang thành thị vệ, núp ở chỗ tối. Sau đó, sai người báo tin cho Quyết nhi là Lạc Vương phủ xảy ra chuyện. Nên sau khi Quyết nhi và Mộng Khê rời khỏi Tướng phủ, liền nổi sát ý.
Lại không ngờ, Mộng Khê vì cứu Quyết nhi mà bị thương. Kế hoạch của Phùng Thiên Cương và Phong nhi chưa thành công, lại còn bị đám người Bắc Đường Diệp đuổi giết tới đây. Hai người bọn họ thấy trốn thoát không xong, liền cởi bỏ ngụy trang, muốn sống chết một trận……
Khóe miệng Thanh Hoàng nhếch lên ý cười chua sót: Từ xưa đến nay, vì tranh giành ngôi vị hoàng đế đã gây nên biết bao gió tanh mưa máu. Phong nhi một lòng muốn làm Hoàng đế, lòng dạ nó hẹp hòi, năng lực bản thân cũng không bằng Quyết nhi. Thanh Tiêu ở trong tay hắn, không thể phát triển……
Chẳng qua, khiến trẫm không nghĩ ra chính là, Quốc sư tinh thông tinh tượng, chắc đã tính ra Hoàng đế Thanh Tiêu quốc là Quyết nhi, vì sao hắn lại toàn tâm toàn ý giúp đỡ Phong nhi……
Thấy trong mắt Thanh Hoàng lộ sự chua sót, giống như còn do dự. Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe: “Phụ hoàng, thật ra muốn chứng minh Phùng quốc sư và Cảnh vương gia có phải là hung thủ hay không, còn có một phương pháp khác!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê: Lời Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết và Phùng Thiên Cương nói đều rất có lý, Thanh Hoàng cũng không rõ rốt cuộc nên tin ai. Nay Lạc Mộng Khê nói còn có biện pháp có thể chứng minh Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương có phải là hung thủ hay không, bọn họ đương nhiên sẽ chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Phùng Thiên Cương đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê. Nam Cung Phong đang giả hôn mê, nếu không, ánh mắt hắn khẳng định cũng nhìn Lạc Mộng Khê ……
Lạc Mộng Khê không chút hoang mang, thản nhiên mở miệng: “Khi thích khách đâm trúng tay Mộng Khê, Lạc vương gia từng đâm trúng ngực thích khách, chỉ cần kiểm tra ngực của Phùng quốc sư hoặc Cảnh vương gia có vết thương hay không, chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng……”
Khi vừa mới tới đây, Lạc Mộng Khê đã cẩn thận quan sát khắp nơi, miệng vết thương trên ngực Nam Cung Phong đã bị đánh đến rách ra, máu tươi chảy ra không ít, cho nên, nếu không phải đại phu hoặc người chuyên nghiệp, căn bản không thể phân biệt miệng vết thương của hắn là mới hay cũ….
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nam Cung Phong đang hôn mê bất tỉnh, quần áo phần ngực, đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ. Mọi người liền bừng tỉnh nhận ra rằng: Thì ra lời Lạc Vương gia, Vương phi, Tứ Hoàng tử nói đều là sự thật, Cảnh vương gia muốn ám sát Lạc vương gia……
Mà Nam Cung Phong đang nằm trên cán đỡ, bàn tay to nắm chặt lại, cũng run nhè nhẹ. Nếu bây giờ hắn trợn tròn mắt, đáy mắt sắc bén kia, khẳng định có thể giết chết người ta mấy trăm lần: Lạc Mộng Khê, đáng chết……
Miệng vết thương trên ngực Nam Cung Phong là do ở Cảnh vương phủ đánh nhau mà có, nhưng hắn không thể vì mình mà làm sáng tỏ việc này. Bằng không, không chỉ có chuyện hắn giả vờ hôn mê sẽ bị người khác phát hiện, tự rước lấy sự nhạo báng, mà trận chiến ở Cảnh vương phủ cũng sẽ bị mọi người biết đến, hắn chắc chắn bị vạn người phỉ báng……
Bắc Đường Diệp lại thầm tán thưởng: Thông minh, thật thông minh, sau khi Lạc Mộng Khê bị trúng độc, dung nhan bị biến dạng, nhưng đầu óc quả thực rất thông minh, xem ra Nam Cung Quyết thật có mắt nhìn người, chọn một nữ tử thông minh làm phi……
Nam Cung Quyết không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười như có như không, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, chút bất tri bất giác lại nắm thật chặt.
Mí mắt Phùng Thiên Cương hơi trầm xuống, trong mắt không che dấu nồng đậm sát ý……
Thanh Hoàng thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt, trong lòng ngoại trừ thở dài, vẫn là thở dài: Tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, mỗi triều đại đều xảy ra. Không thể trách người khác, muốn trách chỉ có thể trách mình sinh trong Hoàng thất.
“Chuyện này dừng ở đây.” Thanh Hoàng lạnh giọng phán quyết: “Cảnh vương có ý định ám sát Lạc vương, nhưng Lạc vương không có sao, Lạc vương phi chỉ bị thương nhẹ. Cảnh vương đã bị thương nặng, coi như đã dạy cho nó một bài học. Thu hồi chức quan của Cảnh vương gia, Phùng quốc sư, nhốt vào đại lao, tịch thu tất cả gia sản, coi như là trừng phạt. Bãi giá hồi cung.”
“Cung tiễn Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người hành lễ cung tiễn Thanh Hoàng rời đi. Đương nhiên, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương cũng rời đi cùng lúc. Bọn chúng không phải quay về Hoàng cung, mà là bị bọn thị vệ áp giải vào đại lao.
Khi đám người Thanh Hoàng đi rồi, chỉ còn lại đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp. Bắc Đường Diệp đứng dậy đầu tiên, ghé mắt nhìn phía Lạc Mộng Khê, giọng nói mang theo trêu tức: “Lạc Mộng Khê, màu sắc trên cánh tay ngươi thật sự rất giống máu nha……”
“Cái gì mà thật sự rất giống máu, đây chính là máu. Vì cứu ngươi, ta phải cắt tay mình” Lạc Mộng Khê không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Đường Diệp, liếc mắt một cái: “Cho dù là ta nợ ngươi hai đấm kia……”
Đáy mắt Nam Cung Quyết chợt lóe: “Hai đấm gì?”
“Chính là Lạc Mộng Khê, nàng ấy……”
“Vết thương của ta đau quá, mau hồi Vương phủ giúp ta bôi thuốc đi.” Lạc Mộng Khê gấp giọng đánh gãy lời nói của Bắc Đường Diệp: Nếu hắn nói chuyện hiểu lầm lần đó ra, thật sự là, mất hết thể diện……
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều không có thói quen mang thuốc theo người, vừa rồi sau khi Lạc Mộng Khê lấy chuỷ thủ cắt cánh tay, nàng liền vội vã chạy tới đây, nên chỉ băng bó đơn giản một chút, chưa bôi thuốc xử lý……
Nam Cung Quyết lo lắng cho vết thương của Lạc Mộng Khê, liền không dây dưa làm lớn chuyện ở đây nữa: “Hồi phủ.”
Y thuật của Lâm Huyền Sương xác thực là do Lâm cốc chủ truyền lại, sau khi hồi phủ, Nam Cung Quyết liền bảo nha hoàn đi gọi Lâm Huyền Sương đến bôi thuốc, băng bó vết thương cho Lạc Mộng Khê.
Tuy Lâm Huyền Sương là người lạnh lùng, nhưng nàng là đại phu, cứu sống người bị thương là chức trách của nàng. Cho nên, nghe nói có người cần bôi thuốc, băng bó, nàng lập tức đến đây.
Đối với Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương có chút đồng cảm. Dù sao, một nữ tử, tuổi còn trẻ, nhưng dung nhan lại bị hủy, là ai cũng không chấp nhận được.
Nhất là khi Lâm Huyền Sương biết, Lạc Mộng Khê sở dĩ bị trúng kịch độc là do Nam Cung Phong truyền qua nàng, cách cư xử của Nam Cung Phong với nàng sau đó, khiến Lâm Huyền Sương càng thêm hận ý với người trong Hoàng thất.
“Vương phi, ngươi có hận Cảnh vương gia không? Dù sao hắn cũng đã hại ngươi biến thành cái dạng này.” Lâm Huyền Sương cẩn thận bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của Lạc Mộng Khê, nhẹ giọng hỏi.
Đối với Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương có chút tò mò. Nam Cung Phong làm tổn thương nàng, vì sao nàng phải gả cho Nam Cung Quyết? Chẳng lẽ vì thông qua Nam Cung Quyết để trả thù Nam Cung Phong.
Nhưng Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đã thành thân lâu như vậy, cũng không thấy nàng có hành động gì. Hơn nữa, Nam Cung Quyết thân nhiễm bệnh nặng, sống không được bao lâu nữa, nếu Lạc Mộng Khê chỉ vì trả thù Nam Cung Phong, mà gả cho Nam Cung Quyết, nói không chừng thù lớn còn chưa trả được, đã thành quả phụ rồi. Loại hiểm chiêu này phải hy si sinh quá lớn.
Lạc Mộng Khê khẽ cười, giọng nói mang theo phiền muộn và bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết lúc trước Lạc Mộng Khê rốt cuộc có hận Nam Cung Phong hay không.”
Nàng nói lời này là thật lòng, sau khi Lạc Mộng Khê chiếm khối thân thể này, nàng lại không cảm thấy Lạc đại tiểu thư mang hận. Cho dù Nam Cung Phong khiến nàng trúng cực độc, bỏ nàng một thân một mình, mặc cho nàng tự sinh tự diệt. Hay là một năm sau, lúc Nam Cung Phong trở về, cố ý nhận sai ân nhân cứu mạng, khinh thường chế nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Lạc đại tiểu thư cũng không sinh ra hận ý, nàng là như vậy, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng, đơn giản) đối với bất kỳ kẻ nào, chuyện gì cũng không mang thù……
Hơn nữa, khối thân thể này còn rất đặc biệt. Lạc Mộng Khê là linh hồn xuyên qua, theo lý mà nói, võ công và nội công đều không thể mang dến đây được, nhưng khối thân thể này, trên người giống như có một loại ma lực thần kì. Lạc Mộng Khê có thể tùy tâm sở dục (sử dụng tuỳ ý), võ công và nội lực của nàng ở kiếp trước cũng là muốn dùng thì dùng.
Lạc Mộng Khê từng hoài nghi Lạc đại tiểu thư có học qua võ công, nhưng mà, trong trí nhớ của Lạc Mộng Khê, tìm không thấy thứ gì có liên quan đến võ công.
Về phần Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng hắn vẫn luôn coi Lạc đại tiểu thư là tai họa ngầm.Tuy rằng Lạc đại tiểu thư đã chết, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho Lạc Mộng Khê đã trọng sinh là ta đây. Một khi đã như vậy, vì sao ta phải thủ hạ lưu tình với hắn.
Tại đây, khắp nơi đều là tranh đấu, không phải ngươi chết, chính là ta sống không yên, không thể nhân từ nương tay. Nếu không, người bị trù tính, hãm hại chết thảm tiếp theo, sẽ là ngươi.
Nghĩ đến những chuyện Lạc đại tiểu thư đã gặp phải, Lạc Mộng Khê thở dài thật mạnh: Lạc Mộng Khê, ngươi là thiên sứ, vô luận người khác đối với ngươi như thế nào, ngươi cũng không hận. Cho nên, ngươi không thích hợp sinh ra ở nơi đầy rẫy quỷ kế đa đoan, tranh tranh đấu đấu này. Ở đây, người tốt không hẳn sẽ có báo đáp tốt……
Lâm Huyền Sương từ trong giọng nói của Lạc Mộng Khê nghe ra, nàng ấy không muốn nói nhiều về chuyện của Nam Cung Phong. Lâm Huyền Sương là người thông minh, tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, liền rất nhanh đổi đề tài: “Vậy vì sao Vương phi lại gả cho Lạc vương gia?”
Đối với vấn đề này, trong đầu Lâm Huyền Sương đã có đáp án, chỉ có điều, bây giờ nàng đang cùng Lạc Mộng Khê nói chuyện phiếm, nghĩ đến cái gì, liền nói cái đó.
“Bởi vì Mộng Khê và Lạc vương gia, là cùng một loại người. Vận mệnh có chút giống nhau, hai người chúng ta ở cùng một chỗ, cũng coi như là đồng bệnh tương liên.” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ:
Lâm Huyền Sương nói bóng nói gió, qua ta dò hỏi chuyện của Nam Cung Quyết, không phải đã thích Nam Cung Quyết rồi chứ. Nàng ấy không phải người trong lòng của Nam Cung Quyết, ta tự nhiên cũng không thể để cho nàng biết, việc ta thành thân với Nam Cung Quyết chỉ là giao dịch…
Chẳng qua, nếu ở đây là người trong lòng của Nam Cung Quyết, chỉ sợ căn bản không cần ta phải giải thích, Nam Cung Quyết đã sớm lòng như lửa đốt giải thích rõ ràng với nàng ấy rồi.
Người trong lòng Nam Cung Quyết không phải đệ nhất mỹ nữ Hạ Hầu Yên Nhiên của Tây Lương quốc, cũng không phải băng mỹ nhân Lâm Huyền Sương. Phóng mắt nhìn khắp thế gian, nữ tử nổi danh nhất, chính là hai người các nàng, thế nhưng hai người bọn họ lại không lọt vào mắt xanh của Nam Cung Quyết.
Vậy người trong lòng của Nam Cung Quyết rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ so với Lâm Huyền Sương còn ưu tú hơn, lần khác ta nhất định phải cẩn thận gặng hỏi Bắc Đường Diệp một chút……
Đối với câu trả lời của Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương cẩn thận suy nghĩ lại thấy cũng đúng: Nam Cung Quyết thân nhiễm bệnh nặng, dung nhan của Lạc Mộng Khê bị hủy. Cả hai đều khác người, kết nghĩa vợ chồng, quả thực giống như lời Lạc Mộng Khê vậy, đồng bệnh tương liên……
Song, đối với Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương vẫn có chút thành kiến: Lần này ra phủ, Nam Cung Quyết không hao tổn một sợi tóc nào, mà Lạc Mộng Khê lại mang theo vết thương trở về. Ngay cả thê tử của mình còn không bảo vệ được, nam tử như vậy, đáng để gởi gắm cả đời sao……
Lâm Huyền Sương băng bó vết thương cho Lạc Mộng Khê xong, lại dặn dò cần chú ý một số việc. Khi đang muốn đứng dậy rời đi, thì tiếng tiêu du dương, êm tai vang lê. Tiếng tiêu dễ nghe ,triền miên, rung động lòng người.
Lạc Mộng Khê khe khẽ thở dài: Việc ngày hôm nay còn chưa giải quyết xong, Nam Cung Quyết lại còn nhàn hạ thoải mái thổi tiêu sao……
Lâm Huyền Sương luôn luôn cao ngạo lúc này cũng tròn mắt khiếp sợ, vẫn đứng bất động tại chỗ, tinh tế lắng nghe tiếng tiêu duyên dáng, nhịn không được tán thưởng: “Âm thanh này chỉ có tiên nhân mới tấu ra được, nhân gian hiếm khi nghe được vài lần. Vương phi, ngươi có biết là do ai thổi hay không?”
Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe, chậm rãi đi ra bên ngoài: “Theo ta được biết, trước mắt trên đời, có hai người có thể tấu ra này tiếng tiêu……”
Lạc Mộng Khê vừa đi vừa chậm rãi nói, tới khi thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc trong viện, liền im bặt. Cùng lúc đó, tiếng tiêu cũng ngừng lại.
“Ngoài bổn vương ra, Vương phi còn nghe qua nam tử khác thổi tiêu sao?” Nam Cung Quyết đứng đưa lưng về phía Lạc Mộng Khê. Tuy lúc này nàng không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, song, giọng nói của Nam Cung Quyết lại rất bình tĩnh. Cho nên, Lạc Mộng Khê không nghe ra suy nghĩ thật sự trong lời nói của hắn.
Nam Cung Quyết, sao hắn lại ở trong viện? Lạc Mộng Khê kinh hãi đồng thời cũng đầy khó hiểu: Theo tiếng tiêu vừa rồi mà phán đoán, hắn hẳn là phải ở ngoài năm mươi thước mới đúng, cũng chính là ngoài tiểu viện, như thế nào mới trong nháy mắt, hắn đã đi vào trong viện ……
Vốn tưởng rằng câu ta vừa nói hắn không nghe được, lại không nghĩ rằng, câu kia vừa mới ra khỏi miệng, lại vừa vặn bị hắn bắt được…
Tuy nói tiếng tiêu của Lãnh Tuyệt Tình cà Nam Cung Quyết là ngang nhau, nhưng Nam Cung Quyết kia lòng dạ hẹp hòi, khẳng định sẽ đem việc nhỏ xé ra to…..
“Người vừa thổi tiêu là Lạc vương gia sao?” Trong giọng nói của Lâm Huyền Sương nghe như bình tĩnh nhưng lại không che dấu được khiếp sợ: Trong ấn tượng của Lâm Huyền Sương, người trong Hoàng thất chỉ biết ăn chơi trác táng, tất cả đều không học hành nhiều. Chỉ có điều, trình độ thổi tiêu của Nam Cung Quyết, trước mắt trên đời chỉ sợ không ai có thể sánh kịp….
“Mộng Khê, ngươi còn chưa trả lời bổn vương, ngoài bổn vương ra, ngươi còn nghe qua ai thổi tiêu nữa?” Nam Cung Quyết vẫn chưa trả lời vấn đề của Lâm Huyền Sương. Sau khi xoay người, ánh mắt nhìn như rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào Lạc Mộng Khê đang đứng ở ngưỡng cửa. Đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu, mơ hồ ẩn chứa một cơn tức giận.
Tuy rằng khi Nam Cung Quyết hỏi vấn đề này, giọng rất bình tĩnh, nhưng Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ở chung với nhau lâu như vậy rồi, tự nhiên có thể nghe ra trong lời nói của hắn ẩn chứa sự nguy hiểm: Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ nghe người khác thổi tiêu sao, có cần phải so đo từng tí vậy không……
“Sắc trời đã tối muộn, Mộng Khê mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi trước. Về câu hỏi của Vương gia, ngày mai Mộng Khê sẽ trả lời.” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết đáp lại, Lạc Mộng Khê đã xoay người, bước nhanh vào trong phòng.
Lúc đi qua bên người Lâm Huyền Sương, Lạc Mộng Khê nhẹ giọng chào: “Lâm cô nương, đi thong thả, không tiễn!”
Ngươi bảo ta nói tên người nọ, ta nhất định phải nói sao. Hôm nay ta rất mệt, không có tâm tình đề cập đến chuyện này, có bản lĩnh thì tự đi thăm dò.
Sau khi Lạc Mộng Khê bước nhanh vào phòng, liền đóng cửa lại, ngăn Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương ở ngoài cửa.
Sắc mặt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, chậm rãi đi vào phòng ngủ, khi đi ngang qua Lâm Huyền Sương, Nam Cung Quyết nhìn không chớp mắt, ngữ khí lạnh lùng: “Vừa rồi đã làm phiền Lâm cô nương, nay Mộng Khê đã không còn đáng ngại. Lâm cô nương về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc đang nói, Nam Cung Quyết đã đi tới cửa phòng, sau khi đẩy cửa đi vào phòng, Nam Cung Quyết đưa hai tay ra sau lưng đóng cửa phòng lại, ngăn Lâm Huyền Sương ở ngoài cửa……
Người trong Hoàng thất quả thực tâm cao khí ngạo, chịu không nổi nửa điểm ngỗ nghịch của người khác. Nam Cung Quyết ngoài có tiếng tiêu tuyệt vời ra, thì chẳng còn gì tốt! Lâm Huyền Sương lạnh lùng nhìn lướt qua cửa phòng đã đóng chặt, xoay người rời đi.
Giữa phòng ngủ, Lạc Mộng Khê đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới giường lớn: “Trời còn chưa xuống núi, bây giờ đi ngủ, hình như còn quá sớm.”
“Mộng Khê bị thương, lại có chút mệt mỏi, cho nên, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Lạc Mộng Khê nằm ở trên giường vẫn chưa động, cũng không mở mắt, lười biếng trả lời, làm như sắp ngủ.
Mùi đàn hương quen thuộc ập tới, ngay sau đó, giường lớn trầm xuống. Lạc Mộng Khê biết Nam Cung Quyết đã lên giường: “Lạc Mộng Khê, không định giải thích một chút sao?”
“Giải thích cái gì?” Lạc Mộng Khê làm bộ không hiểu.
“Tiếng tiêu của người khác.” Giọng nói rất trầm, Lạc Mộng Khê tuy khép hờ mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở cường thế của Nam Cung Quyết đang phả vào mặt.
Lạc Mộng Khê đột nhiên mở mắt, đã thấy dung nhan anh tuấn của Nam Cung Quyết gần trong gang tấc. Đáy mắt thâm thúy mơ hồ hiện ra lửa giận, Lạc Mộng Khê cả kinh, theo bản năng vung tay đánh về phía Nam Cung Quyết, muốn bức lui hắn.
Ngờ đâu, Nam Cung Quyết giống như đã sớm biết nàng sẽ ra chiêu này, liền vươn tay ngăn thế công Lạc Mộng Khê, đồng thời cổ tay Nam Cung Quyết vừa lật, hai tay Lạc Mộng Khê chớp mắt đã bị hắn đặt ở trên giường.
Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết cách hai má Lạc Mộng Khê chưa tới ba li, đáy mắt lạnh mang theo giận hờn, hơi thở ấm áp không ngừng phả trên mặt Lạc Mộng Khê. Tuy rằng cách lớp mạng che mặt mỏng manh, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có thể cảm giác được, giống như có hơi thở ái muội lưu chuyển giữa hai người……
“Lạc Mộng Khê, ngươi hiện tại có thể ăn ngay nói thật không.” Ngữ khí của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
Đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe: “Nam Cung Quyết, thủ hạ của ngươi không phải rất lợi hại sao? Cho bọn họ đi thăm dò là được rồi.” Đáng ghét, Nam Cung Quyết chỉ dùng một chiêu đã đánh bại ta, xem ra, hắn đối của chiêu thức của ta rất hiểu rõ……
“Nếu bổn vương có thể trực tiếp biết đáp án từ ngươi, vì sao ta phải tiêu phí khí lực phái người đi điều tra.” Ngữ khí của Nam Cung Quyết bình tĩnh, lại ngầm mang theo trêu tức: “Lạc Mộng Khê, không phải ngươi đang đợi bổn vương làm cái gì đó, rồi mới nói thật chứ……”
Nói xong, Nam Cung Quyết chậm rãi cúi mặt xuống, tiếp cận môi anh đào của Lạc Mộng Khê, đáy mắt, lóe lên ý cười trêu tức……
Lạc Mộng Khê vội vàng nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi khuôn mặt Nam Cung Quyết đang chậm rãi cúi xuống. Nàng vốn muốn tìm cách chạy trốn, nhưng cả người bị Nam Cung Quyết đặt ở dưới thân, nàng không động đậy được nửa phần, chỉ có thể cả giận nói: “Nam Cung Quyết, coi chừng người trong lòng ngươi biết việc này, nửa năm sau trở lại, sẽ không thèm để ý ngươi……”
Đáng ghét, Nam Cung Quyết chính là thích lợi dụng điểm yếu để uy hiếp ta. Không phải hắn không gần nữ sắc sao? Nhìn biểu hiện của hắn hiện tại, rõ ràng chính là sắc mê tâm khiếu, chờ ta lấy lại tự do, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào……
Động tác của Nam Cung Quyết hơi dừng lại một chút, nhưng không nói gì. Đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười chua sót: Ta còn có thể sống đến nửa năm sau sao……
Lạc Mộng Khê nghiêng đầu qua một bên, cho nên, không nhìn thấy sự chua sót trong đáy mắt Nam Cung Quyết. Thấy Nam Cung Quyết dừng động tác, nàng nghĩ Nam Cung Quyết là có chỗ bận tâm, đang muốn lợi dụng điểm này để nói Nam Cung Quyết vài câu, thì bỗng dưng Nam Cung Quyết mở miệng, giọng nói mang theo trêu tức:
“Chuyện của nửa năm sau, nửa năm sau hãy nói, huống chi, người trong lòng bổn vương, ngươi cảm thấy nàng sẽ tin lời ngươi nói hay là tin lời bổn vương hơn……”
Nam Cung Quyết gắt gao ôm chặt Lạc Mộng Khê trong lồng nhực, hô hấp ấm nồng phả trên cổ nàng, ngứa , thật sự nếu không ngăn lại, hậu quả……
“Lãnh Tuyệt Tình, là Lãnh Tuyệt Tình.“ Lạc Mộng Khê nhắm chặt mắt, vội vàng lại rõ nét tức tối hộc ra cái tên này. Nam Cung Quyết đột nhiên dừng hành động lại, đáy mắt hơi trầm xuống, đang muốn hỏi Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình rốt cuộc có quan hệ như thế nào, không nghĩ tới Lạc Mộng Khê lại tự nói đáp án:
“Tiếng tiêu của Lãnh Tuyệt Tình ngang với ngươi, có lần ta mang theo Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh ra bờ song gặp được Lãnh Tuyệt Tình. Chính là do lầm lẫn tiếng tiêu của hắn trở thành của ngươi, nên mới quen hắn……”
“Nam Cung Quyết, những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi rồi, không được tiếp tục chỉnh ta, ta thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Không phải ý chí của Lạc Mộng Khê không kiên định, mà là Nam Cung Quyết rất kiên trì, chỉ cần là chuyện hắn muốn biết, hắn nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế để biết được.
Lạc Mộng Khê cũng biết rõ điểm này, nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mới nói chuyện gặp Lãnh Tuyệt Tình cho Nam Cung Quyết. Nếu không, nàng khẳng định sẽ bị Nam Cung Quyết chiếm hết tiện nghi ……
Nam Cung Quyết dừng toàn bộ động tác, nhưng không buông hẳn ra, thân hình thon dài vẫn đang ép chặt người Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu:
Lãnh Tuyệt Tình và Mộng Khê thật đúng là có duyên, bất kể đi đến đâu, làm cái gì đều có thể gặp nhau. Nhưng hai người bọn họ cũng thật là vô phận, gặp nhau nhưng không nhận ra nhau, đây mới là chuyện tình bi ai nhất trên trần gian….
Nam Cung Quyết không hề động đậy, lại vẫn ép chặt nàng. Lạc Mộng Khê nghi hoặc, ngước đầu lên nhìn: Nam Cung Quyết đang ngưng thần suy nghĩ, lực chú ý không ở trên người nàng……
Đáy mắt Lạc Mộng Khê choẹt lóe, đột nhiên uốn gối dùng sức thúc vào bụng Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết không hề phòng bị, bụng bị đau hắn tự nhiên cũng theo bản năng thả lỏng giam cầm đối với Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê nhân cơ hội lật tay đánh Nam Cung Quyết, thân ảnh yểu điệu nháy mắt đã lủi vào giữa phòng: trước tiên nên qua phòng khác ngủ một đêm, để tránh đầu sóng ngọn gió……
Dám chiếm tiện nghi của ta, Nam Cung Quyết, ngươi là tự mình chuốc lấy khổ. Lần này chỉ dạy ngươi một bài học nho nhỏ, nếu lại còn tiếp tục……
Ai ngờ, ngay tại lúc Lạc Mộng Khê vừa mới đi tới cửa, muốn mở cửa phòng chạy đi, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người mất khống chế rất nhanh lui về phía sau: “Bùm“ Một tiếng, rơi thật mạnh trên giường lớn.
Giường lớn tuy rất mềm mại, nhưng Lạc Mộng Khê rơi xuống với lực đạo rất lớn, làm nàng hoa hết cả mắt, đầu truyền đến một cơn choáng váng. Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê còn chưa phản ứng được đã có chuyện gì xảy ra, thì thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết đã gắt gao đặt nàng ở dưới thân:
“Lạc Mộng Khê, ngươi muốn cho bổn vương đoạn tử tuyệt tôn sao?“ Ngữ khí của Nam Cung Quyết âm lãnh, làm cho người ta không rét mà run.
“Nam Cung Quyết, là ngươi tự rước lấy.“ Nhìn tuấn nhan âm trầm của Nam Cung Quyết gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê không chút yếu thế: “Ta chỉ đồng ý giúp ngươi chiếm giữ vị trí Lạc vương phi, chứ không nói sẽ thực hiện nghĩa vụ của Lạc vương phi. Cho nên, ngươi không có quyền chiếm tiện nghi của ta……”
“Ngươi làm bổn vương bị thương, là vì việc nhỏ ban nãy?” Nam Cung Quyết không xác định hỏi.
“Đó không phải việc nhỏ, là chính sự.“ Lạc Mộng Khê lời lẽ chính nghĩa: “Ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta cũng làm ngươi bị thương. Hai người chúng ta xem như hòa nhau……”
Thấy Nam Cung Quyết không nói lời nào, cũng không buông nàng ra, chỉ là ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê mơ hồ hiện lên một tia tức giận: “Nam Cung Quyết, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta. Lực đạo ta dùng, ta tất hiểu rõ, ngươi sẽ không bị thương nặng……”
Nghe vậy, Nam Cung Quyết cười kỳ lạ: “Thật ra bổn vương cũng không biết rốt cuộc mình bị thương có nặng hay không, không bằng ngươi giúp bổn vương kiểm tra một chút……”
Kiểm tra? Kiểm tra như thế nào? Lạc Mộng Khê còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Nam Cung Quyết, thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại. Nam Cung Quyết cường thế, nụ hôn mang theo bực tức, hôn nàng không thở được. Ngón tay thon dài nhẹ cởi nút thắt quần áo trên người nàng, thâm nhập vào trong vạt áo, tinh tế vuốt ve da thịt tuyết mịn của nàng……
Đáng ghét, thì ra kiểm tra theo lời Nam Cung Quyết dĩ nhiên là…… Cùng với nàng tình một đêm…… Nam Cung Quyết không phải là người cổ đại sao? Tại sao lại thoáng hơn cả người hiện đại là nàng vậy…..
“Nam Cung Quyết…… Ngươi buông tay…… Ưm……” Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết ép chặt, không cách nào động đậy. Vốn định dùng sức đẩy Nam Cung Quyết ra, lại không biết vì sao, hai tay không dùng nội lực được. Sự giãy giụa của nàng chỉ làm cho Nam Cung Quyết càng thêm điên cuồng, tiếng giận dữ còn chưa nói ra miệng, đã bị Nam Cung Quyết đem toàn bộ nuốt vào trong bụng……
Sự lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt, Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn xuống, đã thấy phần áo trước ngực mình bị Nam Cung Quyết cởi ra, lộ một mảng da tuyết trắng bên trong. Cái yếm hồng nhạt đập vào mắt, càng thêm kích thích thần kinh Nam Cung Quyết. Đáy mắt thâm thúy nhuộm nồng đậm tình dục.
Nút thắt áo trên người Nam Cung Quyết không biết được cởi ra từ khi nào, da thịt hai người tiếp xúc cận kề. Nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể Nam Cung Quyết xuyên qua da thịt, truyền vào người Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê càng kinh hãi: Đáng ghét, chẳng lẽ hôm nay thật sự cùng Nam Cung Quyết có tình một đêm…..
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê sắp không thở nổi, Nam Cung Quyết rốt cuộc cũng lưu luyến rời đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ. Lạc Mộng Khê mới được tự do, liên tục thở gấp hít không khí. Nam Cung Quyết đặt từng nụ hôn nhỏ lên vùng cổ, xương quai xanh của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê âm thầm kinh hãi, vội vàng quở mắng:
“Nam Cung Quyết, người trong lòng ngươi không phải ta, nếu bây giờ chúng ta…..Nửa năm sau nàng đến đây, khẳng định sẽ không tha thứ cho ngươi……”
Lạc Mộng Khê vốn chỉ muốn dùng người trong lòng Nam Cung Quyết để thứ hắn. Lại không ngờ, Nam Cung Quyết nghe hết câu sau, lại thật sự dừng động tác, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê.
Nhìn thấy ánh mắt đang tức giận của nàng, đáy mắt Nam Cung Quyết lóe lên thần sắc phức tạp. Sau đó, Nam Cung Quyết làm như phải hạ quyết tâm rất lớn, nghiêng người nằm qua một bên, nhanh tay cài lại nút thắt trên quần áo của Lạc Mộng Khê vừa bị hắn cởi bỏ, chậm rãi nhận lỗi: “Thực xin lỗi.”
Không thể tưởng được câu nói vừa rồi lại dùng được, người trong lòng Nam Cung Quyết, rốt cuộc là ai? Hình như hắn rất để ý đến nàng ấy?
Khi Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê mặc lại quần áo, Lạc Mộng Khê chỉ một lòng suy nghĩ về vấn đề này, nên ngay cả lúc Nam Cung Quyết giúp nàng mặc quần áo xong, rồi ôm chặt nàng trong ngực, nàng lại không phát hiện ra.
Ôm chặt Lạc Mộng Khê trong ngực, Nam Cung Quyết nhắm hai mắt lại, đem đáy mắt thống khổ, bất đắc dĩ, cùng với sóng ngầm mãnh liệt, tất cả đều vùi vào đáy lòng:
May mắn vừa rồi ngươi nhắc nhở ta, thời gian của ta chỉ còn lại nửa năm, không thể cùng ngươi chung sống đến già. Nếu ta thật sự lấy đi sự trong trắng của ngươi, không phải là yêu ngươi, mà là hại ngươi……
Nếu nửa năm sau, ta thật sự chết đi, ngươi giữ lại được thân thể trong trắng, mới có thể tìm được nam tử yêu ngươi, bảo vệ ngươi.
Đối với người trong lòng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ngay tại lúc nàng muốn nói bóng nói gió với Nam Cung Quyết, lại phát hiện Nam Cung Quyết đang ôm nàng ngủ.
Đáng ghét, lại thừa dịp ta không chú ý chiếm tiện nghi của ta.Trong mắt đẹp của Lạc Mộng Khê lửa giận thiêu đốt. Đương nhiên, nàng vẫn nhất quán thực hiện chính sách: Ta tỉnh, Nam Cung Quyết ngươi làm sao có thể ngủ.
“Nam Cung Quyết, hôm nay khi truy bắt Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện, khẳng định không phải trùng hợp.“ Lạc Mộng Khê đưa miệng đến gần tai Nam Cung Quyết, lớn tiếng nhắc nhở, chỉ sợ ầm ỹ đến mức làm hắn bất tỉnh.
“Bổn vương biết.“ Nam Cung Quyết khép hờ mắt, thản nhiên trả lời: “Là có người cố ý để phụ hoàng xuất hiện ở đó, cứu Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương.”
“Hiện giờ, tuy nói Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương bị bỏ tù, nhưng bọn chúng chắc chắn còn có đồng đảng, chúng ta không thể khinh thường……” Lạc Mộng Khê trầm giọng nhắc nhở.
“Phùng Thiên Cương là quốc sư. Nam Cung Phong là Cảnh vương gia, bọn chúng mặc dù bị giải vào đại lao, nhưng cũng giống như đến những nơi bình thường khác, có thể tự do ra vào.“ Nam Cung Quyết vẫn chưa mở mắt: Đại lao đối với kiểu nhân vật lợi hại như Phùng Thiên Cương, Nam Cung mà nói, căn bản chính là thùng rỗng kêu to……
“Nam Cung Quyết, từ lúc ngươi quyết định đến Tướng phủ, sau đó sai người mai phục, bắt Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, đều là chuyện rất bí mật, không ngờ vẫn bị người khác biết, hẳn là có hai nguyên nhân.“ Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống:
“Thứ nhất, Lạc vương phủ có gian tế, hơn nữa, địạ vị của người này ở Vương phủ không thấp. Bằng không, hắn sẽ không có khả năng biết được chuyện bí mật như vậy. Thứ hai, có người ngày đêm giám sát Lạc vương phủ, nhất cử nhất động của mọi người trong phủ, đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay….”
Đem so sánh, Lạc Mộng Khê hy vọng là trường hợp thứ hai. Dù sao, nếu tra ra trong Lạc vương phủ có gian tế, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ khổ tâm. Phải biết rằng, tất cả thị vệ đều là do hắn cẩn thận tuyển chọn, tuyệt đối trung thành với hắn……
“Hẳn là loại thứ hai “, Nam Cung Quyết không chút suy nghĩ, liền nói ra đáp án: “Có người ngày đêm giám sát Lạc vương phủ. Nhất cử nhất động của chúng ta nhất định đều bị kẻ đó nắm trong lòng bàn tay.”
Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, đều là những người rất tự tin, đối với loại cảm giác bị người khác giám sát, hai người đều rất không thích: Xem ra, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, bắt được người đang giám sát ngầm….
Nam Cung Quyết bỗng nhiên mở miệng: “Trước tiên tập trung toàn bộ tinh lực tìm ra kẻ giám sát kia…… Xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào…. Nếu người này đối với chúng ta hữu dụng, trước hết lưu lại, nếu vô dụng……”
Tuy rằng trong lời nói của Nam Cung Quyết cũng không có gì, nhưng Lạc Mộng Khê hiểu được ý của hắn: Vô dụng, tự nhiên là giết không tha!
“Nam Cung Quyết, ngươi trước tiên buông lỏng một chút, ta không thở nổi.” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng đề nghị, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngầm mang theo lãnh ý: Chờ ngươi nới lỏng tay, ta sẽ điểm huyệt đạo của ngươi, đá ngươi xuống giường……
Kiếp trước của Lạc Mộng Khê là đặc công, biết rõ nếu muốn đối phó một người, trước tiên phải khiến hắn không còn năng lực phản kháng. Võ công của Nam Cung Quyết cao, thân thủ lại nhanh, vốn tưởng rằng đánh vào bụng hắn, hắn sẽ đau đớn chịu không nổi. Lại không ngờ, hắn còn cố nén đau, kéo nàng lại……
Nam Cung Quyết mở to mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười kỳ lạ: “Lạc Mộng Khê, không phải ngươi đang định chờ bổn vương nới lỏng tay, liền tìm cách dạy dỗ bổn vương chứ……”
“Làm sao có thể, Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Lạc Mộng Khê cười lanh lảnh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra lửa giận: Đáng ghét, làm sao hắn biết suy nghĩ của ta? Hay là, chẳng qua chỉ suy đoán……