“…… Mộng Khê…… Mộng Khê…… Nàng làm sao vậy…… Có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Lời hỏi thăm thân thiết của Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê từ trong hồi ức trở về, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Một tia trào phúng dưới đáy mắt Hạ Hầu Thần vẫn không tránh được mắt Lạc Mộng Khê:
“Thật ngại, thất lễ rồi, có thể do ngồi xe ngựa nên hơi mệt!”
Âu Thần, bất luận ngươi là linh hồn xuyên qua hay là đầu thai chuyển thế. Hoặc là, người đang đứng trước mặt ta chỉ là một người giống ngươi, Hạ Hầu Thần không hề có liên quan. Thì kiếp này, ngươi, ta nhất định là địch!
Bởi vì Lạc Mộng Khê biết, quân đội của Hạ Hầu Thần đang giao chiến cùng với thị vệ của Nam Cung Quyết ở Dược Vương cốc. Cho nên, việc hai người phải giao thủ với nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lạc Mộng Khê ủng hộ Nam Cung Quyết, tự nhiên cũng sẽ đối địch với Hạ Hầu Thần. Hạ Hầu Thần thầm nghĩ trong lòng: Ánh mắt vừa rồi Lạc Mộng Khê nhìn mình đầy vẻ khiếp sợ, đau lòng, hối hận, phẫn nộ. Chẳng lẽ sau khi nàng nhìn thấy bổn vương, liền cảm thấy Nam Cung Quyết không bằng bổn vương. Cho nên trong lòng hối hận……
Nhưng vừa rồi, ánh mắt mà Nam Cung Quyết trao đổi với Lạc Mộng Khê tuyệt đối là chân thành biểu lộ, không mang chút giả dối. Vậy ánh mắt vừa rồi của Lạc Mộng Khê rốt cuộc là tại làm sao……
Đại thần đều đã đi hết, nhìn khắp đại điện, chỉ còn lại ba người là Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Hạ Hầu Thần.
“Lạc vương gia, đã đến thời gian hội chẩn” Thanh Hoàng cùng chúng thần đều đã an vị, Nam Cung Quyết là nhân vật chính lại chậm chạp chưa ra. Vì thế, Thanh Hoàng liền lệnh cho thái giám vào thúc giục.
“Hạ Hầu huynh, mời!” Người tới là khách. Nam Cung Quyết tự nhiên sẽ ứng đối hữu lễ khiêm nhường với Hạ Hầu Thần. “Nam Cung huynh, mời!” Khách tùy theo chủ. Chủ chưa đi, khách làm sao có thể tự ý.
Lễ nghi Hoàng thất rất rườm rà, phiền phức, thêm một phần thì nhiều, bớt một phần thì thiếu. Nhưng Nam Cung Quyết và Hạ Hầu Thần đều tiến lui rất thích hợp. Lại vừa khéo, hai người đều là Hoàng đế tương lai của một nước. Mỗi một tiếng nói, cử chỉ đều đại biểu cho không chỉ bản thân mà còn cho cả quốc gia.
Bên ngoài đại điện là một khoảng trống rất lớn, Thanh Hoàng cùng các vị đại thần đã yên vị ở một bên. Bàn hội chẩn cách chỗ ngồi của các vị đại thần chừng hơn mười thước. Trăm vị thần y đang đứng dưới bục chờ Nam Cung Quyết. Triều đình là nơi Thanh Hoàng nghị sự cùng các vị đại thần, nữ tử không được phép tiến vào. Cho nên, Lạc Mộng Khê không thấy Hạ Hầu Yên Nhiên trong đại điện.
Chỉ có điều, nữ tử chỉ không thể đến trước điện. Huống chi, lần này người được hội chẩn lại là Nam Cung Quyết, người trong lòng nàng ta. Cho nên, Hạ Hầu Yên Nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể nhìn thấy Nam Cung Quyết.
Khu vực khách qúy có bốn chỗ ngồi, Hạ Hầu Yên Nhiên đã ngồi vào một chỗ trong số đó. Còn một chỗ chắc là được an bài cho Hạ Hầu Thần. Nhưng hai chỗ ngồi còn lại được an bài cho ai?
Chẳng lẽ giữa trưa ngày hôm qua, Tây Lương cử ba vị đại thần có thân thế tôn quý đến đây? Hạ Hầu Thần là một trong số đó. Nhưng mà trăm y hội chẩn sắp bắt đầu, vì sao hai người kia còn chưa đến?
Trước đại điện tuy có rất nhiều người, nhưng toàn bộ sân đều rất yên lặng, im lặng như tờ. Bầu không khí rất nghiêm túc, nên sau khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra khỏi đại điện, thì tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ. Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê đi tới trước một hàng ghế ngồi phô trương, rồi ấn nàng ngồi vào một chỗ trong đó: “Ngồi đây đợi chút, bổn vương đi một lát sẽ trở lại”
Nam Cung Quyết đã khỏi bệnh Hoa Đào lao, hắn cũng không sợ trăm y hội chẩn. Cho nên, lúc này hắn tràn đầy tự tin. Trong đôi mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên một tia sắc bén và lạnh như băng: Nam Cung Phong, chờ sau khi hội chẩn, bổn vương muốn nhìn xem ngươi tự bào chữa thế nào!
Sắp xếp cho Lạc Mộng Khê xong, Nam Cung Quyết tao nhã đi tới bàn hội chẩn trước nụ cười kỳ dị của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, cùng với cái nhìn chăm chú của chúng đại thần.
Hạ Hầu Thần cũng đã ngồi bên cạnh Hạ Hầu Yên Nhiên, hơi cúi đầu, không biết đang nói gì đó với nàng ta. Mà chỗ ngồi bên cạnh hai người họ vẫn trống không.
Nam Cung Quyết đi lên bục hội chẩn, mặt hướng về phía đám người Thanh Hoàn. Thân hình thon dài nổi bật dưới ánh mặt trời, hoàn mỹ như thiên thần.
Một nam tử xuất sắc như vậy khẳng định sẽ tạo nên nghiệp lớn. Ai cũng không muốn tin hắn bị bệnh nặng không thể chữa trị, sắp phải rời khỏi nhân thế. Nếu thật là như vậy, thì cũng do ông trời ghen ghét anh tài. “Bổn vương không bệnh không tật, những tin đồn trong kinh thành là do tiểu nhân bịa đặt, cố ý tạo ra.” Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhìn quét qua đám người đang ngồi một lần. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, sau khi nghe được lời này của hắn, những đại thần liền tụm năm tụm ba thì thào bàn luận.
Nam Cung Phong nhìn Nam Cung Quyết, trong mắt lóe lên sự âm lãnh và thị huyết: Nam Cung Quyết, đáng chết, trước cứ cho ngươi kiêu ngạo một chúc, bổn vương không tin sau khi trăm y hội chẩn, ngươi sẽ không bệnh tật gì. Đến lúc đó, bổn vương muốn nhìn xem ngươi còn có thể kiêu ngạo thế này nữa không…..
“Vì muốn cải chính tin nhảm, bổn vương sẽ tuân theo sự an bài của phụ hoàng, chấp nhận để trăm y hội chẩn!”
Nói xong những lời này, Nam Cung Quyết cũng không thèm để ý tới phản ứng của chúng đại thần, vì thật ra hắn có thể đoán được phản ứng của bọn họ. Nam Cung Quyết lập tức đi tới trước bàn, ngồi xuống. Thái giám tuyên bố bắt đầu trăm y hội chẩn, vị danh y đang đứng đầu hàng bước nhanh lên trên bục. Sau khi hành lễ với Nam Cung Quyết, liền ngồi vào chỗ đối diện hắn để bắt mạch.
Tại thời khắc ngón tay của vị đại phu kia chạm vào cổ tay Nam Cung Quyết, đáy mắt Nam Cung Phong thoáng hiện tia nghiêm túc: Nam Cung Quyết, sau khi vị danh y thứ nhất bắt mạch cho ngươi xong, thì cũng là lúc ngươi sẽ thân bại danh liệt….. Phùng Thiên Cương mơ hồ nhận ra có cái gì đó không đúng: Nhìn vẻ mặt và khí sắc của Nam Cung Quyết, căn bản không giống người bệnh nặng. Nhưng mấy ngày trước đây hắn đúng là bị bệnh nặng. Chẳng lẽ hắn biến mất mấy ngày nay là để tìm danh y giúp hắn giảm bớt bệnh tình……
Bệnh phổi không thể trị tận gốc, nhất là căn bệnh của Nam Cung Quyết, tuyệt đối không thể chữa trị. Nếu không, hắn sẽ không mang bệnh vào kinh. Nhìn vẻ mặt đầy cao ngạo, không chút sợ hãi đối với việc trăm y hội chẩn của Nam Cung Quyết, khẳng định trong việc này có ẩn tình……
Nam Cung Quyết đã hoàn toàn khỏi bệnh, cho nên Lạc Mộng Khê cũng không có gì phải lo lắng cho hắn, vì rảnh rỗi nên quan sát xung quanh, nhưng nàng liền phát hiện: Những chỗ ngồi ở khu vực khác thì đầy cả người, cách đó không xa còn có người phải đứng. Nhưng khu vực nàng đang ngồi lại chỉ có Bắc Đường Diệp và nàng.
Chẳng lẽ đây giống như đội cổ vũ ở thời hiện đại,người ngồi bên đây chính là người ủng hộ Nam Cung Quyết. Chuyện Nam Cung Quyết bệnh nặng là thật hay giả, không ai bên ngoài biết được. Hoàng đế tương lai của Thanh Tiêu cũng chưa được xác định là ai. Nên trước khi mọi việc được sáng tỏ, những người thông minh đều giữ thái độ trung lập. Hai bên đều không thể đắc tội.
Bất luận Hoàng đế tương lai của Thanh Tiêu là ai, bọn họ đều có thể tiếp tục hưởng thụ quyền cao lộc hậu, sẽ không bị bãi bỏ chức quan, khó giữ tính mạng.
“Thời gian trôi qua thật chậm” Bắc Đường Diệp đang ngồi cách chỗ Lạc Mộng Khê ba, bốn cái ghế, đang nhích lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê. Nhàm chán than thở: “Không biết khi nào trăm y hội chẩn mới kết thúc đây……”
“Yên tâm, Nam Cung Phong mất mặt chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại, vị danh y đầu tiên chỉ mới vừa bắt đầu hội chẩn, ngươi gấp cái gì?”
Kẻ thù kiếp trước của Lạc Mộng Khê đang gần trong gang tấc, nàng không biết hắn rốt cuộc là Âu Thần thời hiện đại hay chỉ là Hạ Hầu Thần ở cổ đại. Nhưng bất luận hắn có thân phận như thế nào thì Lạc Mộng Khê cũng không muốn có chút quan hệ gì với hắn.
Thế nhưng, người giống hệt hung thủ đã hại chết mình trong kiếp trước lại đang ngồi cách Lạc Mộng Khê không xa. Vì muốn dời lực chú ý của mình, để không phải nhớ lại những chuyện thương tâm ở hiện đại. Nàng liền tìm chuyện để nói với Bắc Đường Diệp.
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, vị đại phu đầu tiên cũng đứng lên, cung kính hành lễ với Thanh Hoàng. Nam Cung Phong biết đã đến thời khắc mấu chốt nên ngồi nghiêm chỉnh, âm thầm chuẩn bị tốt. Chỉ chờ khi đại phu thông báo kết quả chẩn đoán, hắn sẽ mở miệng đánh dẹp Nam Cung Quyết.
Các đại thần đều là hàng rào, nhìn vào thế cục mà quyết định sẽ giúp ai. Lần này, đúng là thời cơ để hắn đạp đổ Nam Cung Quyết, tạo dựng uy tín trong lòng quần thần: Nam Cung Quyết, ngày chết của ngươi đã tới……
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương gia vẫn bình thường, không hề mắc bệnh nan y!” Chẳng qua chỉ có mấy chỗ bị thương ngoài da mà thôi, thoa thuốc là được. Làm sao có thể xem là bệnh nan y chứ……
Đại phu ở cổ đại chú trọng về nhìn, nghe, hỏi, chạm. Vị đại phu này làm nghề y đã nhiều năm, khi vừa nhìn thấy Nam Cung Quyết thì hắn đã biết, Nam Cung Quyết căn bản không bị bệnh nan y.
Nhưng từ đầu đường đến cuối ngõ đều xôn xao chuyện Nam Cung Quyết mắc bệnh nan y, mà Thanh Hoàng lại coi trọng như thế. Nếu hắn chỉ dựa vào việc “nhìn” liền phán đoán Nam Cung Quyết không bệnh không tật, thì e là khó có thể phục chúng. Vì thế hắn liền bắt mạch lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn hoàn toàn giống như vừa rồi hắn chẩn đoán: Nam Cung Quyết không bị bệnh nan y……
Làm sao có thể? Nam Cung Phong chỉ cảm thấy ầm một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng: Nam Cung Quyết không bị bệnh nan y. Là ta nghe lầm phải không? Sao hắn có thể không mặc bệnh nan y được?……
“Ngươi chắc chắn Lạc vương gia không mắc bệnh nan y?” Thanh Hoàng ngữ khí uy nghiêm, âm thầm mang theo khí thế sắc bén. Đây cũng chính là vấn đề mà Nam Cung Phong sém chút nữa đã bật thốt lên hỏi:
Tin tức Nam Cung Quyết không mắc bệnh nan y, đối với Thanh Hoàng mà nói là một tin tốt. Nhưng chỉ có hắn tin thì chưa đủ, phải làm cho chúng thần và mọi người đều tin thì mới được.
“Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân dám lấy đầu mình để đảm bảo, Lạc vương gia tạm thời không mắc bệnh nan y” Hiện tại Lạc vương Nam Cung Quyết xác thực không mắc bệnh nan y. Nếu về sau mà có thì cũng không quan hệ gì tới hắn.
Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không thể như thế. Nam Cung Phong tâm phiền ý loạn, đáy mắt âm lãnh thoáng hiện hàn quang. Đang muốn vỗ bàn dựng lên, rống to: “Ngươi là tên lang băm, có biết chẩn bệnh hay không đây? Làm sao Nam Cung Quyết có thể không mắc bệnh nan y”
Phùng Thiên Cương đưa tay giữ chặt lấy cánh tay Nam Cung Phong, dùng sức kéo hắn về lại chỗ ngồi: “Không thể hành động theo cảm tính, bệnh của Nam Cung Quyết sợ là có chỗ kỳ quái.”
Vẫy tay gọi qua một tên thị vệ, Phùng Thiên Cương thì thầm nói với hắn vài câu. Thị vệ nghe xong, khuôn mặt ngưng trọng bước nhanh ra ngoài.
“Hắn đi đâu vậy?” Tốc độ của tên thị vệ rất nhanh, chưa đến nửa chén trà nhỏ đã biến mất không thấy bóng dáng nữa. Đối với chuyện Phùng Thiên Cương giao phó cho thị vệ, Nam Cung Phong vẫn chưa nghe rõ, liền sinh lòng nghi hoặc. “Để cho hắn đi điều tra về bệnh tình của Nam Cung Quyết trước ngày trăm y hội chẩn, chúng ta nên biết rõ chân tướng!”
Nếu Nam Cung Quyết mắc bệnh nan y, vì không muốn cho đại phu chẩn ra nên dùng cách nào đó để che giấu, thì hắn tuyệt đối sẽ thân bại danh liệt.
Vị đại phu đầu tiên chẩn đoán Nam Cung Quyết không mắc bệnh nan y vừa lui ra, vị đại phu thứ hai liền lên bục chẩn bệnh. Phùng Thiên Cương phái tên thị vệ kia đi, không thể tránh được ánh mắt của Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp: “Tên thị vệ kia đi làm gì thế?”
“Còn có thể làm cái gì chứ, đương nhiên là tìm chứng cớ chính xác chứng minh Nam Cung Quyết bị mắc bệnh nan y” Bắc Đường Diệp dửng dưng nói.
Nam Cung Quyết đã không còn bệnh nan y, cho nên Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê không còn sợ tên thị vệ kia tìm được chứng cớ. Bởi vì có một nhân chứng sống là Nam Cung Quyết ở đây, chỉ cần bắt mạch thì sẽ biết hắn có bình thường hay không.
Cái gọi là chứng cớ chính xác thì ở trước mặt hắn tất cả đều vô dụng. Huống chi, nếu Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê ngăn cản tên thị vệ kia. Thì lúc bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ nói bọn họ là có tật giật mình. Đến lúc đó, cho dù là có lý cũng không thể nói rõ.
Còn chẳng bằng cái gì cũng không làm, vui vẻ thanh nhàn. Dù sao bọn họ cũng không thẹn với lương tâm, không sợ đám người Nam Cung Phong ngụy tạo chứng cớ.
Đại phu chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết, những người khác lại không có chuyện gì để làm. Lúc đầu, mọi người còn có hứng thú để nghe kết quả chẩn đoán.
Nhưng đã qua nửa ngày, sau khi hai mươi, ba mươi vị đại phu chẩn đoán đều cho ra cùng một kết quả, mọi người tự nhiên cũng không còn hứng thú tiếp tục nghe nữa. Túm năm chụm ba thành từng nhóm, nhỏ giọng nói chuyện. Còn có người dứt khoát an vị nghỉ ngơi ngay tại ghế.
Mặc dù bây giờ đã là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn đẹp. Ánh nắng chiếu lên người rất ấm áp, nếu không không tranh thủ ngủ một lát thì thật sự đáng tiếc.
Những đại thần đang nghĩ gì, Lạc Mộng Khê cũng không biết. Chỉ có điều, nàng biết Bắc Đường Diệp đang nghĩ như vậy.
Lúc này, Bắc Đường Diệp đang ngồi trên ghế, lưng dựa vào lưng ghế. Đầu tựa lên phía trên lưng ghế, đắm chìm trong ánh mặt trời. Khẽ nhắm mắt, chìm vào mơ mộng.
Cho dù các vị đại thần khác muốn ngủ, cũng sẽ làm vô cùng khép léo, để người khác không thể nhìn ra hắn đang ngủ. Nhưng tên Bắc Đường Diệp này, một chút cũng không e dè, trắng trợn ngồi trên ghế nghỉ ngơi. “Bắc Đường Diệp, ngươi thực sự muốn ngủ sao?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn phía xa xa: “Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ làm gì còn nửa điểm giống một Hoàng tử Kì Thiên chứ, không sợ người khác cười nhạo ngươi không có khí phách Hoàng thất……”
“Không đâu, không đâu!” Bắc Đường Diệp tự mình giải thích, nhưng mắt cũng không thèm mở ra: “Thanh Hoàng và phụ hoàng của bổn Hoàng tử là bạn tốt. Thanh Hoàng hiểu rất rõ tính tình của bổn Hoàng tử. Ông ta nhất định sẽ không so đo chuyện này với bổn Hoàng tử. Huống chi, nhân vật chính của ngày hôm nay lại là Nam Cung Quyết. Thanh Hoàng quan tâm đến con ông ta còn chưa hết, làm sao còn thời gian để chú ý tới bổn Hoàng tử……”
Còn những người khác, thì có ai dám có ý kiến với bổn Hoàng tử……
Bắc Đường Diệp hơi giật giật, tìm một tư thế càng thoải mái hơn: “Dưới ánh mặt trời ấm áp đúng là một thời điểm tốt để ngủ. Bổn Hoàng tử muốn ngủ một giấc thật ngon, Lạc Mộng Khê, không có việc gì thì đừng gọi ta……”
“Bắc Đường Diệp, nếu ta nói, có hai vị khách vô cùng đặc biệt đến đây, ngươi có muốn mở mắt nhìn xem rốt cuộc bọn họ là ai hay không?”
Cách đó không xa, hai người đang chậm rãi đi tới bên này dưới sự dẫn dắt của thái giám. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia kinh ngạc:
Hai người bọn họ không phải là người của Hoàng thất, cũng không phải là quan viên của Thanh Tiêu, làm sao có thể vào Hoàng cung?
“Vị khách đặc biệt? Có bao nhiêu đặc biệt?” Đối với lời nói của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp bán tín bán nghi, những vẫn ngồi trên ghế không động đậy gì, chỉ hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn theo ánh mắt Lạc Mộng Khê. Vừa nhìn thấy hai người đang đi phía sau thái giám, Bắc Đường Diệp đột nhiên mở to hai mắt ra. Trong khoảnh khắc đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
Sợ mình nhìn nhầm, Bắc Đường Diệp nhanh chóng đứng thẳng lên, dùng sức trừng mắt nhìn kỹ, rồi lại trợn mắt nhìn lần nữa, hai người đó đang đi ngay sau thái giám tiến tới đây: “Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, bọn họ tới đây làm gì?”
“Vấn đề này, chỉ sợ ngươi phải đi hỏi hai người bọn hắn? Ngươi có biết bọn hắn vào bằng cách nào không?” Lạc Mộng Khê chuyển ánh mắt đến bục chẩn đoán, thấy Nam Cung Quyết đang được vị đại phu thứ ba mươi chẩn đoán……
Bắc Đường Diệp hơi cúi đầu, suy tư một lát: “Tuy rằng Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần đều không phải là quan viên của Thanh Tiêu. Nhưng nếu có người mời bọn hắn, bọn hắn vẫn có thể tiến cung…..”
“Ý của ngươi là Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình là được người khác cố ý mời đến?” Là ai nhàm chán như vậy, lại đi mời hai người bọn họ đến đây xem chẩn bệnh. Hay là người nọ còn có mục đích khác……
“Lăng huynh, Lãnh huynh, bên này!” Ngay khi Lạc Mộng Khê đang hầm nghi hoặc, thì tiếng Hạ Hầu Thần lễ phép tiếp đón đã truyền vào trong tai. Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp đều cả kinh, liếc mắt nhìn nhau. Đáy mắt đều cùng lóe lên một ý:
Thì ra Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình là do Hạ Hầu Thần mời đến. Vì sao hắn phải làm như vậy?……
Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đều không có hứng thú đối với chuyện tranh đấu trong Hoàng thất, cũng không muốn làm việc cho triều đình. Nhưng ngày đó Lạc Mộng Khê mất tích đã cùng ở chung với Nam Cung Quyết. Hai người bọn họ lại cùng nhau biến mất suốt mấy ngày liền, cũng bặt vô âm tín.
Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đều tự cử rất nhiều nhân thủ đi, cũng không thể tìm được bóng dáng của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Ngay lúc hai người lòng nóng như lửa đốt, nghĩ rằng Lạc Mộng Khê có khả năng đã gặp phải chuyện không may, thì Hạ Hầu Thần lại sai người truyền tin cho bọn hắn, nói Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang ở trên đại điện. Nếu bọn hắn có hứng thú thì có thể đến xem. Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đều rất vui sướng, nhưng đồng thời cũng có chút hoài nghi, lo rằng đây chỉ là cái bẫy của người khác. Chỉ có điều, hai người bọn hắn đều là tuyệt thế cao thủ, chỉ cần hai người cẩn thận một chút, thì không ai có thể tính kế với bọn hắn. Vì thế, Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đã tiến cung.
Vừa rồi, sau khi nhìn thấy Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đều cố gắng cưỡng chế nỗi vui sướng trong lòng, chậm rãi đi đến bên nàng. Nhưng điều làm cho bọn hắn vui sướng hơn nữa là bên cạnh Lạc Mộng Khê có rất nhiều chỗ trống.
Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần đều là người từng trải trên giang hồ, tự nhiên là hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Liền nhận ra nguyên nhân vì sao không ai ngồi bên cạnh Lạc Mộng Khê, nhưng hai người cũng không để ý.
Đang muốn tìm một lý do nào đó để ngồi vào chỗ bên cạnh Lạc Mộng Khê, thì bất thình lình Hạ Hầu Thần đã cao giọng mời Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần qua chỗ bên cạnh hắn.
Sau khi hơn ba mươi đại phu chẩn đoán xong đều cho ra kết quả giống nhau, thì chúng đại thần đã sớm mất đi hưng trí để tiếp tục nghe, chỉ phơi mình dưới ánh mặt trời ấm á. Ngồi trên ghế thấy buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ, đúng là bực mình.
Khi giọng tiếp đón Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần của Hạ Hầu Thần truyền vào trong tai, hai mắt sương mù của mọi người lập tức mở to. Chỉ trong khoảnh khắc liền không còn buồn ngủ nữa: Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần cũng đến đây, vậy chẳng phải tuyệt thế tứ công tử đã hội tụ đầy đủ sao?…… Trong phút chốc, đôi mắt buồn ngủ bỗng chốc trở nên sáng ngời. Chúng đại thần đều quay đầu nhìn theo hướng mà Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đang tiến đến, liền nhìn thấy phong thái của hai vị tuyệt thế tứ công tử này: Lãnh Tuyệt Tình mặc y phục trắng, dung nhan tuyệt thế, lại kết hợp với vẻ ưu thương cùng với khí chất cao quý, có thể làm vô số nữ tử trở nên điên cuồng……
Còn Lăng Khinh Trần vận áo xanh, khuôn mặt anh tuấn, khí chất sắc bén, mờ hồ mang theo sự khôn khéo, là đối tượng mà bao nữ tử tuổi thanh xuân tranh nhau muốn gả……
Rồi lại quay đầu nhìn Nam Cung Quyết đang được hội chẩn, cùng với Hạ Hầu Thần đang ngồi trong khu vực khách quý. Chúng đại thần nhịn không được mà tán thưởng: Tuyệt thế tứ công tử, quả nhiên danh bất hư truyền, nhân trung chi long, hoàn toàn xứng đáng…… Tuy rằng Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình là do Hạ Hầu Thần mời tới, nhưng hai người đều không phải vì hắn mà đến. Nây giờ hắn lại đến tiếp đón hai người qua đó, mặc dù hai người không tình nguyện, nhưng cũng không muốn khiến hắn mất mặt trước mọi người. Dù sao, nếu không được Hạ Hầu Thần mời tới thì bọn họ cũng không thể vào Hoàng cung được. Cho dù không muốn tiếp xúc nhiều với Hạ Hầu Thần, nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có.
“Thái tử Hạ Hầu, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Tuy trong giọng nói của Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình là lịch sự nhưng lại mang theo sự hờ hững và xa cách.
“Lãnh huynh, Lăng huynh, gần đây vẫn khỏe chứ.” Hạ Hầu Thần lịch sự ân cần thăm hỏi. Đôi mắt thâm trầm mơ hồ hiện lên một tia giận dữ: Không biết điều!
“Không ngờ hôm nay tuyệt thế tứ công tử lại đến đông đủ!” Không biết là ai kinh hô một tiếng, rồi tiếng các vị đại thần nghị luận dần lớn hơn một chút:
“Tuyệt thế tứ công tử quả nhiên danh bất hư truyền, bốn người đều là nhân trung chi long, thế gian hiếm có……”,“Quan hệ của bốn vị công tử hình như còn rất tốt đó……”
Mắt điếc tai ngơ đối với sự tán thưởng của các đại thần, Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần nhìn thấy hai chiếc ghế trống ngay cạnh Hạ Hầu Thần, trong lòng liền sáng tỏ:
Hạ Hầu Thần, ngươi tính toán quả thực không sai. Nhưng chỉ tiếc tại hạ không muốn bị người khác dắt mũi, cho nên ngươi sẽ không được như mong muốn.
Khu khách quý gồm có bốn vị trí, Hạ Hầu Thần và Hạ Hầu Yên Nhiên đã ngồi trước. Hơn nữa, sau khi Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đi vào, liền được Hạ Hầu Thần tiếp đón qua đó.
Nếu hai người bọn họ thật sự ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh Hạ Hầu Thần, thì chúng đại thần chắc chắn sẽ nghĩ là Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần liên minh với Hạ Hầu Thần. Và vô tình đã nâng cao địa vị của Hạ Hầu Thần.
“Thái tử Hạ Hầu, tại hạ còn có chút việc muốn làm, không thể phụng bồi. Nếu có việc gì hãy chờ đến khi trăm y hội chẩn kết thúc, rồi nói sau cũng không muộn!”
Trước khi Hạ Hầu Thần kịp mở lời, mời hai người ngồi, thì Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần đã lịch sự nói lời cáo biệt một cách khách sáo. Dù trong lòng Hạ Hầu Thần có trăm ngàn lần không tình nguyện, cũng không thể ngăn bọn họ “Hai vị xin cứ tự nhiên!” Hạ Hầu Thần lịch sự khách sáo: Đáng chết, hai người bọn họ lại có thể phản một quân quân. Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, hai người các ngươi thật đúng là không biết điều. Các ngươi đã không muốn làm bằng hữu của bổn vương, vậy chỉ có thể làm địch nhân của bổn vương…… Không nằm ngoài dự đoán của Bắc Đường Diệp, sau khi Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần chào hỏi với Hạ Hầu Thần xong, thì thật sự đến ngồi cạnh hắn cùng với Lạc Mộng Khê.
“Tứ Hoàng tử, hạnh ngộ!”
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Sau khi chào hỏi Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp, Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình lập tức ngồi vào chỗ cách vị trí Bắc Đường Diệp một ghế.
Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng rũ mí mắt: Bất luận Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình là vì chuyện gì mà đến, nhưng nếu không có chuyện cần thiết nàng sẽ không nói chuyện cùng với bọn họ, lại càng không gây xung đột với bọn họ.
Bởi vì nơi đây là Hoàng cung, văn võ bá quan lại đều có mặt đầy đủ. Bất luận nhất cử nhất động của ai cũng sẽ bị mấy trăm ánh mắt giám xét. Cho dù chỉ phát sinh một chút việc nhỏ, cũng sẽ bị nói ngoa lên, bị dân chúng hoàn toàn bóp méo rồi lan truyền!
Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, nên sau khi ngồi vào ghế liền không nói thêm một lời. Ánh mắt dừng trên bục hội chẩn một lát, rồi nhìn sang một bên. Vẻ mặt bí hiểm làm cho người ta không thể nhìn ra bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Ở trong mắt chúng đại thần, việc Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần khách sáo nói vài câu với Hạ Hầu Thần, rồi an vị bên cạnh Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp, thì đương nhiên là bằng hữu của Nam Cung Quyết……
“Thì ra Thái tử Hạ Hầu mời Lãnh công tử và Lăng công tử đến đây là muốn trợ uy cho Lạc vương gia…..” “Đúng vậy, xem ra tuyệt thế tứ công tử đều là bạn tốt của nhau……”
Tiếng chúng đại thần nghị luận không lớn, nhưng ở đây phần đông đều là cao thủ, nên những lời bọn họ nói một chữ cũng đều rơi vào tai đám người Hạ Hầu Thần, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần.
Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần thì không có phản ứng gì đặc biệt, hoàn toàn lơ đễnh đối với những lời chúng thần nghị luận. Tuy nhìn mặt ngoài Hạ Hầu Thần vẫn cười, nhưng thật ra thì trong lồng ngực đang tức giận tới tận trời: Đáng chết, không ngờ bổn vương hao tổn tâm cơ lại là làm việc tốt giúp người khác……
Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình được hắn mời đến để tăng thêm mặt mũi cho mình, nhưng lại không nghĩ rằng, trong lúc vô tình đã giúp Nam Cung Quyết có thêm mặt mũi. Hắn có thể không tức giận sao.
Từ sau khi Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đi vào, Nam Cung Quyết vẫn luôn âm thầm quan sát đến nhất cử nhất động của họ. Tuy rằng biết nơi này là Hoàng cung, bọn họ sẽ không dám trắng trợn mang Lạc Mộng Khê đi. Nhưng vì để phòng ngộ nhỡ, hắn vẫn không dám lơ là.
Khi hai người bọn hắn ngồi vào ghế, Nam Cung Quyết mới thoáng yên lòng: Xem ra bọn họ thật sự không tính mang Mộng Khê rời đi trong lúc này. Chỉ có điều, mọi việc luôn có ngộ nhỡ, ta sẽ không buông lỏng cảnh giác, Mộng Khê chỉ có thể là của ta……
Khu vực bên này vốn chỉ có hai người ngồi, nhưng hiện tại có tới bốn người. Lần lượt là Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình, nhân số tuy không nhiều nhưng đều là những người hết sức quan trọng.
Ngoài Lạc Mộng Khê ra, thì Bắc Đường Diệp đại biểu cho toàn bộ Kì Thiên quốc, Lăng Khinh Trần đại biểu cho Lăng phủ Giang Nam, Lãnh Tuyệt Tình đại biểu cho Tuyệt Tình cung, còn có một người đang ngồi trong khu khách quý là Hạ Hầu Thần. Tuy rằng hắn không ngồi ở bên này, nhưng Lãnh Tuyệt Tình và Lăng Khinh Trần là do hắn mời đến, nên vô tình cũng đã thể hiện lập trường của hắn…… Nhìn bốn người đang ngồi bên kia, Nam Cung Phong giận đến hai mắt bốc lửa. Nếu không phải Phùng Thiên Cương kịp thời kéo hắn lại, chỉ sợ là hắn đã sớm thất thố mà tức giận tới tận trời, hô to với Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt: “Các ngươi muốn giành nữ nhân với Nam Cung Quyết, vì sao lại còn muốn giúp hắn?”
“Hoàng Thượng, trăm vị danh y đã hội chẩn gần hết một nửa, tất cả các vị đại phu đều chẩn đoán cho ra kết quả hoàn toàn giống nhau, Lạc vương gia không mắc bệnh nan y. Vậy thì…… Cũng không cần tiếp tục hội chẩn nữa!”
Quân hậu viện của Lạc vương gia cường đại như thế, tùy tiện lôi ra một người cũng là nhân trung chi long, tuyệt thế tứ công tử. Trong cả bốn người, ngoài Lạc vương gia thì ba người khác đều đang giúp hắn. Chưa nói đến việc Lạc vương gia vốn không mắc bệnh nan y. Cho dù là có, cũng không dám nói có.
Bởi vì nếu liên hợp thế lực của tứ công tử cũng đủ để hủy diệt một quốc gia…… “Đúng vậy, thời gian không còn sớm, lại không tra ra Lạc vương mắc bệnh nan y, hội chẩn lần này đến đây…..”
“Phụ hoàng khoan đã!” Thanh Hoàng chưa kịp nói ra hai chữ “Chấm dứt”, Nam Cung Phong đã đứng lên, tràn đầy tự tin, ánh mắt lạnh lùng.
“Phong nhi có chuyện gì?” Trong mắt Thanh Hoàng lộ ra nghi hoặc và khó hiểu.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc từ Thanh Hoàng và các đại thần, Nam Cung Phong cười lạnh: “Khởi bẩm phụ hoàng, vừa rồi nhi thần vô tình biết được, thuốc ngâm phối hợp với một phương thuốc có chứa Long thiệt có thể che giấu bênh phổi”
“Theo nhi thần biết, không lâu trước đây, Tam Hoàng tẩu từng lấy một gốc Long thiệt từ chỗ Lăng công tử……” Nam Cung Phong đưa ánh mắt âm lãnh nhìn Lạc Mộng Khê, thoáng hiện lệ quang: Nam Cung Quyết không phải là không có bệnh nan y, mà là bị giấu đi!
Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi đây cả kinh: “Đây…… là thật sao?” Lạc vương gia thật sự mang bệnh nặng trong người, thời gian không còn nhiều……
Lần hội chẩn này, Lạc vương phi giúp Lạc vương gia làm giả, ta không có nghe lầm chứ…… Mà nếu quả thật Lạc vương gia đã không còn nhiều thời gian,vậy vì sao ba vị công tử khác còn muốn giúp hắn……
Mọi người đều lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: Cảnh vương gia nói có phải là sự thật hay không?
Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Nam Cung Quyết thủy chung vẫn mang theo ý cười bí hiểm: “Các vị cảm thấy bổn vương sẽ làm giả sao?”
“Việc này……” Chúng thần không nói gì mà chống đỡ: Nếu nói ‘có’ thì chính là đắc tội với Lạc vương gia. Nếu nói ‘không’, thì chính là đắc tội với Cảnh vương gia.
Những tên đại thần này đều là cáo già, vì quan to lộc hậu của mình. Nên trước khi Thanh Tiêu xác định được Hoàng đế tương lai, bọn họ sẽ không đắc tội với cả Lạc vương và Cảnh vương……
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Mộng Khê được che giấu bên dưới lớp mạng che, cho nên, mọi người không thể nhìn ra biểu tình của nàng. Nhưng đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lóe ra biểu hiện trào phúng: Đối với suy nghĩ của các đại thần, nàng đương nhiên hiểu rõ!
Vừa rồi một bụng tâm tư của nàng đều đặt lên người Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình, nên xem nhẹ tên thị vệ do Phùng Thiên Cương phái đi. Vốn tưởng rằng hắn có thể làm ra một động thái gì lớn, thì ra cũng chỉ làm được một chuyện nhỏ như vậy……
“Mộng Khê, những gì Cảnh vương nói là sự thật?” Các vị đại thần cũng không dám kết luận bừa, chỉ đành phải để cho Hoàng đế Thanh Tiêu là hắn đây ra mặt xử lý việc này.
Ba người Bắc Đường Diệp, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần vốn biết chuyện Long thiệt, nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ mang khuôn mặt bình tĩnh ngồi yên trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt. Chỉ cần so sánh sự bình tĩnh khi đối mặt với chuyện phát sinh, cũng đủ để khiến các đại thần theo không kịp.
Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần lần này tiến cung chỉ là muốn xem Lạc Mộng Khê có an toàn hay không, còn đối với tình cảnh an nguy của Nam Cung Quyết, bọn họ đều không có hứng thú quá lớn.
“Bẩm phụ hoàng, Mộng Khê đã từng lấy Long thiệt từ chỗ Lăng công tử là sự thật, chỉ có điều……” Trước khi chúng thần còn chưa kịp kinh ngạc, Nam Cung Phong không kịp đắc ý, Lạc Mộng Khê đã nói tiếp: “Gốc Long thiệt kia là tiền đặt cược đánh cờ của Mộng Khê cùng Lăng công tử. Mộng Khê khó khăn lắm mới thắng được ván cờ kia, cho nên Mộng Khê mới lấy được Long thiệt”
“Ngươi nói dối!” Nam Cung Phong gấp giọng phản đối lời nói của Lạc Mộng Khê: “Gốc Long thiệt kia rõ ràng là ngươi dùng để giúp Nam Cung Quyết che giấu bệnh”
“Gốc Long thiệt kia bây giờ vẫn còn trong phòng thuốc của Lạc vương phủ. Nếu Cảnh vương gia không tin, Mộng Khê có thể sai người mang tới……”
“Không cần!” Nam Cung Phong gấp gáp với Lạc Mộng Khê khí định thần nhàn đã hình thành hình ảnh đối lập. Chúng thần nhìn Nam Cung Phong, liên tục lắc đầu: Tính tình Cảnh vương gia quá nóng nảy, ngay cả một nữ tử cũng không bằng……
Lạc Thừa tướng vẫn ngồi trên ghế không nói gì, nhìn thấy Lạc Mộng Khê lúc này, khóe miệng khẽ cong lên một ý cười quỷ dị: Thật không hổ danh là nữ nhi của “Nàng”, đủ bình tĩnh, đủ tâm kế…… Mười tám năm trước nàng là tuyệt sắc khuynh thành, tài hoa cái thế. Thế gian không có nữ tử nào có thể so sánh. Mười tám năm sau, nữ nhi của nàng, khẳng định sẽ tạo nên một chiến tích huy hoàng……
Khe khẽ thở dài, Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn lên màn trời xanh lam vạn dặm không mây: Nhược Vân, nàng ở bên kia có khỏe không? Nếu nàng biết nữ nhi của chúng ta cũng xuất sắc giống, chắc sẽ vui vẻ chứ……
“Sau khi phong huyệt bằng kim châm, sẽ tiêu trừ đi công hiệu của thuốc, Tam Hoàng huynh, ngươi có dám thử?” Ánh mắt Nam Cung Phong trở nên sắc bén: Nam Cung Quyết mắc bệnh nặng là chuyện không hề nghi ngờ. Hắn tuyệt đối sẽ không dám thử. Nam Cung Phong vẫn tin chắc vào tin tức mình tìm được. Nam Cung Quyết bệnh nặng không thể chữa khỏi, nhưng Nam Cung Phong lại không biết trên đời này còn có cái gọi là kỳ tích…..
“Bổn vương đồng ý phong huyệt bằng kim châm. Chỉ có điều, Cảnh vương gia, nếu sau khi bổn vương phong huyệt bằng kim châm mà vẫn không tra ra bệnh chứng thì sẽ thế nào?”
Nhiều đại phu chẩn đoán đều không phát hiện bổn vương có gì khác thường, chỉ dựa vào vài lời nói của ngươi liền muốn bổn vương phong huyệt bằng kim châm sao?
Vì muốn tiêu trừ mối nghi ngờ của ngươi, bổn vương có thể phong huyệt bằng kim. Nhưng nếu sau khi phong huyệt bằng kim xong mà bổn vương vẫn hoàn hảo vô tật, ngươi sẽ làm thế nào? Cũng cần phải cho bổn vương một cái công đạo chứ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nam Cung Phong, im lặng chờ đợi đáp án. Bây giờ, hắn đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không cam đoan:
“Nếu sau khi Tam Hoàng huynh phong huyệt bằng kim mà vẫn không thể tra ra bệnh nan y, bổn vương sẵn lòng bị tước đi chức Cảnh vương, trở thành một người dân bình thường!”
Nếu Nam Cung Phong không nói ra lời cam đoan chân thật một chút, chỉ sợ quần thần sẽ không phục. Nhưng hắn lại không biết, đây chính là khởi đầu khiến hắn ngã thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.
“Đại phu, phong huyệt bằng kim cho bổn vương!” Nam Cung Phong, đây là do ngươi tự chuốc lấy!
Cái gọi là phong huyệt bằng kim, chính là lấy kim châm phong bế các huyệt đạo trong cơ thể. Nhưng lại có thể tách công hiệu của thuốc, tạm thời phong bế võ công. Kể từ đó, liền có thể chẩn ra tình trạng thực sự của Nam Cung Quyết. Khi kim châm trong tay đại phu vừa đâm vào huyệt đạo của Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong cũng không dám chớp mắt, vì sợ trong lúc mình chớp mắt thì tên đại phu kia hoặc Nam Cung Quyết sẽ làm trò.
Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp cũng không quá lo lắng cho Nam Cung Quyết, bởi vì hắn vốn không có bệnh. Bất luận có làm thế nào thì cũng không thể chẩn ra việc hắn bị bệnh nặng. Tuy rằng Nam Cung Quyết tạm thời bị mất đi võ công, nhưng, nơi này có nhiều người như vậy, Nam Cung Phong cũng không dám đánh hắn.
Nam Cung Phong hy vọng rất lớn vào tình báo về cách phong huyệt Nam Cung Quyết, nhưng đổi lấy lại là nỗi thất vọng và khiếp sợ, mà nói chính xác hơn thì là tuyệt vọng:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương gia không mắc bệnh nan y, tất cả đều bình thường!” Một vị đại phu bẩm báo như thế. “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương gia quả thật không mắc bệnh nan y, thảo dân dám lấy danh dự hành nghề y nhiều năm của mình ra đảm bảo”
Lại thêm một vị đại phu cũng nói như vậy.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương gia thật sự không hề bị bệnh nan y, căn bản là không cần tiếp tục chẩn đoán nữa……” Nơi này có tất cả một trăm vị đại phu, nhưng gần bảy mười, tám mươi người đã chẩn đoán xong, mà lại cùng cho ra một loại kết quả. Một vị đại phu thì còn có khả năng nhầm, hai vị đại phu cũng có thể phạm phải cùng một sai lầm. Nhưng nhiều đại phu như vậy lại đều chẩn ra một kết quả, vốn không cần thiết phải tiếp tục chẩn đoán nữa.
“Đã như thế, vậy ngừng chẩn đoán!” Thanh Hoàng ra lệnh: Mệnh lệnh này nên hạ xuống từ lâu.
Khi Nam Cung Quyết vừa mới đi vào đại điện, Thanh Hoàng liền phát hiện hắn không giống như ngày xưa nữa. Ánh mắt mơ hồ như có một tia bệnh trạng đã hoàn toàn biến mất, hoàn toàn thay thế là sự chính khí nghiêm nghị, khi đó thì hắn đã biết: Cho dù lúc trước Nam Cung Quyết thật sự có bệnh, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn khỏi hẳn. Vì muốn phục chúng, lần hội chẩn này vẫn phải tiến hành theo kế hoạch…..
Không có khả năng…… Điều này làm sao có thể…… Nam Cung Quyết làm sao có thể không mắc bệnh nan y! Nam Cung Phong giống như mất đi hồn phách, lẩm bẩm tự nói.
Chấm dứt hội chẩn, đại phu giúp Nam Cung Quyết rút các kim châm đã đâm vào huyệt đạo ra. Vì muốn tránh có quá nhiều quan hệ với hai người Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê liền đứng lên, chậm rãi đi tới bàn hội chẩn: Trò khôi hài đã kết thúc, bọn họ có thể trở về Vương phủ nghỉ ngơi rồi. Về phần Nam Cung Phong, chỉ sợ là phải dựa theo ý nguyện của chính hắn: Bị giáng làm thứ dân, chỉ có điều tất cả đều là do hắn tự tìm lấy, không thể trách người khác……
“Trẫm tuyên chỉ, Cảnh vương Nam Cung Phong bị giáng xuống làm thứ dân, vĩnh viễn không thể bước vào triều đình!” Không phải Thanh Hoàng tâm ngoan thủ lạt, cũng không phải do hắn thiên vị, mà là không ai có thể hiểu rõ tính tình của Nam Cung Phong hơn hắn. Chỉ cần là thứ Nam Cung Phong muốn, thì nó nhất định phải có được, tất cả những người ngăn trở người của nó thì sẽ bị nó diệt trừ không từ thủ đoạn.
Nam Cung Quyết có năng lực hơn nhiều so với Nam Cung Phong, Thanh Tiêu ở trong tay Nam Cung Quyết tuyệt đối sẽ ngày càng cường thịnh. Nếu để cho Nam Cung Phong ở lại triều đình, nó chắc chắn sẽ không chịu an phận làm Cảnh vương, mà nó sẽ trăm dùng phương nghìn kế hãm hại Nam Cung Quyết, để mình lên làm Hoàng đế.
Năng lực của Nam Cung Quyết cao hơn Nam Cung Phong. Hơn nữa, Nam Cung Quyết nhìn thì hiền hoà, nhưng thật ra sự nhẫn nại cũng có giới hạn. Một hai lần thì Nam Cung Quyết còn có thể nể tình huynh đệ mà không so đo với Nam Cung Phong. Nhưng nếu nhiều hơn thì Nam Cung Quyết tuyệt đối sẽ không nhịn nữa. Đến lúc đó, toàn bộ Hoàng cung sẽ máu chảy thành sông, huynh đệ tương tàn, đây là cục diện mà Thanh Hoàng không muốn nhìn thấy nhất!
Chẳng bằng nhân cơ hội này giáng Nam Cung Phong làm thứ dân, tách hai huynh đệ chúng nó ra để không bao giờ có xung đột lợi ích nữa, để chúng nó đều có thể trường mệnh trăm tuổi.
Đương nhiên, Thanh Hoàng cũng sẽ không thật sự để Nam Cung Phong làm một thứ dân nghèo rớt với hai bàn tay trắng. Hắn sẽ cho nó nhiều ngân lượng, đủ cho nửa đời sau của nó được sung túc……
Ý chỉ của Thanh Hoàng truyền vào trong tai Nam Cung Phong, Nam Cung Phong nhất thời như đang mơ. Đầu óc trống rỗng, bên tai không ngừng quanh quẩn một câu: “Giáng Nam Cung Phong làm thứ dân, vĩnh viễn không thể bước vào triều đình!”
Lạc Mộng Khê hơi ghé mắt, nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Phong ngầm chứa đầy phẫn nộ, trong lòng sáng tỏ: Nam Cung Phong luôn sống trong quyền quý, tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện làm một thứ dân nghèo khổ. Cho dù hiện tại hắn có e ngại Thanh Hoàng cùng các vị đại thần, nên sẽ không dám phản kháng. Nhưng về sau, hắn nhất định sẽ có động thái…… Nam Cung Phong không tiếng động cười khổ: Ta chỉ là muốn trở thành người trên mọi người, muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình. Nhưng không nghĩ tới lại trở thành một quân cờ bị khống chế trong tay người khác. Chẳng lẽ ta đã sai rồi…… Vì ông trời luôn đối nghịch với ta, những gì ta muốn thì đến cuối cùng đều trở thành của người khác. Ta không cam lòng, không cam lòng……
Lơ đãng ngẩng đầu, Nam Cung Phong trông thấy Lạc Mộng Khê đứng cách đó không xa, trong đôi mắt phẫn nộ thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, bổn vương rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đều là do ngươi và Nam Cung Quyết hại ta. Cho dù có bị giáng làm thường dân, bổn vương cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho các ngươi…… Suy nghĩ vừa chuyển, Nam Cung Phong cao giọng mở miệng: “Bổn vương sẽ tuân thủ lời hứa của mình, cũng vâng theo ý chỉ của phụ hoàng, bỏ chức hiệu Cảnh vương mà làm một dân chúng bình thường. Chỉ có điều, trước khi ra khỏi cung, bổn vương có một yêu cầu nho nhỏ!”
“Yêu cầu gì?” Nam Cung Phong sắp phải rời khỏi triều đình, từ nay về sau sẽ không thể trở lại đây, chỉ cần yêu cầu của nó không phải quá mức, Thanh Hoàng nhất định sẽ thỏa mãn.
“Nghe đồn Tam Hoàng tẩu có dung mạo xấu như quỷ, nhưng lại không có mấy người từng thấy qua. Nhi thần tự nhiên cũng không có phúc phận được nhìn thấy. Nay, nguyện vọng cuối cùng của nhi thần chính là muốn trông thấy xấu nhan của Tam Hoàng tẩu, để cho nhi thần nhớ kỹ là trước đây nhi thần đã có lỗi với Tam Hoàng tẩu như thế nào!”
Một câu cuối cùng, Nam Cung Phong tăng thêm ngữ khí, trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Phong đã phóng người đi, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lạc Mộng Khê.
Trong mắt lóe lên nồng đậm sự khinh thường và trào phúng, mơ hồ còn mang theo vui sướng khi người gặp họa. Lấy thế tấn công sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng vươn tay kéo mạng che trên mặt Lạc Mộng Khê xuống:
Để cho mọi người nhìn thấy tuyệt thế xấu nhan của ngươi là xấu xí như thế nào, ngươi và Nam Cung Quyết bức bổn vương chịu cảnh đầu đường xó chợ, bổn vương làm sao có thể buông tha cho các ngươi. Trước khi đi, bổn vương sẽ khiến ngươi biết được tư vị bị mất mặt trước mắt mọi người……
Lạc Mộng Khê thất kinh, nâng tay đỡ được thế công của Nam Cung Phong, đồng thời cũng vung chưởng đánh lui hắn:
Nay Lạc Mộng Khê có được tuyệt thế dung nhan, không còn là một người có quỷ nhan người gặp người sợ như trước đây. Theo lý, nàng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà nay, nàng lại có một dung mạo tuyệt thế làm người ta điên cuồng, nếu bị nhiều người nhìn thấy như vậy thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nỗi……
“Mộng Khê!” Khi Nam Cung Phong công kích Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đang chờ đại phu gỡ kim châm xuống liền kinh hô ra tiếng. Vốn muốn đứng dậy cứu Lạc Mộng Khê, nhưng kim châm trong cơ thể hắn còn tới rút hơn phân nửa, căn bản không thể vận nội lực.
Vốn định kêu Bắc Đường Diệp đi hỗ trợ, nhưng nhìn thấy Lạc Mộng Khê không hề có chút dấu hiệu bị rơi vào thế hạ phong khi giao đấu với Nam Cung Phong, nên tâm tình Nam Cung Quyết mới thoáng buông xuống: Nam Cung Phong không phải là đối thủ của Mộng Khê…… Mà Bắc Đường Diệp, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình vẫn đang ngồi trên ghế không động đậy cũng đã nhìn ra điểm nay, mới không có ra tay: Nam Cung Phong muốn gia thủ với Lạc Mộng Khê thì căn bản chính là tự mình chuốc lấy khổ……… Võ quan thì còn nhìn ra tình thế trong đó, nhưng nhóm quan văn lại không thể nhìn ra cái gì, nhìn Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong đang đánh nhau túi bụi, liên tục lắc đầu:
Cảnh vương gia chịu kích thích quá lớn, bản thân bị xấu hổ trước mặt mọi người thì thôi đi, lại còn muốn bắt Lạc vương phi làm đệm lưng……
Ở nơi này, mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau, Hạ Hầu Thần và Hạ Hầu Yên Nhiên đang ngồi ở khu khách quý cũng không phải nghĩ như vậy:
“Không ngờ người quái dị này cầm kỳ thư họa cái gì cũng không biết, nhưng võ công thật ra lại cao như vậy!” Hạ Hầu Yên Nhiên bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi lóe lóe:
“Thái tử ca ca, huynh có muốn nhìn xem mặt của Lạc Mộng Khê xấu đến mức nào hay không?”
Võ công của Hạ Hầu Yên Nhiên không cao, nàng ta không thể đánh rớt mạng che mặt của Lạc Mộng Khê trước mắt bao người.
Nhưng thái tử ca ca Hạ Hầu Thần của nàng thì khác, hắn là một trong tuyệt thế tứ công tử, võ công cao cường, thế gian hiếm có. Nếu muốn không để cho mọi người ta phát hiện mà kéo mạng che mặt của Lạc Mộng Khê xuống, khiến nàng ta phải mất mặt chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ Hầu Thần bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Mộng Khê đang kịch liệt giao thủ cùng với Nam Cung Phong: “Mỹ nữ thì bổn vương quả thực đã gặp qua không ít, loại đẹp vô hạn làm cho người ta điên cuồng cũng từng gặp qua……” Trong đầu hiện lên dung nhan của vị nữ tử đẹp đến mức có thể làm người ta điên cuồng vào sáng sớm nay, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài: Nữ tử kia rốt cuộc là ai? Bây giờ nàng đang ở đâu? Làm sao mới có thể tìm được nàng?……
Ánh mắt chạm đến thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê, suy nghĩ của Hạ Hầu Thần trong nháy mắt đã trở về: “Xấu nữ, bổn vương cũng từng gặp qua vài người. Nhưng cũng không phải quá xấu, nếu là loại xấu đến mức vô hạn như Lạc Mộng Khê thì thật đúng là còn chưa từng có duyên nhìn thấy.”
“Vậy thái tử ca ca có muốn nhìn thấy không?” Hạ Hầu Yên Nhiên không ngừng mê hoặc, đáy mắt xinh đẹp lóe lên thần sắc vui sướng khi người gặp họa:
Thái tử ca ca mà ra tay thì không có chuyện gì là làm không được, Lạc Mộng Khê, tiếp theo, ngươi gặp xui xẻo rồi.
Lạc Mộng Khê, ngươi không muốn để xấu nhan của mình bị người khác nhìn thấy phải không? Vậy bản công chúa càng muốn để nó lộ ra trước mặt người khác, để xem về sau ngươi còn dám gặp người khác nữa hay không.
Không nên trách bản công chúa tâm ngoan, bởi vì đây là ngươi tự chuốc lấy, ai bảo ngươi đoạt Nam Cung Quyết mà bản công chúa thích nhất……
Tạm thời chỉ là cho ngươi chiếm lấy Nam Cung Quyết một thời gian, chờ thời cơ đến, hắn vẫn sẽ là của Hạ Hầu Yên Nhiên ta. Chỉ bằng quỷ nhan người gặp người sợ như Lạc Mộng Khê ngươi, có muốn xách hài cho bản công chúa cũng không xứng…… Hạ Hầu Thần cố tình ngưng thần suy tư một lát: “Ý tưởng này không tệ, bổn vương vẫn luôn muốn đại khai nhãn giới, nhìn xem chân diện thực mục của đệ nhất xấu nữ ở Thanh Tiêu!”
Nâng tay, Hạ Hầu Thần bứt một cái lá trên cành cây xuống, Hạ Hầu Yên Nhiên ngồi bên cạnh nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa. Trong nháy mắt vung tay lên, lá cây như tên rời cung bay nhanh về phía Lạc Mộng Khê…… Kim châm trên người Nam Cung Quyết còn chưa lấy xuống hết, hơn nữa toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong, nên không chú ý tới động tác nhỏ của Hạ Hầu Thần. Chờ đến khi hắn phát hiện có lá cây tập kích Lạc Mộng Khê, thì đã không còn kịp ngăn cản nữa……
Bởi vì mục tiêu của phiến lá là hướng tới mạng che mặt của Lạc Mộng Khê, chứ không phải là cố ý phóng tới để thương tổn nàng. Hơn nữa phiến lá kia phóng tới với tốc độ cực nhanh, làm cho khi Lạc Mộng Khê vừa nhận thấy có điều không đúng thì cũng đã không kịp…… Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, mạng che mặt bỗng chốc đã bay khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Mà Nam Cung Phong lúc này cũng đã lui ra ngoài cách Lạc Mộng Khê ba thước, khuôn mặt có chút dữ tợn:
Lạc Mộng Khê, quỷ nhan của ngươi bị bại lộ trước mặt mọi người, xấu đến mức có thể hù chết người khác, bổn vương muốn nhìn xem ngươi về sau còn có mặt mũi gì để sống……
“Oa…… Đẹp quá……” Ngay khi Nam Phong âm thầm đoán Lạc Mộng Khê sẽ phản ứng ra sao, thì trong bầu không khí đang yên tĩnh đến kì lạ lại đột nhiên truyền đến một câu như vậy.
Đẹp? Mắt ngươi có vấn đề thì có, quỷ nhan cũng kêu đẹp? Nam Cung Phong nghiêng người nhìn lại. Nhất thời, trong mắt đầy khiếp sợ và khó tin: Đây…… là Lạc Mộng Khê…… Nữ tử đứng dưới ánh mặt trời hé ra một dung nhan xinh đẹp đến không thực tế. Tuy vẻ đẹp là chân thật, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thực mông lung, thực mộng ảo. Cho dù có tìm kiếm tất cả các từ ngữ trên thế gian cũng không đủ để hình dung sự xinh đẹp này. Thiên tư tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, những từ ngữ để hình dung này đều trở nên vô cùng mờ nhạt khi đứng trước tuyệt sắc dung nhan của nàng.
Đẹp đến siêu phàm thoát tục không thể hình dung, đẹp đến thanh thoát, không chỉ có thể làm cho người khác trầm mê mà càng có thể làm người ta trở nên điên cuồng.
Tề tựu ở đây đều là những nhân vật lợi hại, mọi người đều nhìn ra được Lạc Mộng Khê hoàn toàn không phải dịch dung. Nói chính xác hơn thì đây chính là dung nhan thật sự của nàng. Không phải là xấu như quỷ, mà là đẹp còn hơn cả thiên tiên. So với tiên nữ còn thoát tục hơn hẳn, cho dù là có năm xe chất đầy những học giả tài hoa văn phú cũng không thể tìm ra một từ ngữ đủ thỏa đáng để hình dung ra sự tuyệt thế như vậy.
“Mộng Khê!” Nam Cung Quyết dùng nội lực đẩy mấy cây kim châm còn lại trong cơ thể, bóng dáng thon dài trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Lạc Mộng Khê.
“Có mang thêm mạng che mặt nào tới đây hay không?” Lạc Mộng Khê thật đẹp, có thể làm cho người ta điên cuồng, nếu để cho bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện……
“Không có” Ta không biết sẽ xảy ra việc thế này, cho nên không chuẩn bị thêm cái mạng che mặt khác để dùng. “Người đâu, mang mạng che mặt đến cho Vương phi!” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê vào lòng, che đi tuyệt thế dung nhan của nàng.
Thanh Hoàng khe khẽ thở dài: Dung nhan xinh đẹp của Mộng Khê nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuyệt thế dung mạo này đối với Thanh Tiêu mà nói thật không biết sẽ là phúc hay là họa……
Đáng chết, đáng chết, Lạc Mộng Khê, ngươi làm sao có thể đẹp như vậy, làm sao có thể đẹp đến…… kinh người như vậy……
Từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần, Hạ Hầu Yên Nhiên cắn răng kêu kèn kẹt. bàn tay nhỏ hung hăng giày xéo khăn lụa. Khăn lụa bị nàng ta vò đến thay đổi cả hình dạng: Đáng chết, Lạc Mộng Khê, thật đáng chết……
Đáy mắt Hạ Hầu Thần đầy khiếp sợ ,đến nỗi không thể diễn tả bằng ngôn từ. Biểu tình trên mặt trong nháy mắt đã biến hóa hơn mười loại, muốn khóc, khóc không ra, muốn cười, nhưng cũng cười không nổi:
Nữ tử lúc sáng hắn nhìn thấy ở giữa núi rừng, khiến hắn một lòng muốn âm thầm tìm kiếm, lặng lẽ mang khỏi Thanh Tiêu, lại có thể là một xấu nữ làm hắn và toàn bộ người trong kinh thành Thanh Tiêu khinh thường, là Vương phi mà Lạc vương Nam Cung Quyết danh chính ngôn thuận cười về: Lạc Mộng Khê……
Vấn đề này thật sự là rất buồn cười, quỷ nhan người gặp người sợ, thật ra là dung nhan thiên tiên làm cho người ta muốn đui mù……
Phản ứng của các vị đại thần tự nhiên là không cần phải nói đến, tất cả đều nhìn chằm chằm Lạc Mộng Khê. Tuy rằng khuôn mặt Lạc Mộng Khê đã bị Nam Cung Quyết che lại, nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn đang lưu luyến trên người Lạc Mộng Khê. Đáy mắt Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình vốn không hề có chút gợn sóng, nhưng lúc này cũng lóe lên nồng đậm khiếp sợ…… Tướng mạo của Cung chủ Tuyệt Tình cung và thánh nữ xưa nay đều rất xuất chúng. Lãnh Tuyệt Tình lớn lên trong Tuyệt Tình cung, nên bên người hắn có vô số những mỹ nữ tuyệt sắc, đối với mỹ nữ thì hắn có được sức chống cự nhất định. Nhưng lần này, khi tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê hiện ra trước mặt hắn thì hắn vẫn nhịn không được mà khiếp sợ. Bởi vì tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê đã làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Bắc Đường Diệp nhìn thấy cũng choáng váng, sau khi có phản ứng lại thì không ngừng thở phì phì, trong lòng liền tục oán thán: Không ngờ Lạc Mộng Khê lại đẹp như vậy, sớm biết nàng có được dung nhan như thế, lúc trước bổn hoàng tử đã sớm cưới nàng. Tên Nam Cung Quyết đáng ghét, vì sao chuyện tốt như vậy lại bị ngươi nhanh chân đến trước……
Cung nữ lấy mạng che mặt đến, sau khi Nam Cung Quyết đeo lên giúp Lạc Mộng Khê xong liền xin phép cáo lui với Thanh Hoàng: “Phụ hoàng, hội chẩn đã xong, nhi thần và Mộng Khê còn có việc phải làm, xin cáo lui trước”
Mục đích thật sự của Nam Cung Quyết, Thanh Hoàng làm sao lại không biết, liền âm thầm thở dài, đang muốn chuẩn tấu cho Nam Cung Quyết, thì bất thình lình Hạ Hầu Thần đã giành mở miệng trước:
“Lâu nay nghe danh Lạc vương Thanh Tiêu tinh thông các loại nhạc khí, lần này bổn vương đến Thanh Tiêu ngoại trừ để thăm Yên Nhiên, còn có một việc, chính là muốn thỉnh giáo Lạc vương gia về phương pháp sử dụng một loại nhạc khí!”
Một tên tùy tùng đem một vật hình dạng kì lạ mà chúng thần chưa bao giờ thấy qua đưa cho Hạ Hầu Thần. Sau khi Hạ Hầu Thần tiếp nhận liền đặt lên trên bàn trước mặt, ngữ khí mang theo khách sáo: “Đây là vật mà bổn vương đã thắng được khi đánh đố cùng với một người Tây Dương. Lạc vương gia, không bằng chúng ta cá cược một chút xem ngài có thê tấu vang loại này nhạc khí này hay không?”
“Vì Sao bổn vương phải đáp ứng cá cược cùng Thái tử?” Nam Cung Quyết ngữ khí lạnh lùng: Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, nếu hắn đã thấy Mộng Khê, như thế nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay……
“Vì Lạc vương phi” Hạ Hầu Thần không chút che giấu. Hắn là cường giả, chỉ cần hắn muốn, chưa từng có thứ mà hắn không chiếm được. Tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê là thứ hắn mơ ước.
Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, chúng thần liên tục lắc đầu: Hồng nhan họa thủy ……
Lạc Mộng Khê híp đôi mắt lạnh: Hạ Hầu Thần vẫn rất giống kiếp trước, luôn tư lợi, vì muốn đạt được mục đích của mình mà không thèm nghĩ đến cảm giác của người khác.