Bệnh viện tư nhân, khoa sản.
Bên ngoài phòng bệnh VIP một người đàn ỏng trung niên mặt mày ủ dột nhìn vợ mình Lục Lị Lị: “Thật sự phải làm vậy sao?”
“Chúng ta đã sớm bàn bạc ổn thỏa rồi còn gì, chuyện đến nước này, ông lại hối hận?”
Người đàn ỏng trung niên thở dài: “Bà cũng biết rõ tính cách của sầm Dao mà, nó mà biết chúng ta bán nó như vậy, nó sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu.”
“Sợ gì chứ? Chuyện này ông không nói tôi không nói, nó sẽ mãi mãi không biết đâu. Hơn nữa, nó chỉ ngủ một giấc là qua rồi, thần không biết quỷ không hay, nó cũng không mất mát gì mà.”
Sầm An đi đi lại lại trên hành lang, rồi lắc đầu, chuẩn bị đẩy cửa bước vào: “Không được, chuyện này không thể làm vậy được!”
“Ông quay lại đây!” Lục Lị Lị giữ chồng mình lại: “Tổ tiên đã phái cực khổ gây dựng sự nghiệp này, ông cam tâm đế nó bị hủy trong tay mình sao? ồng không nỡ để Sầm Dao đi, chẳng lẽ ông muốn đế Sầm Hoàn của chúng ta đi? Nó chỉ mới mười sáu tuổi, ông nhẫn tâm sao?”
Lục Lị Lị vừa nói vừa khóc rưng rức. Sầm An bị tiếng khóc làm rối bời, dằn lòng nói: “Được rồi, đừng
khóc nữa, tôi nghe bà còn không được sao?”
Nghe ông nói vậy, Lục Lị Lị mới lau nước mắt, cong môi: “Vậy còn tạm được.”
Sáu năm sau.
Tập đoàn Bộ Thị, bên ngoài phòng làm việc của chủ tịch.
“A… chủ tịch, chậm thòi… ư ư… người ta sắp chịu không nối rồi…”
Sầm Dao ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa phòng làm việc, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy âm thanh phóng đãng.
Phòng thư ký sắc mặt ai cũng tái nhợt, chỉ có cò đứng đó, vẻ mặt vẫn luôn tĩnh lặng như nước, cho dù âm thanh trên giường kia cứ dâng lên hết đợt này tới đợt khác như khiêu khích, gương mặt tinh tế của cô cũng không có chút dao động nào.
“Bộ… Bộ phu nhân, chủ tịch hiện đang hơi bận…” Lư Đặc lên tiếng.
“Nhìn thấy rồi.” Sầm Dao ung dung đẩy cửa bước vào, Lư Đặc ớ sau lưng âm thầm lau mồ hỏi lạnh.
Đây… đây là đang bắt gian đó, cò vợ này, hơi bình tĩnh quá rồi!
Cánh cửa đột ngột bị mở ra, người phụ nữ trần truồng đang ngồi dang hai chân trên bàn cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Cô… cỏ là ai, sao vào đây mà không gõ cửa?”
So với người phụ nữ không mảnh vải che thán, quần áo trên người Bộ Tử Ngang vẫn rất chỉnh tề – ngoại trừ khóa quần tây bị kéo xuống.
Anh ta lạnh nhạt nhìn sầm Dao, tay vẫn ôm chặt người phụ nữ kia không buông: “Chào buổi sáng, Bộ phu nhân.”
“Bộ… Bộ phu nhân?” Người phụ nữ trên bàn bị cách xưng hô này dọa cho kinh ngạc không nói nên lời.
“Chào buổi sáng, anh Bộ.” Sầm Dao đáp lại, chỉ gật nhẹ đầu, giữa đỏi
mày xinh đẹp hiện lên vài phần kiêu ngạo.
Cò đặt lên bàn một tệp tài liệu: “Đây là tiến độ dự án số 2023, anh Bộ có thời gian rảnh thì xem đi.”
Bộ Tử Ngang nhìn chằm chằm khuôn mặt không lộ ra chút giận dữ của Sầm Dao, tay lại ôm chặt người trong lòng, thân thể dính lấy nhau: “Cô cảm thấy bây giờ tôi có rảnh không?”
“Ưm~ Chủ tịch, đau…” người phụ nữ kia khẽ rên một tiếng.
Sầm Dao cười: “Cũng đúng, xem ra bây giờ thật sự không giống là đang rảnh.”
Cô cầm điện thoại trên bàn, ấn vào một số điện thoại nội bộ: “Trợ lý Lư, vào đây một chút.”
Chỉ bảy chữ, không cho ai chen vào.