Chương 53 Duyên phận là một thứ kỳ diệu khó diễn tả
Sầm Dao dùng chút lực, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại liên dùng lực nhiều hơn, chống lại cô.
Cô đã nhìn ra, cậu nhóc này chưa ngủ. Lúc này chỉ e là đang giận dỗi với mình.
Cô thu tay lại: “Hựu Nhất, lần trước tài xế Phó nói cháu vẫn luôn nhớ cô, hiện tại xem ra là tài xế Phó lừa cô rồi có phải không?”
Người trong chăn vẫn kiên quyết không lên tiếng.
“Xem dáng vẻ của cháu, xem ra cháu không nhớ cô chút nào hết”
Dáng vẻ Sầm Dao giống như rất đau lòng, thở dài nói: “Vậy cô không ở lại đây cho cháu ghét bỏ nữa, chờ cô đi rồi, cháu nhớ bỏ chăn ra đấy, đừng để bản thân bị ngạt thở”
Sầm Dao ngồi chờ một lúc.
Cậu nhóc vẫn không có động tĩnh gì.
Sầm Dao đứng dậy: “Vậy cô đi đây”
Thật sự đi hai bước.
Vật nhỏ trên giường kéo chăn, thò cái đầu nhỏ ra ngoài. Vẫn chưa nói gì, nước mắt trong hốc mắt đã trào ra. Có lẽ vì bị sốt nên gương mặt nhỏ nhắn của nhóc đỏ bừng.
Sâm Dao chưa từng vì một đứa trẻ nữa, chờ cô đi rồi, cháu nhớ bỏ chăn ra đấy, đừng để bản thân bị ngạt thở”
Sầm Dao ngồi chờ một lúc.
Cậu nhóc vẫn không có động tĩnh gì.
Sầm Dao đứng dậy: “Vậy cô đi đây”
Thật sự đi hai bước.
Vật nhỏ trên giường kéo chăn, thò cái đầu nhỏ ra ngoài. Vẫn chưa nói gì, nước mắt trong hốc mắt đã trào ra. Có lẽ vì bị sốt nên gương mặt nhỏ nhắn của nhóc đỏ bừng.
Sâm Dao chưa từng vì một đứa trẻ “Cô và ba cháu giận nhau, liền không cần cháu nữa. Bác Phó nói muốn cô đến thăm cháu, cô cũng không đến. Tiểu Dao, nếu bà nội không mời cô đến, có phải cô cũng không tính đến thăm cháu, cô sẽ làm như chưa từng quen biết cháu, có đúng không?”
Từng tiếng từng tiếng buộc tội khiến Sầm Dao cảm thấy như mình là một người phụ nữ vô tình.
Sầm Dao ôm khuôn mặt nhỏ: “Mỗi ngày cô đều nhớ cháu”
“Cháu không thèm tin” Thương Hựu Nhất quay mặt đi, giận dỗi gạt tay cô ra: “Cô đừng tưởng cháu là trẻ con dễ gạt, nói hai câu đường mật thì cháu sẽ tin cô. Nếu cô nhớ cháu, thì đã mỗi ngày đến thăm cháu rồi! Không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn đến thăm cháu, đều không bước qua được cửa nhà cháu, cô…”
Nói đến đây, nhóc lại khóc nằm xuống giường: “Ngược lại cô chính là người đối xử không tốt với cháu nhất!”
Sầm Dao khóc không được mà cũng cười chẳng xong.
Cô nằm xuống bên cạnh nhóc, xoay người nhìn nhóc: “Lúc trước nói cô là người đối với cháu tốt nhất, mới có mấy ngày thì cháu lại cảm thấy cô đối với cháu không tốt nhất. Thật sự là một tiểu thiếu gia khó hầu hạ”
Thương Hựu Nhất nhìn cô, cái miệng nhỏ tủi thân xẹp xuống, cũng không giận dỗi với cô nữa, chỉ đột nhiên nói: “Tiểu Dao, cháu thật sự nhớ cô… trước giờ cháu chưa từng nhớ người nào, kể cả bà nội cũng không có”
Sầm Dao nghe xong, trong lòng đều nở hoa.
Vừa vui mừng vừa cảm thấy mềm mại, cảm thấy mình không uổng công nhớ đứa nhỏ này mấy ngày nay. Cô xoa đầu cậu nhóc: “Bà nội cháu mà nghe được những lời này, e rằng sẽ ghen đó”
“Không sao cả, cháu không nói với bà nội, bà sẽ không nghe được đâu”
Sầm Dao hỏi: “Hôm nay cháu đã uống thuốc chưa? Sao vẫn không hạ sốt? Bác sĩ Trần nói thế nào?”
“Vẫn chưa uống thuốc. Đắng, Hựu Nhất không muốn uống”
“Vậy nhờ thím Mạc làm bánh pudding cho cháu, được không?
Uống thuốc xong, ăn một miếng pudding sẽ không đắng nữa”
“Nhưng cháu muốn ăn bánh ngọt tiểu Dao làm. Cô làm bánh ngọt cho cháu ăn được không?”
“Chỉ cần cháu chịu uống thuốc, cháu muốn cô làm gì cũng được”
Sầm Dao cười: “Vậy chúng ta uống thuốc trước. Cô nhờ thím Mạc mang thuốc lên cho cháu, được không?”
“Vậy cũng được” Thương Hựu Nhất gật đầu.
Ngoài cửa.
Cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra một khe hở nhỏ.
Thương Đình Lập và thím Mạc đứng ở bên ngoài.
Nhìn một lớn một nhỏ, nghe lời họ nói với nhau, thân sắc của Thương Đình Lập càng sâu xa hơn.
Thím Mạc cảm khái: “Vẫn là cô Sầm có cách. Ngày thường tôi dỗ trái dỗ phải tiểu thiếu gia vẫn không chịu uống thuốc, cô Sầm vừa đến thì đã dỗ được rồi”
“Mang thuốc vào đi” Thương Đình Lập dặn dò thím Mạc.
“Dạ” Thím Mạc đáp.
Thương Đình Lập lại dặn thêm một câu: “Không cần nói tôi đã về”
Thím Mạc không hiểu lời dặn dò này có nghĩa gì, nhưng ý tứ trong lòng tiên sinh, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ mang thuốc vào.
“Tiểu thiếu gia, thuốc của cậu đây: Chân mày Thương Hựu Nhất nhăn lại.
Sầm Dao đem thuốc bẻ ra làm đôi: “Uống từng nửa thôi, uống xong cô sẽ làm bánh ngọt cho cháu.”
Thương Hựu Nhất nhìn cô: “Tiểu Dao, cô sẽ không như lần trước vừa làm xong bánh thì liên đi chứ”
Sâm Dao lắc đầu, bảo đảm: “Sẽ không.”
Lần này, ít nhất cũng phải nhìn cậu nhóc ăn xong, chờ nhận xét của nhóc mới rời đi.
Sầm Dao để Thương Hựu Nhất nằm xuống, đắp chăn kỹ càng cho nhóc. Thuốc này có tác dụng an thần, uống thuốc xong, cậu nhóc rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Sầm Dao yên tâm đeo tạp dề đi vào bếp.
Cô vẫn chưa ăn tối, lúc làm bánh ngọt liền tùy tiện nướng cho mình hai cái bánh quy để ăn.
Cầm theo cốc nước, cô đứng nhìn chằm chằm vào lò nướng đang cháy đỏ, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cô vẫn chưa sinh con, lại sống qua ngày tháng có con. Quan trọng là cô không cảm thấy phiên, ngược lại có chút ngọt ngào.
Đây thật sự là một chuyện rất kỳ diệu.
Đại khái đây chính là duyên phận.
Kỳ diệu khó tả.
Lò nướng “đinh” một tiếng, Sâm Dao bình tĩnh lại, đặt cốc nước xuống, lấy găng tay cách nhiệt, đem bánh trong lò nướng ra ngoài.
Vừa xoay người, nhìn thấy người đứng ở cửa nhà bếp, cô liên kinh ngạc. Khay bánh trong tay câm không vững, từ trong khay nướng rơi xuống một hai cái.
Sầm Dao vội đặt khay nướng sang một bên, cởi găng tay ra, ngồi xuống nhặt bánh lên.
Bánh vừa mới ra lò nên rất nóng.
Cô chạm vào, nóng chịu không nổi, bèn sờ tay lên tai. Chỉ nghe nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, cô cắn môi, suy nghĩ cách giải thích.
Anh nhặt hai cái bánh nóng hổi trên mặt đất của cô lên bằng tay không.
“Rất nóng” Sầm Dao nhắc nhở.
“Hơi nóng.” Anh đáp, ánh mắt hướng về phía tay cô: “Không sao chứ?”
Sầm Dao xoa ngón tay nóng đỏ, lắc đầu: “Không sao.”
Thương Đình Lập mở vòi nước: “Qua đây rửa qua đi”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!