“Ầm!”, Lại Trùng bỗng cảm nhận được sức mạnh của đối phương như thể có khí thế bao trọn lấy sông hồ, trùng điệp bao phủ lấy mình. Gã không khỏi ngạc nhiên, một tiếng nổ vang lên, sức mạnh nâng cao. Vừa rồi khi gã ta đánh nhau với Tần Hoài cũng không dùng hết sức, vì Tần Hoài vẫn chưa có tư cách để gã lãng phí quá nhiều sức lực, nhưng bây giờ người đột nhiên xuất hiện này thì lại khác, khiến gã cảm nhận được áp lực.
Đối phương lùi dần về sau, bị lực đòn tấn công của Lại Trùng chấn động nhưng Lại Trùng cũng bị sức phản kích của đối phương đánh cho lùi về sau mấy bước, gã hết hồn, cảnh giới kém hơn mình cả một bậc nhưng có thể đánh cho mình lui, rốt cuộc người này là ai?
“A Di Đà Phật!”, một câu Phật hiệu vang lên, tức khắc mấy Âm Ma màu xanh đó bị chấn động đến chết, nói cách khác chúng vốn dĩ là thi thể, khiến mọi người ngạc nhiên là những thi thể này không hề bị thương gì cả, trong tiếng Phật hiệu đầy sự trách trời thương đất này. Rất nhiều thi thể như thể nghe thấy tiếng kêu gọi, từng gương mặt bỗng chốc hiện lên vẻ điềm tĩnh, lần lượt ngã xuống đất.
Câu Phật hiệu vang lên khiến mấy người Âm Ma Môn đều nguội lạnh như tro tàn, sau khi nhìn thấy cuối cùng Lại Trùng cũng ra tay, đám người Âm Vô Mệnh cũng thở phào. Âm Vô Mệnh đang dùng hết sức đánh nhau với Trương Quỳnh, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói này lập tức khiến Âm Vô Mệnh như mất đi sức chiến đấu. Cũng may Trương Quỳnh vội vã đánh lùi cứu Tần Hoài, không liên tục tấn công ông ta chứ nếu không chắc chắn sẽ gặp nguy.
Âm Vô Mệnh khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ta lẩm bẩm: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Chúng ta đã chạy đến đây rồi mà chúng vẫn đi theo à, chúng muốn đuổi giết tuyệt tình vậy sao?”
Nhìn thấy từng người đầu trọc xuất hiện, ý nghĩ duy nhất của Âm Vô Mệnh là xoay người bỏ chạy, vì ông ta biết người đến là ai, dĩ nhiên chính là cao thủ nhánh Phật cổ khắc tinh của mình đến rồi. Người niệm câu Phật hiệu này chính là một trong những người thủ lĩnh của nhánh Phật Cổ, Phổ Năng.
Phổ Năng hiền từ nhìn mấy thi thể mà Âm Ma biến thành này, miệng lẩm bẩm niệm gì đó. Sau khi ông ta niệm kinh Phật, mấy thi thể này yên tĩnh ngã xuống, chìm vào trong lòng đất, họ sẽ có giấc ngủ dài mãi mãi, sẽ không ai đến làm phiền sự yên tĩnh của họ nữa.
“Các ngươi là ai?”, Lại Trùng tái mét mặt mày nhìn mấy hòa thượng đột nhiên xuất hiện. Người đối đầu với mình lại là một hòa thượng trẻ tuổi, nhìn bề ngoài tuổi cũng không quá ba mười, cảnh giới Thiên Quân lục trọng thế mà lại đánh ngang tay với mình.
Mặc dù vừa rồi gã không kịp dùng hết sức nhưng sau khi sức mạnh tăng lên gã cũng chỉ có thể đánh lui đối phương, không khiến đối phương bị thương, có thể thấy thực lực của đối phương mạnh đến mức nào. Mà trên người hòa thượng này, hay nói cách khác là trên người các hòa thượng này đều có hơi thở cực kỳ ôn hòa nhưng lại có tác dụng làm tan biến luồng khí tà ác, hung hãn ở trên người mình, sát khí đáng sợ đó được hòa tan trong khí thế hiền hòa của đối phương.
“Đường chủ Lại, chúng... chúng chính là nhánh Phật cổ, chúng vậy mà đuổi đến đây từ núi Phổ Độ”, Âm Vô Mệnh run rẩy sợ hãi nói.