Lọc Truyện

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Bên dưới bức tượng, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn lên bức tượng cao hàng nghìn thước, cảm giác bản thân như một con kiến. Uy lực giáng xuống khiến toàn thân cậu run lên.  

             “Hả?”, lúc này, cậu chợt nhìn thấy dưới chân tượng Thiên Quân có một dãy chữ đầy sức sống, từng chữ từng chữ như hòa vào đạo pháp uy lực, trào dâng uy nghiêm của Đạo.  

             "Bi Lệnh Thiên Quân, tâm lực vô thượng, tâm chi đại đạo phán sinh tử. Tạo ra thuật tâm thần, trảm chết dị tộc”, nhìn dãy chữ, Dương Hạo không khỏi thầm kinh hãi.  

             Cậu đã hiểu tại sao chỉ một bức tượng thần mà lại có sức ảnh hưởng tinh thần đáng sợ như vậy. Vị Thiên Quân này chính là Tâm Lực Thiên Quân, cực kỳ kinh người.  

             Sau đó, cậu nhìn chín bức tượng ở đằng xa. Thân hình khẽ động, cậu đi về phía bức tượng thứ hai, cũng tìm thấy một hàng chữ đầy sức sống dưới chân bức tượng.  

             "Thương Ngô Thiên Quân, đại đạo mộc, sinh sôi không ngừng. Bách chiến bất tử, trảm sát số đạo quân. Bất đắc dĩ thiên đạo luân hồi, đại đạo không thể bị chôn vùi, hóa thành đạo, lưu lại cho hậu thế”.  

             Đọc xong dòng chữ đó, Dương Hạo lại bàng hoàng, “đại đạo mộc, sinh sôi không ngừng”. Chỉ cần vạn vật đều có cơ hội tồn tại chính là bất tử.  

             Cậu quay đầu lại liếc nhìn thế giới cằn cỗi xung quanh, trong lòng thầm nghĩ có lẽ bởi vì cả thế giới đều trở nên cằn cỗi, vị Thiên Quân Mộc Chi Đại Đạo này mới có thể bỏ mình, hóa thành đạo.  

             Vị thứ ba, cậu bước tới và cũng thấy một hàng chữ ở vị trí dưới chân bức tượng.  

             "Minh Lan Đạo Quân, người phụ nữ duy nhất trong số các tùy tùng của Đại Đế. Cô ấy có sắc đẹp khuynh thành, khi đắc đạo đã có được Thiên Đạo chi văn”.  

             Nhìn thấy những lời này, Dương Hạo lại hít sâu một hơi. Tùy tùng của Đại Đế, Thiên Đạo chi văn, đơn giản hai chữ này quá kinh người.  

             Đại Đế là thế nào, ở trước mặt ngài ấy, Thiên Quân cũng chỉ như con kiến.  

             Còn Minh Lan Đạo Quân này, khi đạt được Đạo, cô đọng ra Thiên Đạo chi văn, nghĩa là cô ấy có thành tựu thiên đạo, có tư cách lập thành đế.  

             “Đại Đế, e rằng thật sự là bất tử”, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc, sau đó lại nhấc chân đi về phía pho tượng trước mặt.  

             "Hoàn Nhan Ưng Phi, hung thú thượng cổ, đại bàng cánh vàng, tốc độ kinh khủng. Cho dù bản đế muốn giết hắn, cũng phải tốn ít công sức. Đáng tiếc, vào ngày quyết chiến, tốc độ cũng thể quyết định được sinh tử. Khi Ưng Phi rơi xuống, bản đế cũng bàng hoàng ".  

             Nhìn thấy câu này, Dương Hạo bỗng nhiên nheo mắt lại. Đặc biệt là câu cuối cùng, “bản đế cũng bàng hoàng”. Hiển nhiên, người viết ra những lời này có lẽ chính là vị Đại Đế mà các vị Thiên Quân này đi theo.  

             "Thiên Thành này, e rằng là lăng mộ. Nơi đây hoang tàn, không phải là nơi cất giấu bảo vật. Kỳ thực đây là nơi yên nghỉ của mười vị Thiên Quân đã chết”, Dương Hạo không khỏi nói.  

             Sau đó cậu bước tới một bức tượng trước mặt, dòng chữ dưới chân bức tượng lọt vào tầm mắt, khiến toàn thân Dương Hạo không khỏi run lên.  

             "Lôi Vân Thiên Quân, bản thể đã chết, chỉ để lại dấu vết linh hồn còn sót lại. Nắm giữ Lôi Vân là hiện thân cho sức mạnh trừng phạt của trời. Trong trận chiến đẫm máu của dị tộc, Lôi Vân chém chết 30 vị Thiên Quân, kỷ lục này đã khiến bản đế kinh ngạc".  

             "Tuy rằng là Thiên Quân yếu dưới trướng bản đế, không có tiếng tăm gì. Nhưng khi hắn bộc phát, ngay cả bản đế cũng vô cùng chấn động. Tự trách, xưa kia sao có thể chôn vùi một thiên tài như thế này”.  

             Những Thiên Quân trước chỉ có một đoạn văn trên chân, nhưng Lôi Vân Thiên Quân lại có tận hai đoạn trên chân. Qua đây có thể thấy được sự tiếc nuối của Đại Đế.  

             “Thật không ngờ, Lôi Vân Thiên Quân đã chết rồi, người xuất hiện ở Thiên Quân Môn ngày đó có thể chỉ là tàn tích của linh hồn mà thôi”, Dương Hạo nói.  

             "Kim Cương Viên Vương khi còn nhỏ là bạn tốt của bản đế. Sau này, khi bản đế lên làm hoàng đế, đã trở thành tùy tùng. Sức mạnh ngất trời, Kim Cương Chi Thân vô địch trong cảnh giới Thiên Quân, tiếc rằng linh hồn có phần yếu ớt, sự ra đi của hắn cũng khiến bản đế vô cùng tiếc nuối ”.  

             "Phong Âm Dương, đạo âm dương đại thành. Tay trái là mặt trăng, tay phải là mặt trời, mặt trăng mặt trời trộn lẫn với nhau, sức mạnh khuynh đảo thiên hạ. Thiên Quân này là nhân tài mà bản đế ngưỡng mộ nhất”, lời nói của Đại Đế khiến trong lòng Dương Hạo run lên.  

             Có thể khiến Đại Đế ngưỡng mộ, Phong Âm Dương này nhất định là một người ghê gớm. Tuy nhiên, dù có sức mạnh nhưng cuối cùng hắn vẫn trở thành một phần trong nghĩa trang hoang tàn.  

             "A La Thiên Quân, Cổ Phật tối thượng, tu được Vạn Phật Thân Kim. Ngay khi Phật quang xuất hiện, tất cả chúng tà đều bị tiêu diệt. Hắn là đại tướng thứ ba dưới chướng của bản đế. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc".  

             Ba câu đáng tiếc, thể hiện sự tiếc thương của Đại Đế. Chỉ là sinh tử không chừa ai. Ngay cả Đại Đế cũng không thể làm Thiên Quân sống lại.  

             Nếu không, nhìn vào loại cảm xúc hòa vào các con chữ, e rằng ngài ấy đã từng muốn phục sinh mấy vị Thiên Quân này rồi.  

             “Hả?”, đi tới trước bức tượng thứ chín, Dương Hạo đột nhiên sửng sốt. Cậu nhìn lên và thấy một đôi mắt như máu đang nhìn cậu chằm chằm.  

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT