Lọc Truyện

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Dương Hạo hơi động đậy bay đến bên trên Dương Liêu, y cúi đầu nhìn hắn như một vị Đế Vương đang cúi đầu nhìn một sinh linh nhỏ bé.  

 

Trạng thái này có lẽ là một ảo giác, nhưng với Dương Liêu lúc này lại chân thật đến thế, hắn nghĩ mình đang bị sỉ nhục.  

 

“Dương Hạo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, sau này ta sẽ trả lại gấp bội lần sự nhục nhã hôm nay”, để lại một câu, Dương Liêu đứng lên nhanh chóng đi về phía đằng xa, thoáng chốc đã biến mất trước mặt mọi người.  

 

Dương Hạo nhíu mày, sắc mặt đã lạnh đi mấy phần.  

 

 

 

Lời nói của Dương Liêu hơi quá đáng, nếu đổi lại tác phong trước đây của y thì hôm nay Dương Liêu đừng hòng đi khỏi đây, nếu đã dám uy hiếp như thế thì phải trả giá.  

 

“Dương Hạo, tên này không bao giờ vượt qua ngươi được đâu, vì bộ tộc Dương Thị, mong ngươi bao dung một chút”, Dương Hoắc thấy tình hình không ổn, vội vã bước đến khuyên bảo.  

 

Dương Hạo nhìn lão ta, khẽ gật đầu nói: “Nói thật nếu không phải vì lời dặn trước đó của ông thì bây giờ Dương Liêu đã là một thi thể rồi, Dương Hạo ta chưa từng bị đe dọa”.  

 

“Ha ha, Dương Hạo, bây giờ ngươi là Linh Kiếp đứng đầu bộ tộc Dương Thị ta, đừng nói là bộ tộc Dương Thị, có lẽ trong cả thành Phiêu Tuyết này, ngươi là người mạnh nhất trong cảnh giới Linh Kiếp rồi. Kẻ giết Thiên Quân, Linh Kiếp bất khả chiến bại, ngươi hoàn toàn xứng với danh xưng này. Hay là chúng ta đến Thiên Ấn Tông một chuyến dỡ bỏ chúng?”, Dương Cường Nhân bay đến, phấn khích nói.  

 

“Cuồng Nhân, câm miệng lại cho ta”, Dương Hoắc quở trách, những lời mà tên Dương Cuồng Nhân này nói, nửa câu trước còn ổn, nhưng nửa câu sau nghe có vẻ khiến người ta cảm thấy lạnh xương sống.  

 

Người sáng lập Thiên Ấn Tông – Xích Hiệt vừa đến không lâu, lúc đầu nếu không phải nhờ có Thích Chiết Vũ bí ẩn ở đó có lẽ ngay cả lão tổ Dương Triển cũng không thể ngăn chặn sự hủy diệt của bộ tộc Dương Thị.  

Lúc này nếu đến Thiên Ấn Tông thì không chừng thật sự chọc giận Xích Hiệt, nếu lão ta không nghĩ đến cái giá phải trả mà thật sự ra tay  thì Dương Thị chắc chắn sẽ đối mặt với một thảm họa.  

 

“Ha ha! Ta nói đùa thôi”, Dương Cuồng Nhân bật cười, sau đó xoay người lùi về sau.  

 

Dương Hạo mỉm cười nói với Dương Hoắc: “Vẫn còn hai năm nữa, ta chuẩn bị sắp xếp ít chuyện cho Dương Thị nhánh gia tộc ở thành Thanh Viễn, chuyến đi này không biết bao giờ mới trở về”.  

 

“Được! Đi đi”, Dương Hoắc gật đầu.  

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT