Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vì sao bên cạnh cô lại có một thằng nhóc ngang bướng như vậy chứ? Mà sau khi trông thấy Trương Uyển Du đến, hai mắt Tân Mộ Bạch sáng lên.

Trương Uyển Du nhìn cũng không thèm nhìn Tân Mộ Bạch một chút, thái độ khiêm hòa đi đến trước mặt vị cảnh sát kia.

"Xin chào, tôi là dì nhỏ của Tân Mộ Bạch"

Sau khi Trương Uyển Du vận dụng miệng lưỡi của mình, còn lộ ra chú của Tân Mộ Bạch là Ân Hàn Tín, cảnh sát khách khách khí khí tiên Tân Mộ Bạch và Trương Uyển Du ra cửa.

Vị cảnh sát kia không ngừng giải thích: "Trương tiểu thư, lần này Tân Mộ Bạch là vô tình bị liên lụy vào vụ ẩu đả lần này, thế nhưng cậu ấy lại không giải thích gì, cho nên chúng tôi cũng không còn cách nào, đành phải tạm giam cậu ấy trong đồn công an, nếu cậu ấy sớm giải thích rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi cũng sẽ không giữ cậu ấy lại"

Trương Uyển Du mỉm cười nói: "Quay về tôi sẽ giáo dục hẳn thật tốt, thật xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho mọi người."

"Không sao không sao, chúng tôi là cảnh sát tất nhiên là phải vì dân phục vụ"

Tân Mộ Bạch đứng bên cạnh nhỏ giọng lâm bầm: "Gái gì mà không cẩn thận đụng phải bọn họ, tôi chính là nhìn bọn họ không vừa mắt, nên mới cố ý đánh bọn họ."

Cảnh sát: ...

Trương Uyển Du: ...

Trương Uyển Du võ trán, thằng nhóc ác ôn này có thể đừng gây thêm phiền toái cho cô được không? Trương Uyển Du xấu hổ giải thích với vị cảnh sát kia: "Cháu trai tôi thích nói hươu nói vượn, nếu không còn vấn đề gì thì chúng tôi đi trước đây"

Vị cảnh sát kia ho nhẹ một tiếng: "Được, tạm biệt!"

Rốt cục cũng rời khỏi đồn công an, Trương Uyển Du day day trán, sờ được một tầng mồ hôi lạnh, vừa rôi cô bị dọa trái tim suýt thì nhảy ra ngoài.

Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, cái thằng nhóc cứng đầu Tân Mộ Bạch này kiểu gì cũng phải nói rõ vì sao lại cố ý đánh người khác.

Quả thực là một chút cũng không bớt lo.

Nhìn xung quanh không có ai, hai tay Trương Uyển Du khoanh lại, bày ra dáng vẻ của trưởng bối: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên cậu lại đánh nhau với mấy tên đó?"

Tân Mộ Bạch: "Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, tôi nhìn bọn họ không vừa mắt"

Trương Uyển Du: ...

Ngay vào lúc này, một thân hình cao lớn đi về phía hai người họ.

Người kia không phải ai khác, chính là Ân Hàn Tín.

Đương nhiên, Ân Hàn Tín không thể nào là do Tân Mộ Bạch để người ta gọi tới.

Vừa nhìn thấy Ân Hàn Tín, trong nháy mắt Tân Mộ Bạch trợn tròn mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Uyển Du: "Tôi bảo người ta điện thoại cho cô, sao cô còn gọi hắn tới làm gì?"

Đúng như Tân Mộ Bạch dự đoán, Ân Hàn Tín chính là do Trương Uyển Du gọi đến, trên đường đi tới đồn công an Trương Uyển Du liền gọi điện thoại cho Ân Hàn Tín, cô sợ mình không giải quyết được, Tân Mộ Bạch bị nhốt vào nhà giam, đến lúc đó cô không biết phải ăn nói sao với Ân lão phu nhân, nếu có trùm cuối Ân Hàn Tín ở đây, sẽ tương đối ổn thỏa.

Trương Uyển Du lườm hắn một cái: "Dù sao đi nữa tôi cũng chỉ là dì nhỏ giả vờ của cậu thôi, tôi kêu hẳn tới còn không phải vì sợ buổi tối hôm nay cậu sẽ ngồi thu lu một góc trong đó chắc?"

Tân Mộ Bạch nhỏ giọng thầm thì: "Tôi tình nguyện đêm nay bị nhốt ở trong kia, cũng không muốn để hắn tới gặp tôi"

Trên người Ân Hàn Tín mặc âu phục, bước đi vội vàng, trên tai còn đeo tai nghe Bluetooth, đang cùng người trong điện thoại trao đổi vấn đề gì đó, đến khi đi tới trước mặt Tân Mộ Bạch và Trương Uyển Du, vừa đúng lúc Ân Hàn Tín kết thúc trò chuyện, tháo tai nghe Bluetooth từ trên tai xuống.

Vừa nhìn thấy Ân Hàn Tín đứng ở trước mặt mình, Tân Mộ Bạch vô ý thức cụp tai xuống, thân hình cũng lùi dân ẩn sau lưng Trương Uyển Du, dùng cách này tránh thoát ánh mắt Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín đứng trước mặt hai người họ, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Trương Uyển Du: "Buổi chiều thư ký đã gửi một ít tư liệu cho em, xem qua chưa?"

Trương Uyển Du vội vàng đáp: "À, đã xem qua, nhưng mà còn chưa xem hết, còn lại chờ xế chiều ngày mai sau khi rời tòa tôi sẽ trở lại công ty xem tiếp."

"Ngày mai phải ra tòa sao?"

"Đúng vậy, ngày mai có một bản án tranh chấp kinh tế mở phiên toà, vậy nên buổi sáng mai tôi phải đi đến tòa án một chuyến, giữa trưa có thể kết thúc"

Lông mày Ân Hàn Tín chau lại.

"Với thực lực của em, toà án thẩm vấn cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi"

Trương Uyển Du: ...

Những lời này của Ân Hàn Tín tâng bốc cô quá mức rồi, Trương Uyển Du cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặc dù ngày mai toà án thẩm vấn quả thực là có chứng cứ có thể trăm phần trăm giành thắng lợi, nhưng Ân Hàn Tín cái gì cũng không biết, liên nói cô nhất định sẽ thắng.

Mặc dù, nghe xong lời này trong lòng của cô thấy thật vui vẻ.

"Tôi cũng không phải trăm phần trăm đều sẽ thắng kiện."

"Nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần là bản án qua tay của em, nhất định đều sẽ thắng!"

Ân Hàn Tín nhìn sâu vào mắt cô nói ra từng chữ.

Trương Uyển Du: ...

Đừng nói nữa, nếu còn nói thêm nữa, cô sẽ vui đến mức bay lên trời mất, hơn nữa lúc Ân Hàn Tín nói những lời này vô cùng đứng đắn, một chút cũng không khiến người ta cảm thấy hắn đang nịnh nọt.

Trái tim Trương Uyển Du lại bắt đầu đập bịch bịch cuồng loạn.

Cô ho nhẹ một tiếng, tranh thủ thời gian dời đi chủ đề: "Đúng rồi, cháu trai anh đã không sao, vừa nãy người của đồn công an đã xác định hắn không có hành vi phạm pháp, vô tội nên được thả ra rồi"

Tân Mộ Bạch có thể cảm giác được, sau khi Trương Uyển Du dứt lời, ánh mắt của Ân Hàn Tín rơi vào trên người mình.

Chỉ là, lúc ánh mắt Ân Hàn Tín rơi vào trên người hắn, hắn cảm nhận được ánh mắt kia lạnh băng như là lớp băng sâu 10.000 mét bên dưới Ấn Độ Dương.

"Vì sao lại đánh nhau?"

Ân Hàn Tín lạnh lùng hỏi một cầu.

Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, chui vào trong lỗ tai Tân Mộ Bạch, lại cảm giác được một cơn gió lạnh từ Siberia thổi tới, cơn gió lạnh kia thổi khiến toàn thân cậu run lẩy bẩy, thái độ cách biệt một trời một vực so với thái độ khi nãy hẳn nói chuyện cùng Trương Uyển Du.

Tân Mộ Bạch vẫn cúi thấp đầu giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái.

Cậu nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ cố ý cướp đồ của cháu, đương nhiên là cháu phải lấy lại, cho nên mới động thủ đánh nhau với họ"

"Lấy được đồ về chưa?"

"Lấy được rồi"

"Đồ để đâu rồi?"

Tân Mộ Bạch ngoan ngoãn lấy hai tấm giấy từ trong túi ra.

Ân Hàn Tín cầm lấy hai tấm giấy kia: "Vé xem phim?"

Tân Mộ Bạch nhìn Trương Uyển Du một chút: "Đúng vậy, cháu vốn định mời Uyển Du cùng đi xem phim, bộ phim này đúng lúc là phim có doanh thu cao nhất phòng bán vé mới ra mắt gần đây, vé rất khó mua, thật vất vả cháu mới mua được chỗ ngồi ở giữa tốt nhất"

Ân Hàn Tín: ...

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT