Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bên này Tân Mộ Bạch giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, bên tai liên truyên đến "xoẹt xoẹt" tiếng vang, là thanh âm trang giấy bị xé rách.

Mắt Tân Mộ Bạch trợn tròn nhìn hai tấm vé xem phim bị Ân Hàn Tín xé thành mảnh nhỏ, thời điểm muốn tiến lên đoạt lại đã không kịp, đến lúc cậu cướp về được, hai tấm vé xem phim đã biến thành một đống giấy vụn.

"A, vé xem phim của cháu!"

Tân Mộ Bạch đau lòng nhìn mấy mảnh vụn của vé xem phim trong lòng bàn tay.

Cậu muốn tạo cơ hội có một buổi hẹn hò ngọt ngào cùng Trương Uyển Du, cứ như vậy bị Ân Hàn Tín làm hỏng, trong lòng của cậu rất là hận đó, nhưng người xé nát vé xem phim của cậu lại là Ân Hàn Tín, trong lòng cậu dù hận đến đâu, cũng chẳng làm được cái gì.

Ân Hàn Tín lạnh lùng nhìn cậu: "Còn nửa tháng nữa là cháu thi đại học, trong lòng lại chỉ nghĩ đi xem phim, mê muội mất cả ý chí!"

Sống lưng Tân Mộ Bạch đột nhiên mát lạnh.

"Mê muội mất cả ý chí"

có thể tính là trách cứ rất nghiêm khắc.

Từ nhỏ đến lớn, người mà Tân Mộ Bạch sợ nhất chính là Ân Hàn Tín, trong mắt cậu, sự tôn tại của Ân Hàn Tín chính là thần, một câu nói của hắn có thể hô mưa gọi gió, nếu hắn chỉ trích cậu mê muội mất cả ý chí, cũng chính là Ân Hàn Tín thất vọng về cậu.

Trước kia cho tới bây giờ Ân Hàn Tín cũng chưa từng nghiêm khắc trách cứ cậu như thế.

Nhìn Ân Hàn Tín kéo căng mặt, môi mỏng nhép thành một đường thẳng, hai tay Tân Mộ Bạch căng thẳng nắm chặt.

"Chú, cháu không có mê muội mất cả ý chí, cháu..."

"Kì thi sắp đến rồi mà vẫn chỉ muốn chơi, chẳng lẽ không phải mê muội mất cả ý chí?"

Tân Mộ Bạch: ...

Cậu không thế phản bác, bởi vì những lời Ân Hàn Tín nói thực sự đều là thật.

Vì xóa sạch hình tượng không tốt của mình trong lòng Ân Hàn Tín, Tân Mộ Bạch trịnh trọng cam đoan: "Cái kia, chú, cháu lập tức trở về trường học, trước kỳ thị, cháu nhất định sẽ không lại ra khỏi trường"

Sắc mặt Ân Hàn Tín vẫn khó coi như cũ: "Theo chú lên xe, chú đưa cháu về trường"

Tân Mộ Bạch liên vội vàng nói: "Đúng rồi, chú, Uyển Du là vì cháu mới đến đồn công an, thời gian đã trễ thế như vậy, một mình cô ấy trở về cháu không yên lòng, hay là chúng ta đưa cô ấy trở về trước đi"

Ân Hàn Tín nhìn lướt qua Trương Uyển Du, sắc mặt u ám như muốn nhỏ ra mực: "Cùng lên xe đi"

Trương Uyển Du: ...

"Không cần, một mình tôi trở về là được rồi!"

Trương Uyển Du vội vàng khoát tay: "Hơn nữa, dù gặp phải lưu manh tôi cũng không sợ đâu!"

Ân Hàn Tín: "Tôi là vì lo lắng cho mấy tên lưu manh gặp phải em!"

Trương Uyển Du: ...

Được rồi, boss đại nhân, anh thắng.

Cuối cùng, Trương Uyển Du đành phải cùng Ân Hàn Tín và Tân Mộ Bạch lên xe Ân Hàn Tín.

Vừa đi tới bên cạnh xe, Tân Mộ Bạch liên nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Trương Uyển Du cùng chui vào bên trong ghế Sau Xe.

Ân Hàn Tín: ...

Mặt Ân Hàn Tín đen xì lên trên ghế lái phụ ngồi.

Kỷ Hành đang ngồi ở vị trí điều khiển cảm giác mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt giọt rơi xuống dưới.

Đây là tình huống gì thế này? Vì cái gì Tân Mộ Bạch với Trương Uyển Du lại cùng ngồi ở ghế sau xe, để Ân Hàn Tín ngồi ở ghế cạnh tài xế? Kỷ Hành ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Tân Mộ Bạch: "Tân tiểu thiếu gia, cậu ngồi ở đằng sau sao? Trước mặt tầm nhìn tương đối tốt, nếu không ngài ngồi ở chỗ phó lái đi"

Tân Mộ Bạch tiện tay lắc lắc: "Không cần đâu, tôi ngồi ở đây rất tốt, không cần đổi, còn có thể ngồi cùng một chỗ với Uyển Du!"

Kỷ Hành: ...

Nhưng thấy mặt Ân Hàn Tín càng ngày càng khó coi, nội tâm Kỷ Hành một trận lộn xộn.

Tần tiểu thiếu gia nha, cậu không thấy mặt chú cậu đã đen thành cái dạng gì rồi sao? Làm sao mà cậu lại có thể không hiểu trời cao đất dày như vậy chứ? Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu tới đây, đằng sau liền xem vận mệnh của cậu đi.

"Lái xe!"

Ân Hàn Tín lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!"

Kỷ Hành dựng thẳng sống lưng, nghe được khẩu lệnh lập tức đạp chân ga, xe bắt đầu chuyển động.

Tân Mộ Bạch nói: "Anh Kỷ, đưa Uyển Du về chung cư trước đã"

Kỷ Hành phảng phất không nghe thấy, trực tiếp lái xe hơi đến trường của Tân Mộ Bạch.

Chờ xe dừng lại trước cửa trường học của Tân Mộ Bạch, Tân Mộ Bạch trông thấy cửa sắt vô cùng quen thuộc kia, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Anh Kỷ, không phải tôi vừa bảo anh đưa Uyển Du về chung cư trước sao? Sao anh lại đưa tôi về trường học trước hả?"

Kỷ Hành chững chạc đàng hoàng trả lời: "Nơi này cách trường học của cậu tương đối gần"

"Không được, tôi sẽ không đi xuống đâu, đưa Uyển Du về chung cư trước đã, nếu như không tận mắt nhìn Uyển Du về đến nhà, tôi không yên lòng!"

Tân Mộ Bạch cố chấp nói.

Kỷ Hành: ...

Tần tiểu thiếu gia ơi là Tần tiểu thiếu gia, tôi đã giúp cậu đến mức này rồi, sao cậu phải tự mình hại mình làm gì chứ? Trong lúc Kỷ Hành đang khó xử không biết phải làm gì, thanh âm băng lãnh của Ân Hàn Tín từ phía tay lái phụ truyền đến: "Xuống xe"

Tân Mộ Bạch: ...

Ân Hàn Tín: "Xuống xe! Đừng để chú nói lần thứ ba"

Trước khi Ân Hàn Tín nổi giận, Tân Mộ Bạch nhanh chóng mở cửa xe ra, cậu xuống xe còn không quên dặn dò Ân Hàn Tín: "Chú, chú nhất định phải đưa Uyển Du về tận nhà đó"

Thấy Ân Hàn Tín vẫn đen trầm mặt, Tân Mộ Bạch sờ sờ mũi đi đến ngoài cửa sổ xe ghế sau.

"Uyển Du, tôi không thể tự mình đưa cô về chung cư, cô nhất định phải cẩn thận một chút, ban đêm tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Trương Uyển Du:...

Tân Mộ Bạch giọng điệu cứng rắn nói xong, Kỷ Hành liền kéo cửa sổ xe lên, khởi động xe rời khỏi trường.

Đợi đến lúc xe vừa đổi góc, Ân Hàn Tín lạnh lùng ra lệnh: "Dừng xet"

Trong lòng Kỷ Hành giật mình, lập tức đạp phanh lại, sau khi tiếng phanh xe vang lên, xe bỗng nhiên ngừng lại.

Trên ghế lái phụ Ân Hàn Tín mở cửa xuống xe, đi đến cửa xe phía sau, mở cửa sau ra chui vào trong ngôi.

Trương Uyển Du theo phản xạ muốn mở cửa sau xe ra, tay của cô còn chưa kịp mở cửa, liền bị một bàn tay khác đè lại.

Cùng lúc đó vang lên mệnh lệnh của Ân Hàn Tín: "Lái xe đi!"

Lúc mới vừa lên xe, Trương Uyển Du liên phát hiện sắc mặt Ân Hàn Tín không thích hợp, cho nên cô vẫn một mực suy nghĩ làm cách nào giải thích với Ân Hàn Tín.

Vài giây này cô tranh thủ sắp sếp lại một chút ngôn ngữ sau đó mở miệng.

"Ừm, này..., Ân Hàn Tín, anh đừng có hiểu lầm nha, Tân Mộ Bạch chỉ là bởi vì tôi là dì nhỏ của cậu ấy, lại là một luật sư, vậy nên mới có thế gọi điện thoại cho tôi, để tôi giúp cậu ấy xử lý tranh chấp"

"Em cho rằng, tôi để ý chỉ là điểm này?"

Trương Uyển Du: ...

Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng: "Anh yên tâm, tôi cùng cậu ấy cái gì cũng không có, cậu ấy cũng chỉ xem tôi như trưởng bối, cho nên mới có thể quan tâm tôi nhiều vậy."

"Tặng hoa hồng cho em, mời đi xem phim, những việc này chỉ vì xem em là trưởng bối?"

Ân Hàn Tín cười lạnh hỏi lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT