Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đi được vài bước, thấy Trương Uyển Du không đi theo, anh quay đầu lại nói: "Không phải nói muốn mua thức ăn sao?"

Trương Uyển Du: "..."

Cô có nói muốn mua thức ăn, nhưng cái cô muốn nói là cô tự đi mua thức ăn, đột nhiên Ân Hàn Tín cũng xuống xe rồi đi về phía chợ rau, chuyện này là thế nào? Nhưng thấy Ân Hàn Tín đã đợi trước mặt mình, cô cũng ngại đuổi anh về, chỉ đành chậm rãi đi theo anh.

Cô vừa vào chợ rau đã nghe thấy tiếng cãi nhau và tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác.

Chợ rau này rất lớn, đồ ăn bày bán cũng khá đầy đủ, rau củ, thủy sản và gia cầm đều được chia ra.

Trương Uyển Du nhìn thấy rau của một người bán hàng rong khá tươi, không nghĩ ngợi gì đưa tay ra kéo tay Ân Hàn Tín đi về phía đó.

"Rau ở chỗ đó trông rất tươi."

Trừ việc nghiên cứu tư liệu tình tiết vụ án ra thì nấu ăn cũng là một niềm vui của Trương Uyển Du, mua thức ăn cũng là một niềm vui khác, nhìn thấy thức ăn tươi ngon, hai mắt cô sáng lên.

Vốn dĩ Ân Hàn Tín định đi tới phía trước nhưng đột nhiên bị kéo lại, nhìn hai người thân mật nắm tay nhau, anh hơi nhướng mày lên.

Dường như Trương Uyển Du không hề phát hiện ra điều này.

Trước khi đến sạp hàng, Trương Uyển Du đã thả tay Ân Hàn Tín ra, bàn tay nhỏ bé trắng bóc vừa dắt tay Ân Hàn Tín đang cẩn thận lựa mớ rau xanh trước mặt.

Ân Hàn Tín trừng mắt nhìn mớ rau xanh trên sạp hàng, khẽ chau mày.

Đột nhiên có chút ghen tị với đám rau xanh kia, anh khó khăn lắm mới được nắm tay, còn chúng lại có thể dễ dàng được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ưu ái.

Trương Uyển Du đang mải mê lựa nhau, tất nhiên không phát hiện ra biểu cảm của Ân Hàn Tín thay đổi.

Lựa rau xong, Trương Uyển Du đưa từng bó từng bó rau cho người bán hàng cân.

Sau khi tính tiền xong, Ân Hàn Tín ở bên cạnh Trương Uyển Du trực tiếp đưa tiền ra.

"Hả? Rau này tôi mua, tôi trả tiền!"

Trương Uyển Du vội nói.

"Tiên tôi đã đưa rồi, huống hồ hai chúng ta ai trả tiền mà chả giống nhau?"

Người bán rau vui vẻ nhận tiền, sau đó nhanh chóng tìm tiền lẻ, khi đưa tiền cho Ân Hàn Tín, người bán rau cười ha hả nhìn Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín.

"Cậu đẹp trai này, vợ cậu thật sự rất xinh đẹp, cậu thật may mắn"

Ân Hàn Tín cong môi cười: "Vâng đúng là rất may mắn"

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du muốn giải thích gì đó nhưng Ân Hàn Tín đã cầm rau lên và kéo cô ra khỏi sạp hàng.

Trương Uyển Du xấu hổ nhìn Ân Hàn Tín: "Chú đó hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích?"

"Việc không cần thiết phải giải thích, cần gì phải phí lời?"

Trương Uyển Du: "..."

Nói thì nói vậy nhưng Trương Uyển Du cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, có cảm giác mình bị chiếm lợi.

"Còn cân mua gì nữa?"

"Bà nội thích ăn thịt gà, nhưng gà bây giờ toàn được giết mổ hàng loạt, không phải làm thịt tại chỗ, thịt không tươi, vậy nên chúng ta vẫn nên đi mua cá đi, hình như vừa nấy tôi thấy bên kia bán cá lóc, tối nay tôi làm cá sốt chua ngọt cho bà nội ăn."

"Được."

Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín lại tới khu thủy sản mua một con cá lóc, sau đó chuẩn bị trở về xe.

Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín vừa tới bên cạnh xe, Trương Uyển Du sờ vào túi áo mình, sau đó vội vàng đưa cá trên tay mình cho Ân Hàn Tín và nói: "Anh cầm con cá này trước đi."

Ân Hàn Tín kéo tay Trương Uyển Du lại hỏi: "Sao vậy?"

"Thẻ nhân viên của tôi rơi ở khu thủy sản rồi, tôi tới đó lấy một lát rồi về."

quay đầu lại.

Bà cẩn thận nhìn Trương Uyển Du, sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, bà chau mày nói: "Cô gái này, chúng ta quen nhau sao?"

Nhìn thấy người quen cũ, Trương Uyển Du kích động tới mức vành mắt ửng đỏ.

Cô bước lên phía trước nắm chặt tay Vũ Yến nói: "Vũ Yến, là cháu, cháu là Huyển Uyển, dì không nhận ra cháu sao?"

Vũ Yến là người giúp việc ở nhà bà nội, trước đây khi Trương Uyển Du và bà nội ở cùng nhau, bà ấy luôn chăm sóc cho cô và bà nội, chăm lo cho mọi việc lớn nhỏ của cô, đối xử với cô như con ruột.

Từ sau khi Trương Uyển Du ra nước ngoài, cô không còn nghe tin gì về Vũ Yến nữa, chỉ nghe đám Hoa Hoa nói sau khi cô ra nước ngoài, Vũ Yến cũng xin nghỉ việc, không biết đã đi đâu.

Nghe Trương Uyển Du nói ra tên mình, Vũ Yến không thể tin được mở to mắt, sau khi cẩn thận xác nhận Trương Uyển Du lần nữa, Vũ Yến xúc động nhìn cô nói: quay đầu lại.

Bà cẩn thận nhìn Trương Uyển Du, sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, bà chau mày nói: "Cô gái này, chúng ta quen nhau sao?"

Nhìn thấy người quen cũ, Trương Uyển Du kích động tới mức vành mắt ửng đỏ.

Cô bước lên phía trước nắm chặt tay Vũ Yến nói: "Vũ Yến, là cháu, cháu là Huyển Uyển, dì không nhận ra cháu sao?"

Vũ Yến là người giúp việc ở nhà bà nội, trước đây khi Trương Uyển Du và bà nội ở cùng nhau, bà ấy luôn chăm sóc cho cô và bà nội, chăm lo cho mọi việc lớn nhỏ của cô, đối xử với cô như con ruột.

Từ sau khi Trương Uyển Du ra nước ngoài, cô không còn nghe tin gì về Vũ Yến nữa, chỉ nghe đám Hoa Hoa nói sau khi cô ra nước ngoài, Vũ Yến cũng xin nghỉ việc, không biết đã đi đâu.

Nghe Trương Uyển Du nói ra tên mình, Vũ Yến không thể tin được mở to mắt, sau khi cẩn thận xác nhận Trương Uyển Du lần nữa, Vũ Yến xúc động nhìn cô nói: "Cô...

cô là...

là cô chủ thật sao?"

Trương Uyển Du gật đầu lia lịa: "Thật, là cháu thật đấy, Vũ Yến."

Vũ Yến và Trương Uyển Du ôm nhau thật chặt.

Vũ Yến xúc động nói: "Cô chủ, cô vẫn còn sống, tôi còn tưởng cô mất rồi, không ngờ cô vẫn còn sống, còn sống thì tốt, còn sống thì tốt."

Trương Uyển Du buông Vũ Yến ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vũ Yến, Trương Uyển Du đau lòng lau nước mắt cho bà ấy.

"Năm đó cháu xảy ra chút chuyện, nhưng cháu đã sống sót, Vũ Yến, dì gây đi rồi."

Vũ Yến thở dài, lấy tay lau nước mắt rồi nói: "Cô nói tôi gây đi rồi, cô gầy đi rồi mới phải, cô xem giờ cô gây thế nào kìa, trước đây cô...

haiz, không nhắc chuyện trước đây nữa."

"Vũ Yến, bây giờ dì đang sống ở đâu? Bây giờ dì sống thế nào?"

Vũ Yến cười nói: "Tôi đang ở với gia đình con trai tôi, đầu năm nay con dâu tôi vừa sinh một thằng cháu trai mập mạp, giờ tôi đang coi con cho con trai và con dâu, nhờ có lão phụ nhân năm đó chiếu cố tôi, nếu không thì tôi..."

Nhắc tới bà nội của Trương Uyển Du, vẻ mặt của Vũ Yến trở nên trầm mặc.

Nghe Vũ Yến nói hiện tại bà ấy sống rất tốt, Trương Uyển Du cũng yên tâm hơn.

"Nếu bà nội biết bây giờ dì đang sống rất hạnh phúc, bà ấy ở dưới suối vàng cũng sẽ vui thay cho dì "

Vũ Yến lại thở dài nói: "Lão phu nhân là người tốt như vậy như lại gặp cảnh ngộ không may như thế, đều trách tôi không tốt, lúc đó tôi nên ngăn lão phu nhân lại, không nên để bà ấy ra ngoài muộn như vậy."

"Được rồi, Vũ Yến, không ai muốn có kết quả như vậy cả, bây giờ những chuyện trong quá khứ đều đã qua cả rồi."

"Không nói tôi nữa, cô chủ, nghe nói cô không về nhà họ Lý, bây giờ cô đang ở đâu?"

"Vũ Yến, di yên tâm đi, cháu cũng đang sống rất tốt."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Vũ Yến gật đầu lia lịa, đột nhiên bà ấy nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, năm đó khi tôi rời khỏi nhà họ Lý, ông chủ và bà chủ định sai người ném di vật của lão phu nhân đi nhưng tôi đã lấy di vật của lão phu nhân lại, nghĩ có ngày sẽ đưa lại đồ cho cô.

Giờ cô đã về rồi, hôm khác có thời gian, tôi sẽ đưa di vật của lão phụ nhân cho cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT