Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mãi đến khi lên xe, tâm trạng Trương Uyển Du vẫn hơi nặng nề.

Sau khi Trương Uyển Du lên xe, Kỷ Hành mới khởi động xe.

Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tâm sự trùng trùng của Trương Uyển Du.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao vừa nãy em đi lấy đồ lâu như vậy mới về?"

Trương Uyển Du chợt hoàn hồn lại, cô quay đầu sang cười với Ân Hàn Tín: "Không có gì, chỉ là vừa gặp được một người bạn cũ, vậy nên mới nán lại một lát."

"Bạn cũ?"

"Đúng."

Trương Uyển Du nói xong liền trưng ra vẻ mặt không muốn nói tiếp.

Ân Hàn Tín nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Uyển Du, muốn tìm ra điều gì đó từ trên mặt cô.

Nhưng từ trước tới nay Trương Uyển Du luôn che giấu suy nghĩ trong lòng mình rất tốt, cho dù là anh thì cũng không thể dễ dàng nhìn ra nội tâm cô.

Anh rất không thích cảm giác không thể biết được suy nghĩ thật sự trong lòng cô, điều này khiến anh cảm thấy anh bị cô gạt bỏ bên ngoài trái tim cô, giống như người ngoài cuộc trong cuộc đời cô, không thể bước vào thế giới của cô.

Trương Uyển Du đến thăm Ân lão phu nhân, Ân lão phu nhân rất vui mừng.

Trương Uyển Du nấu bữa tối, Ân lão phu nhân ăn tối rất vui vẻ.

Sau khi ăn tối xong, Trương Uyển Du còn xem hai bộ phim với Ân lão phu nhân.

Sau đó trời đã muộn nên Trương Uyển Du ngủ lại ở nhà họ Ân.

Buổi tối, Trương Uyển Du nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, đầu óc toàn nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, nghĩ tới bà nội, nghĩ tới em trai không biết mất tích ở đâu, nghĩ đến người mẹ đã mất khi cô còn nhỏ, vậy nên trằn trọc không sao ngủ được.

Cuối cùng, cô đứng thẳng dậy.

Cô mở cửa phòng nhìn về phía phòng sách, phòng sách vân đang sáng đèn, Ân Hàn Tín vẫn chưa đi nghỉ.

Làm chủ tịch tập đoàn Ân thị thật vất vả.

Ban đêm trời hơi lạnh, Trương Uyển Du kéo áo hở cổ trên người vào, đi về phía quây bar ở lâu dưới.

Trên quầy bar xếp rất nhiều rượu, lúc ăn tối, cô đã nhăm sẵn mục tiêu.

Cô đã đồng ý với Ân Hàn Tín giúp Ân lão phu nhân mà không đòi thù lao gì với Ân Hàn Tín, uống mấy bình rượu của anh, chắc anh sẽ không để ý đâu nhỉ? Mở tủ rượu, cô lấy vài chai rượu vang đỏ của Pháp và một ly uống rượu ra.

Dưới ánh đèn mờ ảo ở quầy bar, một mình cô ngồi đó, uống từng ly từng ly rượu.

Khi uống đến chai thứ hai, Trương Uyển Du đã ngà ngà say.

Uống đến chai thứ ba, Trương Uyển Du cảm thấy cái đèn chùm phía trên quầy bar bắt đầu có hai cái bóng.

Cô ợ một cái, mở chai rượu vang thứ tư ra.

Trên câu thang ở gần đó có một bóng người cao lớn đứng đó nhìn cô gái đang rót rượu ở quầy bar, tất cả sự cô đơn và đau xót trên mặt cô đều lọt vào mắt anh.

Chạng vạng tối hôm nay, anh đã thấy tâm trạng của Trương Uyển Du không ổn, e là cô gặp lại bạn cũ, nghĩ đến chuyện cũ, nghĩ đến người thân đã khuất của mình.

Vậy nên khi anh ở trong phòng sách làm việc, từ đầu đến cuối anh không hề chú ÿ đến công việc mà chỉ chú ý đến động tĩnh trong phòng Trương Uyển Du.

Ngay khi Trương Uyển Du vừa mở cửa phòng thì anh đã biết rồi.

Sau khi Trương Uyển Du xuống lâu, anh mới lặng lẽ ra khỏi phòng sách.

Khi đứng trên lan can lầu trên, anh đã thấy Trương Uyển Du đang lấy rượu từ trong tủ rượu ra.

Anh không quấy rây cô, sợ sau khi quấy rây cô, cô sẽ trốn chạy, càng che đậy tâm tư mình hơn.

Anh chỉ đứng bên lan can lầu trên, lắng lặng nhìn cô một mình uống rượu, lắng lặng ở bên cô.

Khi cô bắt đầu uống chai rượu thứ tư, Ân Hàn Tín thấy tay Trương Uyển Du bắt đầu mất kiểm soát.

Cô uống say rồi! Ân Hàn Tín nhíu chặt mày.

Anh chậm rãi bước xuống bậc thang.

Trương Uyển Du ở bên quây bar một tay nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ, ai ngờ vừa uống xong thì cơ thể cô không tự chủ được ngã ngửa ra sau.

Cô tưởng mình sắp ngã xuống đất nhưng không ngờ lại ngã vào một lông ngực ấm ấp.

Ân Hàn Tín một tay đỡ vai cô, tay kia cầm lấy ly rượu trên tay cô.

"Uyển Du, em say rồi!"

Ân Hàn Tín thấp giọng nhắc nhở cô.

Trương Uyển Du cáu kính đẩy Ân Hàn Tín ra.

Bởi vì say rượu nên sau khi Trương Uyển Du đẩy Ân Hàn Tín ra, cơ thể cô lập tức ngã ra bàn.

Sự quấy rầy của Ân Hàn Tín khiến cảm xúc mà Trương Uyển Du kìm nén cả đêm vào giờ phút này đột nhiên bùng phát.

"Tôi muốn uống rượu, tại sao anh phải quản tôi? Dựa vào cái gì mà quản tôi? Tôi muốn uống thì uống, không ai quản được tôi."

"Em uống nhiều rồi, uống nhiều quá tổn hại sức khỏe."

*A, thân thể tôi thế nào liên quan gì tới anh? Bọn họ đều không cân tôi nữa, chỉ có mình tôi, tôi...

tôi rất sợ hãi, tôi rất cô đơn!"

Đôi tay của Trương Uyển Du siết chặt lấy hai cánh tay mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tôi...

tôi là một đứa không ai cần."

Một đôi tay ấm áp mạnh mẽ ôm Trương Uyển Du vào trong lòng mình.

"Ai nói không ai cần em? Cho dù tất cả mọi người đều không cần em thì em vẫn còn có tôi!"

Trương Uyển Du mạnh mẽ đẩy Ân Hàn Tín ra.

Lần này Ân Hàn Tín đã đề phòng, Trương Uyển Du không thể đẩy Ân Hàn Tín ra được.

Không đẩy Ân Hàn Tín ra được, Trương Uyển Du tức giận trừng mắt nhìn Ân Hàn Tín nói: "Các người đều là những kẻ dối trá, đã nói sẽ không rời bỏ tôi nhưng từng người từng người lại rời xa tôi, các người đều là những kẻ dối trá!"

Nghe những lời này của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín đau lòng tột đỉnh.

Trong sáu năm qua, Trương Uyển Du đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, là điều gì đã chống đỡ cô sống tới bây giờ? Nếu...

nếu giữa đường cô không chống đỡ nữa, e là...

anh sẽ không thể quen biết cô.

Nhìn cô gái vô cùng yếu ớt bị anh ôm trong vòng tay lúc này, Ân Hàn Tín chỉ muốn giữ chặt cô dưới đôi cánh của mình, không để bất kỳ ai làm tổn thương cô lần nữa.

Ân Hàn Tín nhíu chặt mày, hai tay siết chặt lấy cô, gần từng chữ đảm bảo: "Ân Hàn Tín chưa bao giờ biết nói dối."

"Ân Hàn Tín?"

Nghe thấy cái tên này, tâm trí Trương Uyển Du hơi rối bời, trong mắt hiện lên vài cảm xúc không rõ ràng.

"Ừ"

"Nhưng tôi không muốn ở bên anh ấy, cũng không thể ở bên anh ãy."

Trương Uyển Du nói bừa.

Câu nói này khiến đáy mắt Ân Hàn Tín bùng lên hai ngọn lửa giận.

"Tại sao? Tại sao em không muốn ở bên anh ta?"

"Bởi vì..."

Trương Uyển Du dựa vào cánh tay của Ân Hàn Tín, khẽ lẩm bẩm: "Bởi vì tôi không xứng ở bên anh ấy."

Ân Hàn Tín không nghe rõ nửa câu sau, anh nâng Trương Uyển Du trên tay mình lên, ghé tai mình vào miệng cô hỏi: "Em vừa nói gì? Tại sao em không muốn ở bên Ân Hàn Tín?"

Trương Uyển Du đang ngủ, vì bị người khác quấy rầy mình nghỉ ngơi nên giơ tay đẩy khuôn mặt làm phiền người khác trước mặt mình ra.

"Ai vậy, để tôi ngủ, tôi muốn ngủ!"

Nói xong, đâu Trương Uyển Du cọ cọ vào lồng ngực của Ân Hàn Tín, sau đó nhích sát vào ngực anh.

Ân Hàn Tín: ".."

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT