Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ân Hàn Tín vừa hôn lên môi cô, đôi môi mềm mại đẹp đẽ khiến anh đắm chìm trong đó, bàn tay anh đỡ lấy gáy của Trương Uyển Du để nụ hôn sâu hơn.

Trương Uyển Du "ưm" một tiếng chống cự nụ hôn của anh, tuy nhiên, cô không dùng hành động thực tế nào mà lại yếu đuối nằm yên trong vòng tay anh.

Ân Hàn Tín bị một tiếng "ưm" kia của Trương Uyển Du kích thích nên càng thêm phấn khích.

Lòng bàn tay anh đỡ lấy gáy của cô để hôn sâu hơn.

Nhưng Trương Uyển Du vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Sau đó, Ân Hàn Tín nghe thấy tiếng thở đều đều.

Ân Hàn Tín: ".."

Ân Hàn Tín ngừng hôn, đẩy Trương Uyển Du trong ngực ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang Say sưa ngủ của Trương Uyển Du.

Cô lại có thể ngủ được.

Ân Hàn Tín thở dài chán nản.

Haiz, anh so đo gì với một con ma rượu.

Nghĩ vậy, anh bế Trương Uyển Du đang say rượu trong tay lên rôi vững bước lên lầu.

Anh đặt Trương Uyển Du xuống đệm trong phòng cô, đắp chăn cho cô, cúi đầu vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán cô, gõ nhẹ một cái vào trán cô rồi mới quay người rời đi.

Đêm nay, Trương Uyển Du ngủ ngon lạ thường.

Cô đã mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Trong giấc mơ, cô và Ân Hàn Tín ở bên nhau, bà nội vẫn còn sống, cả nhà họ cùng nhau tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi cho em trai.

Giấc mơ này thực sự quá ngọt ngào, ngọt tới mức cô không muốn tỉnh lại.

Nhưng giấc mơ trước sau gì cũng phải tỉnh.

Khi ánh bình minh ở phía Đông xuyên qua đêm đen chiếu vào phòng cô, cô chầm chậm mở mắt ra.

Tất cả những điều tốt đẹp trong mơ đều biến mất, cô lại trở về thực tại.

Trương Uyển Du khế thở dài rồi từ từ ngôi dậy.

Thứ mà con người không có được trong hiện thực sẽ luôn tưởng tượng rất nhiều trong mơ, tưởng tượng mọi điều tốt đẹp trở thành hiện thực, nhưng sau khi tỉnh mộng chỉ khiến người ta càng thêm thất vọng mà thôi.

Cô gãi gãi mái tóc rối tung của mình, vỗ nhẹ vào huyệt Thái Dương đang đau phát sưng.

Đêm qua thật sự đã uống quá nhiều, đầu đến giờ vẫn còn đau nhức, say rượu quả thật quá kinh khủng.

Khi đầu óc không còn nặng nề nữa, cô chau mày nhìn cảnh vật xung quanh.

Nếu cô nhớ không nhầm thì đêm qua cô đang uống rượu ở quầy bar, sau ngủ một giấc dậy cô đã về tới phòng mình? Cô...

vê phòng bằng cách nào? Tại sao cô không còn nhớ gì cả? Đêm qua thực sự say quá rồi, vậy nên không còn nhớ gì cả.

Trong mơ hồ, khuôn mặt của Ân Hàn Tín hiện lên trong đầu cô.

Đêm qua...

Ân Hàn Tín đã đưa cô về phòng? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có kết quả này.

Suy cho cùng, đêm qua lúc cô đi uống rượu, Ân Hàn Tín vẫn ở trong phòng sách, chắc là anh thấy cô uống say ở quây bar nên rủ lòng thương đưa cô về phòng nhỉ? Cô đứng dậy mở cửa.

Vừa đi tới lan can cạnh câu thang, cô nhìn thấy người giúp việc gọi Ân Hàn Tín mới chạy bộ buổi sáng về: "Cậu chủ."

Ân Hàn Tín mặc một bộ đồ thể thao ngắn tay màu trắng, bắp tay và bắp chân lộ ra ngoài hơi phát sáng vì thấm nước, mái tóc ngắn trên trán nhỏ từng giọt từng giọt mồ hôi, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.

Sáng tinh mơ đã đối mặt với sự cám dỗ của nhan sắc đàn ông, Trương Uyển Du cảm thấy trái tim bé bỏng sắp không chịu nổi.

Ân Hàn Tín cầm lấy ly nước người giúp việc đưa cho, vừa ngửa đầu lên uống một ngụm nước thì nhìn thấy Trương Uyển Du đang đứng trên cầu thang, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô: "Tỉnh rồi?"

Trương Uyển Du hơi xấu hổ mấp máy khóe miệng nói: "Ừ, tỉnh rồi "

Ánh mắt cô nhìn liếc qua chỗ quầy bar, bên trên đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không thấy dấu vết tối qua cô uống rượu.

"Tôi bảo người giúp việc chuẩn bị canh giải rượu cho em, xuống đây uống đi!"

Trương Uyển Du: "..."

Nghe Ân Hàn Tín nói vậy, Trương Uyển Du càng xấu hổ hơn.

Nhưng Trương Uyển Du vẫn ngoan ngoãn xuống lầu, đi vào nhà bếp bưng canh giải rượu mà người giúp việc chuẩn bị cho cô lên.

Vừa ngủ dậy thấy chóng mặt, uống chút canh giải rượu có thể giúp đầu óc tỉnh táo.

Uống xong canh giải rượu rồi ra ngoài, Trương Uyển Du thấy Ân Hàn Tín vẫn đang ở trong phòng khách.

"Đúng rồi, đêm qua..."

Trương Uyển Du cảm kích tự đáy lòng nhìn Ân Hàn Tín: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về phòng."

Ân Hàn Tín thấp giọng, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói từng chữ một: "Không cân khách sáo, đó là vinh hạnh của tôi!"

Trương Uyển Du: "..."

Sáng tinh mơ mà ánh mắt đã nồng cháy như vậy, trái tim Trương Uyển Du dậy sóng.

Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng quay đầu đi.

"À, bà nội vẫn chưa dậy, tôi lên trên gọi bà dậy."

Nói xong, Trương Uyển Du định đi ngang qua bên cạnh Ân Hàn Tín.

Trương Uyển Du còn chưa đi qua, Ân Hàn Tín đã đột nhiên nắm lấy cổ tay Trương Uyển Du.

Ân Hàn Tín mạnh mẽ và có tính trói buộc.

Trong lòng Trương Uyển Du kinh ngạc.

"Anh Ân, anh còn chuyện gì sao?"

Ân Hàn Tín nhìn thẳng vào mặt Trương Uyển Du, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Uyển Du, nếu em có chuyện gì buồn thì có thể nói cho tôi biết."

Trong lòng Trương Uyển Du hơi hồi hộp, cô cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn Ân Hàn Tín: "Anh Ân, có phải tối qua sau khi uống say tôi đã nói gì không?"

Ân Hàn Tín không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em nghĩ em sẽ nói gì?"

"Anh Ân, cho dù tôi đã nói gì thì cũng phiền anh quên hết đi, tôi không có bất cứ chuyện buôn nào cả, tôi rất tốt, vô cùng tốt!"

Hai mắt Ân Hàn Tín nhìn thẳng vào mắt Trương Uyển Du, muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt cô.

Tuy nhiên, Trương Uyển Du che giấu cảm xúc của mình quá tốt, tối qua trong mắt cô tràn đầy đau thương, nhưng đến giờ không còn thấy gì cả.

Cũng chỉ có lúc uống say, Trương Uyển Du mới giải phóng bản thân, còn sau khi tỉnh rượu, cô giống như một con nhím đầy gai, giấu tất cả sự yếu đuối của mình dưới lớp gai.

Ân Hàn Tín khẽ gật đầu: "Được, tôi sẽ không hỏi nữa."

Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm, đôi tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra.

Cô sợ, sợ Ân Hàn Tín sẽ tiếp tục hỏi, cô sẽ không kiềm chế được bản thân mà sà vào lòng anh tìm kiếm sự ấm áp.

Những năm nay một mình cô thực sự rất mệt mỏi, tất cả sự kiên cường giả tạo, khi đối mặt với Ân Hàn Tín, cô luôn cảm thấy sẽ dễ dàng sụp đổ.

Tuy nhiên, cô không muốn để Ân Hàn Tín đồng cảm với mình, càng không muốn để Ân Hàn Tín biết tất cả những chuyện kinh khủng kia.

Vậy nên cô chỉ có thể đóng chặt trái tim mình trước mặt Ân Hàn Tín, duy trì vẻ mặt lạnh nhạt của mình, để anh không có bất kỳ ảo tưởng nào với mình nữa.

Ở trước mặt Ân Hàn Tín, nội tâm cô mặc cảm sâu sắc, có thể lại ở cùng anh dưới một mái nhà, cô đã thoả mãn rồi, không dám đòi hỏi gì thêm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT