Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ân lão phu nhân tránh ra.

"Ô, bà không nhìn thấy gì cả, bà đi xem xem bữa sáng có gì"

Ân Hàn Tín: ".."

Đây là bà nội ruột sao? Bởi vì hôm nay là cuối tuần, Trương Uyển Du được nghỉ, tối qua cô đã hẹn với Ấn lão phu nhân hôm nay ra ngoài cho khuây khoả với bà.

Vậy nên ăn sáng xong, Trương Uyển Du và Ân lão phu nhân thay bộ quần áo thoải mái rồi ra ngoài.

Ấn lão phu nhân và Trương Uyển Du đều mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, trông giống như hai bà cháu thật sự.

Hai người khoác tay nhau đi ra xe.

Vừa mở cửa xe và ngôi vào, hai người liên phát hiện còn có một người đang ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái, chính là Ân Hàn Tín, người đáng lẽ đã tới công ty từ lâu.

Vừa nhìn thấy Ân Hàn Tín, Ân lão phu nhân và Trương Uyển Du gân như đồng thanh nói: "Không phải anh/cháu tới công ty rôi sao?"

Thấy trên mặt hai người rõ ràng có vẻ hơi ghét bỏ, Ân Hàn Tín đen mặt.

Hai người họ đang không vui vì anh không đi làm.

Anh quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ quan trọng trong đời mình nói: "Hôm nay công ty không có việc gì, vậy nên cháu ra ngoài với hai người."

Tiếng của Ân lão phu nhân tăng lên mấy đề-xi-ben: *Bình thường bận như vậy, sao bà sắp ra ngoài với Lạc Lạc thì cháu lại rảnh rồi?"

Ân Hàn Tín: ".."

Trương Uyển Du: "..."

Lúc này, ngay cả Trương Uyển Du cũng phải nghi ngờ Ân Hàn Tín có phải cháu ruột của Ân lão phu nhân hay không, nói không chừng Ân Hàn Tín được nhặt từ bãi rác về.

Mặc dù Ân lão phu nhân không vui khi Ân Hàn Tín ra ngoài với bà và Trương Uyển Du, tuy nhiên, có cháu trai và cháu gái đi cùng, tâm trạng bà cũng dần vui lên.

Người lớn tuổi rồi không phải chỉ muốn con cháu quây quần, gia đình vui vẻ thôi sao? Ấn lão phu nhân và Trương Uyển Du đến một khu du lịch, cắm trại và nướng thịt ở đó.

Gần khu nướng thịt có một cái hồ, có thể câu cá ở đó để nướng.

Vậy nên Ấn lão phu nhân, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín vui vẻ đến bên hồ câu cá.

Ân lão phu nhân và Trương Uyển Du chưa bao giờ câu cá, hai người thuê cân câu và mồi câu từ chỗ nhân viên quản lý hồ cá, ngồi ở chỗ thả câu bên hồ nước, nhưng hai người lại không biết sử dụng thế nào.

Ân Hàn Tín bước tới, đích thân cầm tay dạy hai người để cần câu thế nào và để mồi câu thể nào.

Ân Hàn Tín dạy Ân lão phu nhân đặt cần câu và mồi câu trước, sau đó đi đến bên Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du vừa học đã biết.

Khi Trương Uyển Du quăng dây câu đi, Ân lão phu nhân liếc xéo cháu trai nhà mình một cái.

"Bà nói chứ, ngày nào cũng bận như vậy, hóa ra là bận học câu cái"

Ân Hàn Tín đang chuẩn bị ngồi về chỗ của mình: "..

"

Anh học câu cá cũng là sai sao? Trương Uyển Du: "..."

Không thể không nói, quả thực đứa cháu trai ruột Ân Hàn Tín này bị đối xử quá tệ, điều này khiến cô đồng cảm sâu sắc với anh.

Muốn câu cá thì nhất định phải yên lặng.

Lũ cá trong hồ sau khi trải qua bao nhiêu lân thả câu của khách du lịch, đã trở nên vô cùng tinh ranh, không dễ dàng cắn câu như vậy.

Vì vậy, chỉ cần trên mặt hồ hơi chuyển động, những con cá vốn muốn căn câu sẽ nhanh chóng bỏ chạy.

Ngồi một lúc, bên phía Trương Uyển Du có con cá sắp cắn câu.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, điện thoại của Ân Hàn Tín đổ chuông, con cá vừa mới chuẩn bị cắn câu "ùm" một tiếng bỏ chạy.

mình phàn nàn: "Rốt cuộc cháu tới câu cá hay tới đây làm việc? Tại sao điện thoại cháu liên tục đổ chuông? Hàn Tín, nếu cháu bận làm việc thì không cân ở đây câu cá với chúng ta, nhanh chóng tới công ty đi, điện thoại cháu vừa kêu là cá sợ hãi bỏ chạy, một con cá to như vậy!"

Hai tay Ân lão phu nhân dang ra một cách khoa trương.

Ân Hàn Tín: "..

Bị bà nội ruột nhà mình phàn nàn, Ân Hàn Tín chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Trương Uyển Du: "..."

Trương Uyển Du tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với Ân Hàn Tín.

Điện thoại Ân Hàn Tín đã ngừng đổ chuông, Ân lão phu nhân lần nữa ngồi xuống tiếp tục thả câu.

Một lát sau, lại có cá đến gần lưỡi câu của Ân lão phu nhân, nhưng lần này nó vẫn còn ở xa, lúc này một tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên.

Ấn lão phu nhân giận dữ đứng lên nói: "Hàn Tín, mình phàn nàn: "Rốt cuộc cháu tới câu cá hay tới đây làm việc? Tại sao điện thoại cháu liên tục đổ chuông? Hàn Tín, nếu cháu bận làm việc thì không cân ở đây câu cá với chúng ta, nhanh chóng tới công ty đi, điện thoại cháu vừa kêu là cá sợ hãi bỏ chạy, một con cá to như vậy!"

Hai tay Ân lão phu nhân dang ra một cách khoa trương.

Ân Hàn Tín: "..

Bị bà nội ruột nhà mình phàn nàn, Ân Hàn Tín chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Trương Uyển Du: "..."

Trương Uyển Du tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với Ân Hàn Tín.

Điện thoại Ân Hàn Tín đã ngừng đổ chuông, Ân lão phu nhân lần nữa ngồi xuống tiếp tục thả câu.

Một lát sau, lại có cá đến gần lưỡi câu của Ân lão phu nhân, nhưng lần này nó vẫn còn ở xa, lúc này một tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên.

Ấn lão phu nhân giận dữ đứng lên nói: "Hàn Tín, không phải bà bảo cháu về công ty rôi sao, sao cháu vẫn..."

Trương Uyển Du lặng lẽ lấy điện thoại ra, xấu hổ nhìn Ân lão phu nhân: "Bà nội, là điện thoại của cháu"

Ân Hàn Tín nằm không cũng trúng đạn: ".."

Cơn giận của Ân lão phu nhân biến mất, bà cười tủm tỉm nói: "Thì ra là điện thoại của cháu à, chắc là có chuyện gì quan trọng, cháu mau nghe máy đi, đừng để người ta sốt ruột."

"Vâng."

Ân Hàn Tín: "..."

Đây thực sự là đối xử khác biệt quá rõ ràng.

Trương Uyển Du nghe điện thoại của khách hàng, khách hàng chỉ hỏi thăm hai chuyện, sau khi Trương Uyển Du trả lời thắc mắc xong liên lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Tiếp theo, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh rồi.

Đúng lúc này, lưỡi câu của Ân Hàn Tín có cá cần câu, Ân lão phu nhân cực kỳ phấn khích, bà chỉ vào lưỡi câu của Ân Hàn Tín và hét lớn: "Đồ ngốc, kéo nhanh lên kéo nhanh lên, đừng để cá chạy mất."

Ân Hàn Tín bị mắng là đồ ngốc: "..."

Ân Hàn Tín nhấc cần câu lên, một con cá lớn trồi lên khỏi mặt nước, sau đó Ân Hàn Tín thu cần câu lại rất thuần thục và bỏ con cá vào cái xô bên chân mình.

Ấn lão phu nhân nhìn con cá lớn trong cái xô bên chân Ân Hàn Tín, vui vẻ vỗ vỗ vào vai Ân Hàn Tín và nói: "Hàn Tín, câu giỏi lắm, bà đã bảo mà, cháu tới câu cá với chúng ta là đúng rồi, cứ tới công ty làm việc cái gì chứ."

Ân Hàn Tín vừa nãy bị măng sao không tới công ty làm việc: "..."

Cùng với việc Ân Hàn Tín câu được một con cá lớn, vận may liên tiếp xuất hiện, Trương Uyển Du và Ân lão phu nhân cũng lần lượt câu được một con cá lớn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT