Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trình Ninh Vũ lúng túng nói: "Đúng vậy đúng vậy, năng lực của luật sư Trương tôi đã nghe nói, nếu cô ấy đã ký với tập đoàn nhà họ Ân rồi thì thôi vậy"

"Phải rồi, luật sư Trương, đúng lúc tôi có hai chuyện muốn hỏi, có thể qua kia nói chuyện một chút không?"

"Tất nhiên là được, nhưng..."

Trương Uyển Du cười híp mắt nhìn Trình Ninh Vũ ở bên cạnh.

Trái tim của người đằng sau co thắt lại.

Anh ta nghe thấy Trương Uyển Du nói tiếp: "Vừa nãy Trình đại thiếu gia nói không cho tôi đi"

Một luồng khí lạnh đột nhiên bao trùm, khí lạnh khiến cả người Trình Ninh Vũ run lên.

Trình Ninh Vũ liên tục xua tay.

"Vừa nãy tôi chỉ đùa với luật sư Trương mà thôi, luật sư Trương và chủ tịch Ân cứ tự nhiên, hai người muốn đi đâu thì cứ đi đó"

Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du đưa mắt nhìn nhau, sau đó rời khỏi chỗ cũ.

Trình Ninh Vũ lòng còn sợ hãi nhìn bóng dáng hai người rời đi, anh ta vươn tay sờ trán, sờ thấy một tầng mồ hôi lạnh.

Đôi mắt Hạ Thừa Luân nhìn theo hướng Trương Uyển Du rời đi với vẻ chế giễu.

Leo lên tới tập đoàn nhà họ Ân rồi thì sao, sau thứ hai, Trương Uyển Du bị giới luật sư xóa tên, tập đoàn nhà họ Tế cũng không thể hợp tác với cô nữa.

Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du đi đến một nơi không người, lúc này Trương Uyển Du mới vỗ ngực thở phào.

Cô cười, hai mắt cong như hai vâng trăng lưỡi liềm, cảm kích nhìn Ân Hàn Tín.

"Anh Ân, cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi giải vây"

Trong đôi mắt của Ân Hàn Tín lóe lên một tia sáng không rõ ràng nhìn Trương Uyển Du.

Trước đó, Ân Hàn Tín vì lo Trương Uyển Du đi mãi không về nên đi tìm cô, kết quả là nhìn thấy cảnh Trương Uyển Du và đám Hạ Thừa Luân đang giằng co.

Khi nhìn thấy Trình Ninh Vũ ra tay với Trương Uyển Du, lửa giận lập tức bùng lên, anh đi thẳng tới phía trước ngắt lời Trình Ninh Vũ.

Mặc dù Trương Uyển Du không hề có hứng thú với Trình Ninh Vũ, nhưng Ân Hàn Tín không chắc tình cảm mà Trương Uyển Du dành cho Hạ Thừa Luân rốt cuộc là gì.

Trương Uyển Du vào công ty luật Hoàng Long là bắt đầu nhắm vào tập đoàn Kim Cương, cũng là nhắm vào Hạ Thừa Luân.

Hạ Thừa Luân và Trương Uyển Du đã đính hôn từ trong bụng mẹ, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, tình cảm lúc trước của hai người rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào? Vừa nghĩ tới Hạ Thừa Luân và Trương Uyển Du đã từng có quan hệ vợ chồng chưa cưới, hai người có thể đã từng rất yêu nhau, sự ghen tuông trong lồng ngực của Ân Hàn Tín gần như tự đốt cháy cô.

Khi ở thành phố Lạc Anh, Trương Uyển Du đã từng nói cô không còn trong trắng, lẽ nào lần đầu của cô...

đã trao cho Hạ Thừa Luân? Trương Uyển Du thấy Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, da đầu cô bất giác tê dại.

Cô nhìn mình từ trên xuống dưới, xác định quần áo của mình không có gì không ổn.

"Anh Ân, sao anh...

lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?"

Ân Hàn Tín hít một hơi thật sâu, nhưng cơn ghen trong lồng ngực vẫn không thể nén xuống, có một số chuyện anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Anh kéo nhẹ cà vạt trên cổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Trương Uyển Du: "Lần đầu của em là cùng Hạ Thừa Luân?"

Trương Uyển Du kinh ngạc, lập tức hiểu ra thứ Ân Hàn Tín hỏi là gì, cô trở nên lúng túng.

Nghĩ lại thì Ân Hàn Tín đã điều tra cô, vậy nên hẳn là đã biết quan hệ của cô và Hạ Thừa Luân.

Cô không muốn Ân Hàn Tín hiểu lầm mình và Hạ Thừa Luân.

"Không phải, trước đây tôi và anh ta không có tình cảm gì, giữa tôi và anh ta không có gì cả"

Cơn ghen trong lồng ngực Ân Hàn Tín vơi đi một chút.

"Vậy là ai?"

Trương Uyển Du không có can đảm để nhìn thắng vào mắt Ân Hàn Tín, cô cúi đầu, siết chặt hai tay nói ra sự thật: "Tôi không biết, là một người tôi không quen"

Hai mắt Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du biết Ân Hàn Tín đang giận, giận cô không giữ mình trong sạch.

Tuy nhiên, nếu điều này có thể khiến Ân Hàn Tín hết hy vọng với mình thì anh cứ hiểu lầm cô như vậy đi.

Giọng nói lạnh lùng của Ân Hàn Tín vang lên từ đỉnh đầu Trương Uyển Du: "Trương Uyển Du, em thật sự rất ác nghiệt"

Nói xong, Ân Hàn Tín cất bước rời đi.

Trương Uyển Du nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Ân Hàn Tín rời đi, thở dài thật sâu.

Cô biết Ân Hàn Tín rất thất vọng về mình.

Sau khi Ân Hàn Tín đi được vài phút, Trương Uyển Du mới về tới khu vực nướng.

Cô nhìn thấy bên lều nướng chỉ có một mình Ân lão phu nhân.

Thấy Trương Uyển Du trở lại, Ân lão phu nhân liền phàn nàn với cô: "Bà nói anh cháu rảnh rỗi theo chúng ta ra ngoài làm gì cơ chứ, tiệc nướng còn chưa bắt đầu nó đã nói công ty có việc rồi đi rồi"

Trái tim Trương Uyển Du chùng xuống.

Thì ra là đi rôi, chắc là vì giận cô nhỉ.

Trương Uyển Du bước lên phía trước, cầm lấy đồ trong tay Ân lão phu nhân: "Bà nội, mấy thứ này để cháu làm là được rồi, bà cũng nếm thử tay nghề nướng của cháu xem, bà qua bên cạnh ngôi, lát nữa cháu nướng xong sẽ đưa qua cho bà"

"Được!"

Ân lão phu nhân ngoan ngoãn ngồi theo hướng ngón tay của Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du cầm những thứ trong tay và bắt đầu nướng.

Bởi vì trong lòng có tâm sự nên cô nướng hơi thất thân.

Đột nhiên Ân lão phu nhân hét lên: "Lạc Lạc, bà ngửi thấy mùi khét, cái gì cháy rồi sao?"

"A2"

Trương Uyển Du cúi đầu nhìn, một cái cánh gà nướng đã cháy đen thui, còn có một ngọn lửa đang nhen nhóm.

Cô vội vàng lấy tay cầm xiên tre nướng thịt lên, vừa chạm tay vào, cô liền rụt tay lại vì nóng.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, ngọn lửa lập tức bùng lên, suýt chút đốt cháy tóc mái của Trương Uyển Du, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tới khoảng cách an toàn.

Một bóng người khác xoẹt qua, cánh gà cháy đen bị người đó cầm đi và ném vào đống tro tàn bên cạnh, cánh gà chỉ còn lại một làn khói xanh.

Một làn khói xanh xộc thẳng vào mắt Trương Uyển Du, Trương Uyển Du sặc khói nên ánh mắt hơi mơ màng, trong ánh mắt mơ màng, cô nhìn thấy Ân Hàn Tín, người lẽ ra đã rời đi nhưng lại đang đứng bên quầy nướng thịt giải quyết hậu quả.

Mũi Trương Uyển Du hơi cay, hai mắt cô cũng cay cay.

"Anh...

Không phải anh đã đi rồi sao?"

Trương Uyển Du ấp úng hỏi.

Ân Hàn Tín không quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nói một câu: "Nếu tôi đi rồi thì vừa nãy em đã bị thiêu rồi, còn nói kỹ năng nướng của mình tốt thế nào, em xem, cũng chỉ có như vậy"

Trương Uyển Du bị mắng, trong lòng cảm thấy có một chút ấm áp.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT