Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cô và Ân Hàn Tín đã ngủ chung trong một căn nhà rất nhiều lần nhưng không phải trong cùng một căn phòng được chưa? Nghĩa khác của lời này cũng quá khác rồi.

"Nhưng trước mắt hai bọn tớ chỉ là bạn bè"

Mạnh Ninh bình luận: "Nhưng chỉ là trước mắt, không đại điện cho sau này."

Hoa Hoa lắng lặng đánh giá Trương Uyển Du.

"Nhưng Uyển Du, cậu thích Ân Hàn Tín!"

Hoa Hoa sắc bén chỉ ra điều này.

Bị Hoa Hoa đoán trúng tâm sự trong chốc lát, Trương Uyển Du hơi chột dạ.

"Hoa Hoa, cậu đừng đoán nữa, tớ và Ân Hàn Tín không thể đâu, bây giờ không thể, sau này cũng không thể"

Hoa Hoa cười mỉm nói: "Đừng nói chắc chắn quá, ít nhất hai người vĩnh viễn không thể quen biết nhau nhưng đã quen biết nhau rồi, điều này nghĩa là hai người các cậu có duyên phận, hơn nữa tớ nhìn ra Ân Hàn Tín này cũng rất thích cậu"

Trương Uyển Du cười khổ.

"Vậy thì đã sao? Dù bọn tớ có duyên nhưng bọn tớ không có phận"

Hoa Hoa nhìn thẳng vào mắt Trương Uyển Du: "Uyển Du, đôi khi phải trân trọng người trước mắt, hơn nữa tớ cảm thấy Ân Hàn Tín sẽ không để ý đến quá khứ của cậu"

"Dù anh ấy không ý nhưng tớ để ý, tớ không thể xem chuyện quá khứ như chưa từng xảy ra, anh ấy xứng với người tốt hơn"

Hoa Hoa còn muốn nói gì đó, Nhiếp Tương Tư ở bên cạnh lay lay cánh tay cô ấy để Hoa Hoa không tiếp tục nói nữa.

Trương Uyển Du là người rất dễ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, nếu bản thân cô nghĩ không thông thì người khác có nói gì cũng vô dụng.

Buổi tối, khi Trương Uyển Du về nhà, cô nhạy cảm nhìn vào gương chiếu hậu của xe taxi, nhìn thấy một chiếc xe đáng ngờ đang theo sát đuôi xe cô.

Chiếc xe đó theo cô đến ngã tư bên cạnh khu chung cư.

Xe taxi đang chuẩn bị đi qua đèn giao thông thì chiếc xe kêu "brừm brừm"

một tiếng rồi đột ngột dừng lại.

Tài xế taxi thở dài một tiếng, vẻ mặt áy náy nói với Trương Uyển Du ở phía sau: "Cô gái, hình như xe của tôi xảy ra vấn đề, phía trước còn hơn một trăm mét là tới cổng chung cư của cô, cô xuống ở đây rồi đi bộ tới đó được không?"

"Được!"

Trương Uyển Du trả tiền rồi xuống xe.

Sau khi Trương Uyển Du xuống xe, cô liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau xe taxi.

Đó là một chiếc Lincoln màu đen, sau khi chiếc taxi cô đang ngôi dừng lại, chiếc Lincoln màu đen đó cũng dừng theo, bởi vị chiếc xe đó bám sát chiếc taxi cô đang ngồi nên khi chiếc xe taxi xảy ra chuyện, nó đã bị chặn lại.

Nhưng bây giờ là buổi tối, không có nhiều xe cộ trên đường.

Người lái chiếc Lincoln màu đen đó không hề lùi ra sau và vòng qua bên cạnh chiếc xe taxi mà lại cố ý dừng ở ở đó khiến Trương Uyển Du hơi nheo mắt.

Bởi vì ánh đèn ở ngã tư hơi tối, hơn nữa kính cửa sổ của chiếc Lincoln kia cũng rất tối nên không thể thấy rõ người trong xe.

Trương Uyển Du chau mày quay người bước về phía trước, đi về phía khu chung cư của mình.

Khi đi được hơn mười mấy mét, cô cảm thấy có người trong chiếc xe Lincoln đằng sau xuống xe và đi theo cô.

Cô vội bước mấy bước vào trong khu chung cư.

Vừa mới vào khu chung cư, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cổ tay Trương Uyển Du, Trương Uyển Du nhạy cảm lập tức dùng sức hất tay người kia ra.

Người kia lại tăng thêm chút lực, kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp: "Là tôi!"

Trương Uyển Du nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngạc nhiên quay sang nhìn người bên cạnh thì nhìn thấy thân hình rắn rỏi của Ân Hàn Tín.

Khoảnh khắc nhìn thấy Ân Hàn Tín, tâm trạng căng thẳng của Trương Uyển Du thả lỏng.

"Ân Hàn Tín, sao anh lại ở đây?"

Hỏi xong, Trương Uyển Du theo bản năng quay đầu lại nhìn, người vừa nãy vẫn đang đi theo cô đã biến mất, không biết đã trốn đi đâu rồi.

Mắt thấy vẻ mặt Trương Uyển Du căng thẳng nhìn về phía sau, Ân Hàn Tín chau mày hỏi: "Sao vậy, đang trốn ai sao?"

"Vừa nãy lúc tôi về cảm giác có người theo sau chiếc xe taxi tôi ngồi, hơn nữa vừa nấy lúc tôi xuống xe, hình như người đó cũng đi theo tôi tới đây"

Ân Hàn Tín lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, một lát sau gần đó đã xuất hiện hai bảo vệ đang tìm kiếm xung quanh.

Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du ở bên cạnh, hất cằm về phía trước ra hiệu: "Chúng ta đi thôi!""

"Được!"

Ở chỗ ngoặt gần khu chung cư, một người chậm rãi bước ra, đứng xa xa nhìn bóng lưng Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du rời đi, đáy mắt lóe lên sự khinh thường.

Anh ta quay người đi về phía chiếc Lincoln màu đen ở ngã tư.

Người ngồi ở ghế lái là Quách Thạch Lâm.

Thấy Phó Quan Lĩnh lên xe, Quách Thạch Lâm quay đầu lại nhìn ông chủ nhà mình, sau khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông chủ nhà mình, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Ông chủ, không phải anh đi theo dõi cô Trương à? Sao lại về nhanh vậy?"

"Chạm mặt Ân Hàn Tín"

Phó Quan Lĩnh tỏ vẻ xui xẻo.

Thì ra là đã chạm mặt Ân Hàn Tín.

Bảo sao Phó Quan Lĩnh vấp phải trắc trở mà trở về, dù sao Ân Hàn Tín người ta cũng là chồng chưa cưới chính quy của Trương Uyển Du.

Chậc, nghe lời này của Phó Quan Lĩnh, chắc hắn Phó Quan Lĩnh vẫn chưa đi theo đến nhà của Trương Uyển Du, thảo nào trông anh ta có vẻ khó chịu.

"Vậy ông chủ, giờ chúng ta về thành phố Lạc Anh sao?"

"Về thành phố Lạc Anh cái gì? Không về nữa, đêm nay ở lại thành phố Hải thành"

"Nhưng ông chủ, các anh em không quen thuộc với thành phố Hải thành, hơn nữa Tổng Đà của băng nhóm Đầu Hổ ở thành phố Hải thành, nếu bị người của băng nhóm Đầu Hổ biết chúng ta tới thành phố Hải thành thì e là sẽ bất lợi cho chúng ta"

Phó Quan Lĩnh lấy một điếu thuốc ra và châm lửa, nhả ra một vòng khói, anh ta "hừ"

một tiếng.

"Phó Quan Lĩnh tao đã từng sợ băng nhóm Đầu Hổ sao? Nếu bọn chúng dám ra tay với tao thì cứ ra tay đi, sẵn tiện giải quyết hết bọn chúng để tránh phiền phức sau này!"

Quách Thạch Lâm: ".."

Anh ta rất muốn nói nếu bọn họ đang ở thành phố Lạc Anh thì Phó Quan Lĩnh nói vậy còn có thể chấp nhận được, nhưng đây là thành phố Hải thành, thành phố Hải thành là hang ổ của băng nhóm Đầu Hổ, các anh em của bọn họ không quen thuộc gì với thành phố Hải thành, đây thật sự là nằm ở thế bất lợi mà.

Vì một người phụ nữ, mất công chạy tới thành phố Hải thành, tự đặt mình vào nguy hiểm, cũng chỉ có Phó Quan Lĩnh mới làm ra được chuyện như vậy.

"Ông chủ.

Bây giờ cô Trương và Ân Hàn Tín vẫn đang là vợ chồng chưa cưới, cho dù anh cứ ở lại thành phố Hải thành thì chỉ cần hai người họ một ngày chưa hủy bỏ hôn ước thì anh một ngày chưa có cơ hội, em thấy hay là chúng ta về thành phố Lạc Anh trước đi, đợi tới khi nào cô Trương và Ân Hàn Tín hủy bỏ hôn ước rồi anh lại đến cũng không muộn!"

Quách Thạch Lâm khuyên nhủ.

"Ha ha"

Phó Quan Lĩnh bất mãn nói: "Cho dù hai người họ không hủy bỏ hôn ước thì đã sao, chuyện này không ảnh hưởng tới chuyện tao và Trương Uyển Du ở bên nhau, chỉ cần hai người họ không kết hôn thì ông đây vẫn còn cơ hội"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT