Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phó Quan Lĩnh đột nhiên nhìn Quách Thạch Lâm băng vẻ mặt nguy hiểm.

"Mày nói chúng ta trở về đợi Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín hủy bỏ hôn ước rồi tới thành phố Hải thành sau, mày muốn nhìn người phụ nữ của tao kết hôn với người đàn ông khác phải không?"

Đúng là trong lòng Quách Thạch Lâm nghĩ như vậy thật.

Nếu đợi một thời gian nữa thì có thể Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du sẽ kết hôn, một khi hai người kết hôn, không phải Phó Quan Lĩnh sẽ hết hy vọng sao? Trong lòng Quách Thạch Lâm kinh sợ nhưng tất nhiên miệng không dám thừa nhận: "Ông chủ, sao em có thể nghĩ như vậy được chứ"

"Tao đoán mày cũng không dám, quay xe, đêm nay ở khách sạn vừa đi ngang qua."

"Vâng!"

Trong chung cư.

Trương Uyển Du rót cho Ân Hàn Tín một ly nước.

"Anh Ân, anh tới đây muộn như vậy, có chuyện gì sao?"

Ân Hàn Tín lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong túi mình ra đưa cho Trương Uyển Du.

"Cái này...

Tôi nhặt được trên xe."

Là nửa miếng ngọc bích kia, nhìn thấy thứ như vậy, Trương Uyển Du lập tức sờ lên cổ mình, trên cổ chỉ còn lại sợi dây đỏ.

Cô cảm kích nhận lấy.

"Cái này là của tôi, cảm ơn Anh Ân"

Cô lại suýt chút nữa làm mất tín vật với em trai, cô thật đáng chết.

Chuông điện thoại của Ân Hàn Tín vang lên, Ân Hàn Tín nghe máy.

"Cậu nói gì?"

Giọng nói của Ân Hàn Tín đột nhiên tăng thêm mấy đề-xi-ben.

Cuối cùng, Ân Hàn Tín cúp máy với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trương Uyển Du lo lắng nhìn Ân Hàn Tín: "Anh Ân, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu anh có việc thì cứ đi làm đi"

"Không phải!"

Ân Hàn Tín nhìn thẳng vào mắt Trương Uyển Du: "Đã biết người vừa nấy theo dõi em là ai rồi"

"Ai?"

"Phó Quan Lĩnh!"

Trương Uyển Du: ".."

Mẹ kiếp, lại là tên biến thái đó.

Lúc này, đúng lúc điện thoại của Trương Uyển Du nhận được một tin nhắn từ người lạ.

"Cô Ngọc Trụy, ngày mai gặp!"

"Về nhà với tôi hoặc bị Phó Quan Lĩnh đưa đi, em chọn cái nào?"

Trương Uyển Du: ".."

Tất nhiên Trương Uyển Du chọn về nhà họ Ân với Ân Hàn Tín.

Nửa tiếng sau, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín về tới Ân gia.

Ân lão phu nhân đã ngủ, Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du tới phòng khách mà cô hay ở.

"Thời gian này em cứ ở đây, Phó Quan Lĩnh sẽ không đuổi tới đây"

"Được, cảm ơn Anh Ân"

"Em không cần cảm ơn tôi, từ trước tới nay em luôn giúp tôi chăm sóc bà nội, là tôi nên nói cảm ơn mới phải, em cứ yên tâm ở lại đây, về phía Phó Quan Lĩnh, tôi sẽ cử người trông chừng anh ta, em yên tâm."

"Làm phiền Anh Ân rồi"

"Không phiền!"

Ân Hàn Tín cong môi cười: "Dù sao trong mắt Phó Quan Lĩnh, chúng ta cũng là vợ chồng chưa cưới, chuyện của em tất nhiên cũng là chuyện của tôi!"

Trương Uyển Du: ".."

"Không còn sớm nữa, tôi đi nghỉ ngơi trước"

Nói xong, Trương Uyển Du chuẩn bị đóng cửa lại.

Tay Ân Hàn Tín giữ cánh cửa nên Trương Uyển Du không thế đóng cửa lại.

Trương Uyển Du lúng túng nhìn Ân Hàn Tín: "Anh Ân, anh còn có chuyện gì sao?"

"Miếng ngọc bội kia của em..."

"Sao vậy?"

Ân Hàn Tín do dự nói: "Trước đây tôi từng nhìn thấy một miếng giống vậy, nhưng hình dáng của miếng ngọc mà tôi nhìn thấy trái ngược với của em"

Trương Uyển Du kinh ngạc nhìn Ân Hàn Tín, kích động năm lấy tay anh.

"Anh đã từng nhìn thấy thật sao? Ở đâu? Ai đang đeo nó? Có phải một chàng trai hai mươi hai tuổi không?"

Ân Hàn Tín lắc đầu nói: "Không phải!"

Trên mặt Trương Uyển Du lộ vẻ thất vọng.

"Vậy sao? Thì ra là không phải"

Nếu không phải thì không phải em trai cô rồi.

Ân Hàn Tín bổ sung một câu: "Tôi đã nhìn thấy miếng ngọc bội đó cách đây mười năm trước, lúc đó cậu bé đó vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, dáng vẻ chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi"

Trong mắt Trương Uyển Du lại lần nữa lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Nếu những gì Ân Hàn Tín nói là thật thì rất có thể...

Cơ thể cô hơi run lên: "Người mà anh nói...

người đó tên gì? Người ở đâu?"

"Tôi không biết tên, hơn nữa lúc đó người đó đang ở thành phố Ngọc Anh, là một cậu bé trước đây ở trong khu nhà của bà ngoại tôi, nếu em muốn tìm người đó, tôi có thể giúp em nghe ngóng về cậu ta"

"Được được được!"

Trương Uyển Du gật đầu lia lịa: "Anh Ân, xin nhờ anh nhất định phải giúp tôi tìm được cậu ấy"

Ân Hàn Tín nhìn dáng vẻ quan tâm tới một chàng trai khác như vậy của Trương Uyển Du, trong lòng anh hơi ghen.

"Tại sao em nhất định phải tìm được cậu ta, cậu ta và em...

có quan hệ gì?"

Ân Hàn Tín điềm tĩnh hỏi.

Trong mắt của Trương Uyển Du có sự dịu dàng mà trước nay chưa từng thấy: "Cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, vậy nên tôi nhất định phải tìm được cậu ấy"

Ân Hàn Tín: ".."

Sáng sớm hôm sau, Phó Quan Lĩnh đến cống khu chung cư Trương Uyếển Du đang ở đợi Trương Uyển Du.

Tuy nhiên, Phó Quan Lĩnh đợi mãi đợi mãi mà vẫn không gặp được Trương Uyển Du.

Gần tám giờ, chuông điện thoại của Phó Quan Lĩnh vang lên.

Phó Quan Lĩnh liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, con ngươi hơi nheo lại.

"A lô, Ân Hàn Tín, anh gọi điện cho tôi làm gì?"

Phó Quan Lĩnh lạnh lùng hỏi.

"Anh không cần đợi nữa!"

"Có ý gì?"

"Tôi nói anh không cần đợi nữa, anh không đợi được cô ấy đâu"

Sắc mặt Phó Quan Lĩnh thay đổi trong phút chốc: "Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?"

"Anh Phó, anh hỏi một câu rất thú vị, Uyến Du là vợ chưa cưới của tôi, tôi đưa cô ấy đi đâu, hình như anh Phó không có quyền hỏi."

Phó Quan Lĩnh đen mặt cúp điện thoại của Ân Hàn Tín.

Sau khi cúp máy, Phó Quan Lĩnh tức giận nói với Quách Thạch Lâm ở ghế lái: "Không đợi nữa, tới công ty luật Hoàng Long.

Quách Thạch Lâm: "Vâng!"

Quách Thạch Lâm nghe lệnh, lập tức lái xe đưa Phó Quan Lĩnh đến công ty luật Hoàng Long.

Bọn họ vừa đi được nửa đường thì một chiếc xe tải bất ngờ lao tới từ phía làn đường đối diện, đâm vào chiếc xe mà Quách Thạch Lâm và Phó Quan Lĩnh đang ngồi.

"Rầm"

một tiếng, đầu chiếc xe Lincoln màu đen lập tức bị đâm móp một mảng lớn, chiếc xe cũng đột ngột dừng lại.

Quách Thạch Lâm và Phó Quan Lĩnh ở trên xe vẫn chưa hoàn hồn lại.

Ngay sau đó, một chiếc xe phía sau chiếc xe Lincoln màu đen phanh lại không kịp nên lập tức đâm vào sau đuôi xe.

Nhìn chiếc xe bị kẹt ở giữa gần như nát bét, Phó Quan Lĩnh dựa vào ghế xe, ngồi vững lại rồi tức giận mắng: "Ân Hàn Tín, ông nội mày!"

Vì để ngăn anh ta đi gặp Trương Uyển Du mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ này.

Quách Thạch Lâm: ".."

Ông chủ à, trong lòng anh nghĩ Ân Hàn Tín người ta hèn hạ nhưng bây giờ anh biết rõ Trương Uyển Du là vợ chưa cưới của Ân Hàn Tín mà còn công khai đi cướp vợ chưa cưới của người, người ta có thể không tức giận sao? Hôm nay người ta chỉ đâm hỏng chiếc xe chúng ta ngôi, ngày mai còn không biết người ta sẽ làm gì.

Tội nghiệp tên thuộc hạ như anh ta, phải chịu kinh sợ vì bị ông chủ não úng nước nhà mình liên lụy.

Xe hư là chuyện nhỏ, an toàn của bọn họ mới là quan trọng nhất, lần sau lại gặp phải chuyện thế này thì không biết cái mạng nhỏ của bọn họ còn có thể giữ được hay không.

Quách Thạch Lâm: "Ông chủ, xe của chúng ta hư rồi, hôm nay có tới công ty luật nữa không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT