Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Khăn tắm khi nãy vẫn còn quấn trên người cô, không biết đã rơi xuống đất từ bao giờ.

Trong nháy mắt Trương Uyển Du đề cao cảnh giác.

Nếu như khăn tắm của cô rơi xuống đất, vậy chẳng phải hiện tại trên người cô không mảnh vải che thân? Toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể Trương Uyển Du đều căng thẳng dựng thẳng lên.

Cái dáng vẻ hiện tại này của cô, hoàn toàn là khiến cho người ta phạm tội.

Ân Hàn Tín đại khái cũng phát hiện điểm này.

Cánh tay vốn dĩ đang nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, chậm rãi dời xuống.

Cơ thể mẫn cảm của Trương Uyển Du sững lại một lát, hô hấp cũng theo đó mà căng thẳng.

Hắn...

Không phải là muốn...

Trong lúc Trương Uyển Du vẫn khẩn trương nghĩ xem Ân Hàn Tín có phải muốn tiếp tục làm bước kế tiếp hay không, lại chỉ thấy Ân Hàn Tín đột nhiên nghiêng người ngồi xuống, nhặt khăn tắm rơi trên mặt đất lên, ánh mắt nhìn sang nơi khác, sau đó, dùng hai tay, một lần nữa quấn lại khăn tắm lên trên người Trương Uyển Du.

Lấy khăn tắm...

quấn lên trên người cô? Trương Uyển Du hơi kinh ngạc.

Cô còn tưởng rằng, Ân Hàn Tín vì thấy cô như vậy nên muốn đẩy ngã có, sau đó...

Không biết tại sao, từ sau khi Ân Hàn Tín quấn khăn tắm lên vai cô, sâu trong nội tâm của cô vậy mà lại dâng lên cảm giác thất vọng.

Trương Uyển Du ơi là Trương Uyển Du, rốt cuộc mày đang suy nghĩ cái gì vậy.

Hai con ngươi của Trương Uyển Du liễm diễm, như nước ngậm xuân, mang theo một tia ảo não, vừa bị trải qua một đợt lễ rửa tội phát ra ánh sáng quyến rũ mê người, huống chỉ, hiện tại trên người Trương Uyển Du cũng chỉ có một chiếc khăn tắm, mặc dù những vị trí trọng yếu trên cơ thể đều đã bị che khuất, thế nhưng mà dạng này lại càng thêm khiến người muốn phạm tội.

Biết bộ dạng bây giờ của mình khiến người muốn phạm tội biết bao nhiêu, hai tay Trương Uyển Du níu chặt khăn tắm trên người, lui xa chút, mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn Ân Hàn Tín.

"À, ừm, Anh Ân, đã trễ như vậy, anh vẫn là đi về nghỉ ngơi thì tốt hơn, hai chúng ta cô nam quả nữ, cùng nhau ở tại một phòng ngủ...

Không thích hợp!"

Trương Uyển Du ý đồ khuyên bảo Ân Hàn Tín.

"Không phải em nói tôi già sao?"

Ân Hàn Tín nguy hiểm bước một bước lại gần Trương Uyển Du.

Già? Cô chẳng qua là nói tuổi Ân Hàn Tín hơi lớn mà thôi, lại không phải nói hản già.

Trương Uyển Du liên tục lắc đầu: "Ngài đương nhiên không già, ngài mới ba mươi tuổi, đàn ông ba mươi tuổi dựng nghiệp, ngài hiện tại chỉ là đến tuổi xây dựng sự nghiệp mà thôi, một chút cũng không già, tuyệt đổi không hề già!"

"Không già?"

"Đúng đúng đúng, không già chút nào!"

Trên đời nếu có thuốc hối hận, cô nhất định sẽ lựa chọn thu hồi câu nói hắn có chút lớn tuổi ban nãy.

"Thì ra là như vậy!"

Trương Uyển Du thật sự khóc không ra nước mắt: "Cho nên, Anh Ân, hiện ngài có thể đi ra ngoài được rồi chứ?"

Trên mặt Ân Hàn Tín khôi phục bộ dạng thân sĩ thường ngày.

"Lần sau nhớ kỹ khóa trái cửa"

Nói xong, Ân Hàn Tín quay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng Trương Uyển Du lại.

Trương Uyển Du: ".."

Rất sợ Ân Hàn Tín lại đột nhiên xông tới, Trương Uyển Du vội vàng đi ra phía trước khóa trái cửa lại, sau khi làm xong, cả người giống như bong bóng xì hơi ngồi bệt xuống đất.

Hù chết cô rồi, thiếu chút nữa cô còn tưởng mình bị Ân Hàn Tín ăn luôn.

Chẳng qua hôm nay cô chỉ lỡ nói Ân Hàn Tín lớn tuổi mà thôi, Ân Hàn Tín lại đột nhiên xông vào phòng của cô cưỡng hôn cô, nếu như hôm nay cô mà nói Ân Hàn Tín già, có phải là hắn liền muốn để cô tự thế nghiệm xem đến cùng hẳn có già hay không? Cũng may, hữu kinh vô hiểm.

Quá đáng sợ, sao lúc cô trở về phòng, sao lại quên khóa trái cửa phòng cơ chứ? Nhưng cô có dự cảm, kể cả buổi tối hôm nay lúc cô trở về có khóa trái cửa đi chăng nữa, Ân Hàn Tín cũng tuyệt đối sẽ dùng phương pháp khác xông vào.

Về sau cô nhất định phải chú ý, khi nói chuyện không thể lại không dùng não như vậy được.

Buổi tối hôm nay chính là một bài học.

Một bên khác.

Tân Mộ Bạch đang trong rạp chiếu phim, đột nhiên bị ông bố cậu ta phái tới người bắt được, bắt lên xe, chuẩn bị dẫn Tân Mộ Bạch đi gặp bố cậu.

Nếu như bị đưa đến trước mặt bố cậu, nhất định cậu sẽ bị đánh da tróc thịt bong.

Cho nên, thời điểm xe vừa đi ngang qua mấy dãy phố, Tân Mộ Bạch đang đợi khoảng trống khi chờ đèn xanh đèn đỏ, thừa dịp người không chú ý, liên mở cửa xe nhảy xuống chạy đi, nhanh chóng chạy trốn không thấy bóng dáng.

Sau khi Tân Mộ Bạch chạy trốn, người trên xe đương nhiên là đi xuống tiếp tục lục soát khắp nơi truy tìm cậu ta.

Tân Mộ Bạch chạy được hai dãy phố, tìm được một chỗ để trốn.

Địa phương cậu tìm, là đằng sau một cái thùng rác, vừa lúc, chỗ đẳng sau kia có một tảng lớn bóng đen, có thể để người ẩn núp trong đó.

Cậu vừa tránh vào trong đó, không cẩn thận đụng phải một người, Tân Mộ Bạch cất kinh hô, đối phương lập tức che miệng cậu lại, kéo cậu sang một bên, kéo cậu rúc vào trong một nơi hẻo lánh, trốn cùng một chỗ.

Tân Mộ Bạch ngu sao mà không biết đối phương là ai.

Thời điểm vừa định phản kháng, tiếng bước chân hỗn loạn liên tiếp vang lên cách phía trước thùng rác không xa.

Ngay sau đó, hơn mười người tụ tập lại cùng nhau.

Tân Mộ Bạch quan sát một lúc, xác định những người kia cũng không phải là người ông bố mình phái tới, bọn hắn hình như cũng đang tìm người nào đó.

"Đã tìm được chưa?"

"Không tìm thấy!"

"Cái lão hồ ly Phó Quan Lĩnh này, thật đúng là có thể trốn, trước đó hắn chính là biến mất ở xung quanh vùng này, nhất định vẫn chưa chạy xa, chúng ta chia ra lại đi tìm, chắc chăn có thể bắt được hắn"

"Được!"

Hơn mười người kia lập tức chia nhau ra bốn phương tám hướng tiếp tục tìm kiếm.

Tân Mộ Bạch niín thở đợi phía sau thùng rác, mà người ở phía sau đang che miệng hắn kia cũng nửa chữ không thốt một tiếng.

Tân Mộ Bạch biết, người đang ở phía sau hẳn kia, hẳn chính là người tên Phó Quan Lĩnh mà bọn ban nãy muốn tìm.

Chỉ chốc lát sau, chờ những người kia tản đi hết, người phía sau đang che miệng hắn rốt cuộc cũng bỏ tay ra, thân thể của hẳn giật giật, tựa hồ muốn đi ra ngoài.

Ai ngờ, lúc này, lại một trận tiếng bước chân đi tới, người kia lập tức dừng lại không tiếp tục động.

Vệ sĩ Tân gia đứng tụ tập cách đó không xa.

Không tìm được Tân Mộ Bạch, bọn hắn cũng giống đám người ban nãy chia nhau ra rời đi.

Tân Mộ Bạch đang muốn đứng dậy rời khỏi, đột nhiên người đứng phía sau bắt lấy tay hản.

"Người anh em, nếu đã có duyên như vậy, mời tôi ăn một bữa cơm đi!"

Tân Mộ Bạch: "..""

Mười phút sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT