Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cô ổn định lại tinh thần, lấy tay che mắt Ân Hàn Tín và nói: "Đừng nhìn tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không mát-xa cho anh."

Đôi môi mỏng gợi cảm của Ân Hàn Tín hơi cong lên nói: "Được, tôi không nhìn nữa."

Ân Hàn Tín thực sự nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn Trương Uyển Du nữa.

Trương Uyển Du khẽ thở dài, tiếp túc xoa bóp huyệt Thái Dương cho Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín gối đầu lên đùi cô, cô xoa bóp cho Ân Hàn Tín bớt mỏi mệt, thật tốt nếu thời gian có thể dừng lại.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở nhà họ Ân.

Khi Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín xuống xe, Ân lão phu nhân đang lo lắng không thôi đi tới trước mặt hai người và nắm chặt lấy tay Trương Uyển Du.

"Cuối cùng hai đứa cũng về rồi Trương Uyển Du cười nói: "Bà nội, tối nay hai chúng cháu tới tham gia bữa tiệc rượu, bà biết chính bà bảo chúng cháu tan tiệc rồi về mà."

"Bà bảo hai đứa tan tiệc rồi về, nhưng không bảo hai đứa về muộn thế này!"

Trương Uyển Du: "..."

Trương Uyển Du khoác tay Ân lão phu nhân và an ủi bà: "Được rồi, bà nội, bà xem, không phải bọn cháu vẫn đang bình an sao? Vậy nên bà đừng lo lắng nữa, buổi tối bên ngoài trời lạnh, chúng ta mau vào nhà thôi."

"Được, nghe lời cháu!"

Lúc này Ân lão phu nhân mới mỉm cười.

Vào tới biệt thự, bọn họ ngôi trong phòng khách, người giúp việc đưa ba chén trà lên.

Ngay khi Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du ngồi xuống, Ấn lão phu nhân nóng lòng hỏi hai người: "Vừa nãy bà gọi điện thoại cho cô Cố, hỏi xem tối nay hai đưa thế nào, không biết cô Cố bị sao mà lúc trả lời bà cứ ấp a ấp úng, nói cái gì mà đợi hai đứa về rồi sẽ tự nói với bà, chuyện này khiến bà lo lắng chết đi được, may mà hai đứa về rồi, mau nói xem thế nào, hôm nay hai đứa có tìm được đối tượng phù hợp không?"

Trương Uyển Du: ".."

Ân lão phu nhân gọi điện thoại cho Cố Thư rồi sao, nghe Cố Thư trả lời như vậy, chắc là vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc ở bữa tiệc rượu.

Đúng là làm khó cô ta rồi.

Ánh mắt của Ân lão phu nhân đảo qua đảo lại liên tục trên mặt Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du, tuy nhiên cả hai người đều không trả lời bà ấy.

Vài giây sau, sắc mặt Ân lão phu nhân hơi hơi trâm xuống: "Vậy nên tối nay hai đứa tới tiệc rượu không thu hoạch được gì cả?"

Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng rồi giải thích với Ân lão phu nhân: "Bà nội, duyên phận là thứ có thể gặp chứ không thể câu, hơn nữa, bà xem cháu gái bà xinh đẹp như hoa thế này mà còn lo cháu không tìm được nhà chồng sao?"

Ân lão phu nhân kiêu ngạo nói: "Còn phải nói, cháu gái bà xinh đẹp như vậy, đương nhiên..."

Còn chưa nói hết câu, Ân lão phu nhân đã phản ứng lại, Trương Uyển Du lại giở trò cũ rôi, bà nghiêm túc nói: "Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để qua mắt bà."

"Bà nội, cháu không giả vờ ngớ ngẩn để quà mắt bà, thật sự là những người tới bữa tiệc tối này đều là dưa vẹo táo nứt, chắc bà không hy vọng cháu gái bảo bối xinh đẹp thế này của bà là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu đâu đúng không ạ?"

Sắc mặt của Ân lão phu nhân hơi dịu xuống, bà nghiêm túc nói: "Chất lượng bữa tiệc rượu do con bé nhà Thích gia tổ chức sao có thể kém như vậy? Không vội, vậy chúng ta lại đợi thêm một chút."

"Vâng."

Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được Ân lão phu nhân bỏ qua chuyện này.

Ánh mắt của Ân lão phu nhân chuyển từ trên người Trương Uyển Du sang người Ân Hàn Tín.

"Cháu thì sao? Bà nghe nói một nửa người đẹp ở thành phố An của chúng ta đều tới cả rôi, vậy mà cháu không nhìn trúng một ai sao?"

"Có Hai mắt Ấn lão phu nhân sáng lên.

"Thật sao?"

Ân Hàn Tín bình tĩnh thốt ra một câu: "Nhưng cô ấy kết hôn rồi!"

Ân lão phu nhân: "..

Trương Uyển Du: "..."

Cái gì gọi là đòn chí mạng, đây chính đòn chí mạng.

Trương Uyển Du vô cùng khâm phục nhìn Ân Hàn Tín.

Sau khi Ân lão phu nhân nghe cháu trai mình nói cô gái mà cháu mình để ý đã kết hôn, vẻ mặt bà rất kinh ngạc, kinh ngạc xong, trên mặt bà lộ rõ vẻ hoảng hốt nói: "Hàn Tín à, chUyển Duyên phận chúng ta tạm thời không gấp, thành phố An lớn như vậy, người đẹp cũng rất nhiêu, chúng ta luôn có thể chọn được một người phù hợp."

Ân lão phu nhân khuyên Ân Hàn Tín, sợ Ân Hàn Tín sẽ cảm thấy buồn vì mất mát, cũng sợ cháu trai mình sẽ làm ra những chuyện vượt quá giới hạn để có được người ta.

"Cháu biết rồi, bà nội."

Ân lão phu nhân mỉm cười vỗ vỗ vai Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín.

"Được rồi, không còn sớm nữa, hai đứa mau về phòng tắm rửa rồi ngủ đi, bà cũng mệt rồi, bà lên trên trước."

"Bà nội đi cẩn thận."

Ấn lão phu nhân cuối cùng cũng rời đi, Trương Uyển Du vỗ vỗ ngực.

Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn này rồi.

Trương Uyển Du đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, cô lấy túi quần áo ở bên cạnh mình ra.

"Đúng rồi, anh Ân, chiếc váy hôm nay tôi mặc, những người ở tiệc rượu nói chiếc váy này của tôi là tác phẩm cao cấp của nhà thiết kế Phil, chuyện này có phải là thật không?"

Trương Uyển Du không yên tâm hỏi Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín gật đầu nói: "Thật, sao vậy?"

Trương Uyển Du: ".."

Anh còn hỏi sao vậy.

Chiếc váy này có giá bằng một căn biệt thự, cô mặc nó gây sự chú ý cả buổi tối, lo lắng cả buổi tối, vậy mà anh trả lời qua loa như vậy.

"Để chiếc váy này ở chỗ tôi trước đã, đợi tôi mang ra tiệm giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh!"

Chiếc váy này Trương Uyển Du không dám tự giặt tay, nhỡ làm hư thì sẽ rất phiền phức, cô phải đi tìm một tiệm chuyên giặt lễ phục cao cấp để giặt.

Ân Hàn Tín liếc nhìn túi quần áo trên tay Trương Uyển Du.

"Không cân đâu, chiếc váy đó may theo số đo của em, tặng em đấy."

Chết tiệt, chiếc váy này đáng giá một căn biệt thự, anh nói tặng là tặng sao? Anh dám tặng nhưng cô không dám nhận.

"Vậy không được, chiếc váy này quá quý giá, tôi không thể nhận, tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh."

Trương Uyển Du khăng khăng nói.

Ân Hàn Tín chau mày rồi thở dài nói: "Được."

Cô vẫn phải phân định rạch ròi với anh như vậy.

Trương Uyển Du về phòng mình rồi gọi điện cho Mạnh Ninh.

"Vừa nhận được điện thoại của Trương Uyển Du, Mạnh Ninh liên vội vàng hỏi: "Sao rồi, sao rôi? Thành công rồi sao?"

Trương Uyển Du cười đáp: "Thành công rồi."

Mạnh Ninh vội hỏi tiếp: "Có phải lúc đầu không ai nhận ra chiếc váy đó không?"

"Ừ, kỹ thuật của cậu quả thực rất tốt, nếu không phải ở đó có một chuyên gia thì thực sự là không thể nhận ra, Ninh hói, không ngờ cậu thực sự có bản lĩnh này."

"Tất nhiên, bây giờ tớ là một nhà thiết kế đấy."

"Tóm lại, cảm ơn cậu về chuyện hôm nay"

"Không cần cảm ơn, chỉ cần có thể khiến người phụ nữ ác độc đó xấu hổ thì tớ làm thức ba đêm làm chiếc váy đó cũng không phí công, biết chuyện thành rồi thì tớ yên tâm rồi, giờ tớ buồn ngủ quá, tớ đi đi ngủ trước đây."

Mạnh Ninh vừa nói vừa ngáp.

"Được."

"Đợi đã."

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT