Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"A lô? Tín hiệu chỗ tớ không tốt lắm, vừa nãy cậu nói gì? Tớ không nghe rõ, a lô, a lô..."

Nói xong, Trương Uyển Du "cạch" một tiếng cúp máy.

Mạnh Ninh: "..."

Cúp máy xong, Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Ninh bắt chước theo thì còn được, chứ quần áo cậu ta may chỉ có thể dùng hiện trường tai nạn xe cộ để hình dung, cô không thể thưởng thức nổi.

Nhưng Lý Giai Giai có thế nào cũng không ngờ rằng chiếc váy mà cô ta bỏ ra số tiền lớn để mua lại bị người ta đánh tráo.

Biệt thự nhà họ Lý.

Lý Giai Giai trở về nhà sau bữa tiệc rượu, vừa tới cửa nhà đã gặp Lưu Gia Ảnh đang đón cô ta.

"Giai Giai, cuối cùng con cũng về rồi, sao con về muộn vậy?"

Lý Giai Giai vô cùng tủi nhục phớt lờ Lưu Gia Ảnh, đi ngang qua bà ta rồi bước về phía lầu hai.

Thấy vẻ mặt của Lý Giai Giai không ổn, Lưu Gia Ảnh lo lắng đi theo Lý Giai Giai.

Lý Giai Giai lao thẳng vào phòng mình, cô ta không khóa cửa nên Lưu Gia Ảnh đã vặn khóa cửa rồi bước vào trong.

"Giai Giai, mẹ thấy sắc mặt con không tốt, con sao..."

Lưu Gia Ảnh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Lý Giai Giai xé toạc chiếc váy trên người mình ra rồi cởi nó xuống và ném xuống đất một cách thô bạo.

"Giai Giai, con làm vậy là sao? Đây không phải là chiếc váy mà ba con mua từ nước ngoài về với giá mười triệu sao? Sao con lại xé nó ra?"

Lý Giai Giai giận giữ chỉ vào chiếc váy bị xé rách trên mặt đất và nói: "Chiếc váy mua về với giá mười triệu? Mẹ, mẹ nhìn kỹ đi, đây nào phải lễ phục cao cấp gì, nó chỉ là một bản sao hoàn hảo thôi, bản sao, mẹ có biết có nghĩa là gì không? Chính là hàng giả, hàng nhái!"

Lý Giai Giai bừng bừng lửa giận, gâm lên từng chữ: "Mẹ có biết con xấu hổ thế nào khi bị người ta phát hiện ra mình mặc đồ giả ở bữa tiệc không?"

Lưu Gia Ảnh ngây ra một lát.

"Sao có thể như vậy? Chiếc váy này sao có thể là hàng nhái được? Ba con luôn quan tâm tới chuyện của của con, hơn nữa mẹ đã tận mắt nhìn thấy ông ấy chuyển mười triệu ra nước ngoài, sao có thể là hàng nhái được?"

Lý Giai Giai ngôi bên giường thở hổn hển.

"Vậy nghĩa là đã bị người ta tráo trước khi mua, hoặc là đi nửa đường bị người ta tráo!"

Lưu Gia Ảnh lấy một bộ đồ ngủ khoác lên người Lý Giai Giai, che đi phân thân thể đang lộ ra ngoài của cô ta, dịu dàng ôm cô ta vào lòng và khuyên nhủ: "Được rồi, Giai Giai, mẹ biết tối nay con đã phải chịu ấm ức, con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ điều tra xem rốt cuộc chiếc váy đó là thế nào, con đừng giận nữa, tức giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, mẹ sẽ lo lắm."

Lý Giai Giai nũng nịu dựa vào lòng Lưu Gia Ảnh.

"Vân là mẹ tốt với con nhất."

"Haiz, cục cưng của mẹ chịu ấm ức rồi, tối nay con ăn gì chưa?"

Lý Giai Giai lắc lắc đầu, sụt sịt mũi nói: "Dạ chưa, vì chiếc váy này mà con phải trốn trong phòng nghỉ suốt ba tiếng đồng hồ rồi mới dám ra ngoài."

Lưu Gia Ảnh càng đau lòng hơn.

"Cục cưng ngoan, con đi tắm trước đi, mẹ tới phòng bếp mang chút đồ ăn tới đây."

"Vâng, cảm ơn mẹ!"

"Con bé ngốc, chúng ta là người một nhà mà nói cảm ơn cái gì.

Sau khi Lưu Gia Ảnh rời đi, ánh mặt Lý Giai Giai trở nên lạnh lẽo.

Cô ta lấy cái kéo từ trong ngăn kéo tủ ra, cắt chiếc váy trên đất ra thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, sau đó ném từng chút từng chút vào bồn cầu rồi xả nước.

Tới khi mảnh vải cuối cùng bị nước cuốn đi mất, ý hận trên mặt Lý Giai Giai vẫn không biến mất.

Tất cả những tủi nhục mà hôm nay cô ta phải chịu, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.

Trương Angel, Hàn Phương Hoa, các cô cứ đợi đấy, đợi tới khi thua vụ kiện lần này, xem tôi sẽ khiến các cô nhục nhã như thế nào, chắc chắn sẽ khiến các cô cả đời khó quên.

Trong một tòa nhà dưới lòng đất ở ngoại ô thành phố An.

Hang ổ chính của bang Đầu Hổ được đặt ở đây.

Trong đại sảnh lớn, Lâm Hổ, thủ lĩnh của bang Đầu Hổ đang mặc mặc bộ quần áo bình thường ngôi ở đó, cổ áo chữ V khoét sâu để lộ ra hình xăm Đầu Hổ màu đen trên ngực.

Biểu cảm trên mặt anh ta u ám và đáng sợ không khác gì con hổ trên ngực anh ta.

Dưới khóe mắt anh ta có một vết sẹo dài, càng làm khuôn mặt đó trở nên đáng sợ hơn.

Người đàn ông đang quỳ trước mặt anh ta tên Triệu Tứ, lúc này Triệu Tứ quỳ trên mặt đất, dám ngẩng đầu lên, bởi vì cảm nhận được ánh mắt hung tợn trên đỉnh đầu, cơ thể anh ta run bần bật.

"Rác rưởi, đúng là rác rưởi!"

Lâm Hổ hung hăng đá vào huyệt Thái Dương của Triệu Tứ, Triệu Tứ bị Lâm Hổ đá ngã lăn ra đất, đầu anh ta đập mạnh xuống đất, phát ra những âm thanh nghẹt thở.

Một giây sau, máu tươi chảy ra từ mũi của Triệu Tứ.

Triệu Tứ bị cú đá này làm cho nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn miễn cưỡng bò dậy quỳ gối trước Lâm Hổ.

"Đại ca, đại ca, không phải em vô dụng, mà là tên Phó Quan Lĩnh đó trốn quá giỏi, hắn giống như một con rùa trốn trong mai rùa vậy, dù có tìm thế nào cũng không tìm ra hắn, nếu bọn em có thể tìm ra hắn thì hãn đã thành một đống thịt nát từ lâu rồi."

"Còn không phải tại bọn mày vô dụng? Thành phố An là địa bàn của bang Đầu Hổ, cho dù Phó Quan Lĩnh có trốn, thì có thể trốn lên trời sao?"

Triệu Tứ: "..."

Liên tiếp mấy ngày, đến cả cái đuôi của Phó Quan Lĩnh mà anh ta còn không bắt được, cũng khó tránh khỏi chuyện Lâm Hổ sẽ tức giận.

Triệu Tứ hoài nghi hỏi một câu: "Đại ca, mấy ngày nay chúng ta đều không bắt được hắn, có khi nào...

hắn về thành phố Lạc Anh rồi không?"

"Không thể nào!"

"Sao đại ca lại chắc chắn như vậy?"

Lâm Hồ lạnh lùng liếc nhìn anh ta và nói: "Bên cạnh Phó Quan Lĩnh có người của tao."

Triệu Tứ cau mày, chẳng trách Phó Quan Lĩnh vừa tới thành phố An, Lâm Hổ đã nhanh chóng tìm thấy Phó Quan Lĩnh, thì ra bên cạnh Phó Quan Lĩnh có người của Lâm Hổ.

Nhưng cái mà anh muốn hỏi đó là bên cạnh Phó Quan Lĩnh có người của Lâm Hổ, mà Phó Quan Lĩnh đã trốn ở thành phố An nhiều ngày như vậy, nhưng sao tên gián điệp đó không nói cho Lâm Hổ biết tung tích của Phó Quan Lĩnh? Ngược lại còn để bọn họ đi tìm khắp thành phố An.

Có điêu bây giờ Lâm Hổ đang trong cơn giận, Triệu Tứ không dám hỏi câu này, tránh bị trở thành chim đầu đàn.

"Đại ca, em lập tức đi tìm tiếp, tăng cường tìm kiếm, điều tra nghiêm ngặt."

"Còn không mau cút đi?"

"Vâng!"

Triệu Tứ miễn cưỡng bò dậy, loạng choạng đi ra cửa.

Tuy nhiên, Triệu Tứ còn chưa bước ra khỏi cửa, thì đột nhiên có một họng súng đen ngòm dí vào ấn đường của Triệu Tứ, buộc Triệu Tứ phải giơ tay lên và từ từ lùi lại.

Lâm Hổ thấy Triệu Tứ không ra ngoài mà lại quay lại đây, anh ta khó chịu quát: "Không phải nói tiếp tục đi tìm người sao, sao..."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT