Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lâm Hổ vừa nghĩ xong, quả nhiên nhìn thấy Phó Quan Lĩnh mặc sơ mi trắng và quân tây đang theo sát phía sau Quách Thạch Lâm bước ra.

Trên mặt Phó Quan Lĩnh không hề có vẻ mệt mỏi và chật vật khi bị người khác truy sát khắp thành phố, ngược lại, tinh thân hắn rất sảng khoái, nở nụ cười xấu xa thường ngày.

Lâm Hổ cười khẩy trong lòng.

Quả nhiên gan của tên Phó Quan Lĩnh này rất lớn, dám xông vào hang ổ của anh ta như thế này.

Đúng là tự chui đầu vào rọ mà.

Lâm Hổ nhìn Phó Quan Lĩnh chế giễu, trên mặt nở nụ cười đắc chí, Phó Quan Lĩnh ở trước mắt anh ta dường như đã là cá trong chậu.

"Ô, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là ông chủ Phó, cơn gió nào thổi ông chủ Phó tới địa bàn của tôi vậy?"

Khi Lâm Hổ nhìn Phó Quan Lĩnh, đáy máy anh ta tràn đầy hận ý.

Quách Thạch Lâm luôn đi theo Phó Quan Lĩnh, nếu Quách Thạch Lâm đã xuất hiện, vậy Phó Quan Lĩnh cũng...

Vết sẹo dưới khóe mắt của anh ta là do lúc trước khi anh ta đấu với Phó Quan Lĩnh, bị dao của Phó Quan Lĩnh rạch, anh ta vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này, đang đợi sau khi bắt được Phó Quan Lĩnh thì sẽ thanh toán với hắn ta, bây giờ...

cuối cùng cũng bắt được cơ hội tốt như vậy.

Phó Quan Lĩnh mỉm cười bước ra từ bên cạnh Quách Thạch Lâm.

Cánh tay để sau lưng của Lâm Hổ chạm vào tay câm của súng lục, định giây tiếp theo sẽ dùng súng bản vào tim Phó Quan Lĩnh, nhưng đúng lúc này, Phó Quan Lĩnh đột nhiên ấn lên người một cái.

"Bùm"

một tiếng nổ lớn vang lên, cả tòa nhà dưới lòng đất hơi rung lên, mọi người hoảng sợ nhìn xung quanh.

Lâm Hổ cau mày nhìn tên thuộc hạ bên cạnh.

"Chuyện gì vậy? Tiếng vừa rồi là tiếng gì?"

"Không biết ạ."

"Lập tức kiểm tra ngay, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Phó Quan Lĩnh cười híp mắt, lấy một thứ nhìn giống như một chiếc điều khiển từ xa từ trong tay mình ra.

"Không cân đâu, tôi từ xa tới đây, cũng ngại mang tay không tới, vậy nên sẵn tiện mang chút quà tới cho anh, ai ya, hướng nổ vừa nãy không đúng!"

Phó Quan Lĩnh vừa nói vừa ấn vào cái nút lần nữa.

Khi Phó Quan Lĩnh ấn nút, phía sau bức tường phía sau ghế bành lại vang lên tiếng nổ "đùng đoàng", cùng với đó, mặt đất cũng rung động dữ dội, trên mặt tất cả những người của bang Đầu Hổ có đang ở đó đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Khóe miệng Lâm Hổ giật giật hai lần, tức giận nhìn Phó Quan Lĩnh và nói: "Mày lại có thể mang bom tới."

"Món quà nhỏ thôi, không thành kính ý, có điêu đây chỉ là món khai vị, tôi còn chuẩn bị nhiều món quà lớn khác nữa"

Phó Quan Lĩnh cười xấu xa nói, gằn từng chữ đe dọa.

Lâm Hổ cười nguy hiểm nhìn Phó Quan Lĩnh.

"Phó Quan Lĩnh, mày đừng dọa tao, bang Đầu Hổ của tao là nơi mày nói đặt bom là đặt bom sao? Mày nghĩ tao sẽ tin mấy lời xằng bậy của mày sao? Các anh em, bắt nó lại cho tao!"

Lúc đầu anh ta còn muốn một phát bắn chết Phó Quan Lĩnh, nhưng vì sự uy hiếp vừa nãy của Phó Quan Lĩnh nên anh ta đã đổi ý, anh ta muốn từ từ tra tấn Phó Quan Lĩnh, để hắn ta bị tra tấn từng chút một cho đến chết, như vậy mới có thể trút hết nỗi hận trong lòng anh ta.

Phó Quan Lĩnh tặc lưỡi lắc đầu, quay đầu nhìn những người đang tới bao vây mình, lại ấn vào cái nút trên tay.

Khi ấn nút đó, mái vòm ở giữa đại sảnh đột nhiên bị nổ thành một lỗ thủng, đá vụn trên lỗ thủng đó rơi xuống mặt đất, mấy tên thuộc hạ của bang Đầu Hổ vừa nãy đang đứng trên mặt đất bị nổ vỡ đầu chảy máu.

Thấy vẻ mặt sợ hãi khi nhìn mình của đám người ở bang Đầu Hổ, Phó Quan Lĩnh nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán.

"Ai ya, vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi đã chuẩn bị món quà lớn, nhưng các người lại không tin, bây giờ các người tin rồi chứ?"

Không chỉ người của bang Đầu Hổ mà ngay cả Lâm Hổ cũng rất kinh ngạc.

Sao có thể...

nóc của đại sảnh sao có thể bị Phó Quan Lĩnh đặt bom lên mà không bị người của anh ta phát hiện? Trừ khi...

Phó Quan Lĩnh nở nụ cười đắc chí nhìn Lâm Hổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa và nói: "Xem ra anh đoán đúng rồi!"

Đôi mắt của Phó Quan Lĩnh đột nhiên nhíu chặt lại: "Tất cả đều ra đây đi!"

Phó Quan Lĩnh nói xong, đột nhiên có tới hơn trăm người mặc đồ của bang Đầu Hổ ùa vào từ bốn phương tám hướng, tuy nhiên...

đôi mắt sắc bén của Lâm Hổ nhận ra những kẻ đó không phải anh em trong bang Đầu Hổ của mình.

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Hổ.

Nếu những người này không phải anh em trong bang Đầu Hổ của mình, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là tất cả bọn chúng...

đêu là người của Phó Quan Lĩnh, anh em bên cạnh anh ta, từng người từng người một bị thay thế bởi người của Phó Quan Lĩnh, làm sao có thế như vậy? Lâm Hổ vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không thể nào tin được tất cả anh em của mình đều trở thành người của Phó Quan Lĩnh.

"Không thể nào, chuyện này không thể nào!"

Lâm Hổ vô cùng phẫn nộ nói: "Đây không phải sự thật, sao mày có thể thay hết người bên cạnh tao."

Phó Quan Lĩnh nhìn Lâm Hổ với vẻ mặt ngu ngốc và nói: "Thuộc hạ của anh đã bất mãn với anh từ lâu rồi, tự bản thân anh không biết sao?"

Phó Quan Lĩnh lắc lắc đầu, nói tiếp: "Tiên sau môi phi vụ mà các anh nhận được, đều bị anh câm đi tán gái, ăn chơi trác táng, phần mà các anh em của anh nhận được chỉ là một chút lợi nhuận nho nhỏ, thậm chí còn không được ăn no mặc ấm, anh bảo bọn họ sao có thể tiếp tục bán mạng cho anh?"

"Mày nói dối, bọn họ đều là anh em vào sinh ra tử với tao, không thể bị mua chuộc vì lợi ích được."

"Tôi có nói dối hay không, bản thân anh có mắt mà không biết nhìn sao? Những người đang có mặt ở đây đều là anh em của tôi, điều này chứng minh những người anh gọi là anh em vào sinh ra tử đó, bọn họ bán mạng cho anh, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến bản thân mình, bọn họ có thể không thất vọng sao? Chẳng qua tôi chỉ cho bọn họ mỗi người mười vạn, vậy mà bọn họ đã nhường vị trí của mình cho tôi "

Cả người Lâm Hổ đang run lên.

Mình bị bán đứng rồi, bị anh em của mình bán đứng rồi.

Anh ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ có kết quả thế này.

Phó Quan Lĩnh đột nhiên lấy ra một xấp tiền mặt và đưa cho Triệu Tứ ở bên cạnh.

"Đây là mười vạn, chỉ cần mày giết Lâm Hổ, mười vạn này sẽ là của mày!"

Phó Quan Lĩnh cười híp mắt nói.

Triệu Tứ đang bị họng súng chĩa đầu vào đột nhiên trợn mắt lên, anh ta sợ hãi nhìn Phó Quan Lĩnh.

"Thật sao?"

"Phó Quan Lĩnh nhướng mày, cười xấu xa nói: "Sao, không tin lời tôi nói? Những anh em khác ở bang Đầu Hổ các anh đều lấy rồi."

Mặc dù trong lòng Triệu Tứ nghi ngờ, nhưng vừa nhìn thấy mười vạn trong tay Phó Quan Lĩnh, ánh mắt anh ta liền lộ ra vẻ tham lam.

Anh ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Chỉ cần anh ta giết Lâm Hổ, số tiền này sẽ là của anh ta rồi.

Anh ta lau máu tươi trên mũi, đáy mắt bùng lên hai ngọn lửa thù hận.

"Được!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT