Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Kỹ năng tán gái của Ân Hàn Tín quả thực quá lợi hại, Trương Uyển Du thập phần hoài nghi, khoảng thời gian trước kia, vì sao Ân Hàn Tín chưa từng yêu đương một lần nào, dựa vào kỹ năng tán tỉnh của hắn, dạng con gái nào mà không tán được? Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn về phía hẳn.

"Cái kia, sự tình hôm nay, tôi rất xin lỗi, nếu như không phải bởi vì tôi, bánh xe cũng sẽ không bị nổ"

"Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng, là tôi không sớm điều tra, không biết Phó Quan Lĩnh cũng tới khu du lịch này"

Trương Uyển Du toát mồ hôi: "Chuyện này sao có thể trách anh được"

Nếu như hắn sớm biết, sao hắn có thể sẽ còn đưa cô ấy đưa đến nơi này? "Tôi từng nói sẽ bảo vệ em, thế nhưng tôi lại không làm được!"

Trương Uyển Du: ".."

Ân Hàn Tín đây là muốn nhận tất cả sai lầm về phía mình, nhưng làm như vậy chỉ khiển trong lòng Trương Uyển Du càng thêm áy náy.

Trương Uyển Du có chút bận tâm nói: "Hiện tại Phó Quan Lĩnh đã đến khu du lịch, ngày mai khả năng sẽ còn đụng phải hắn ta"

"Em cứ yên tâm, chuyện của ngày mai toàn bộ đều giao cho tôi"

"Được!"

Nơi mấy người Trương Uyển Du ở chính là một tòa biệt thự khách sạn, khách sÂn tổng cộng có ba phòng, Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín cùng Ân lão phu nhân ba người mỗi người một phòng.

Trong khu du lịch trồng đầy hoa cỏ, Trương Uyển Du tỉnh dậy bởi tiếng kêu thanh thúy của chim chóc.

Sau khi rời giường cô lấy dép lê đi đến bên cửa sổ, kém rèm cửa ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lập tức chiếu vào, khiến cho cả căn phòng tràn đầy ánh sáng.

Trương Uyển Du nhắm mắt lại cảm thụ ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy chính là những hòn non bộ bên ngoài cửa sổ.

Nơi này thật giống như thế ngoại đào viên.

Trương Uyển Du rửa mặt xong xuôi, vừa mở cửa, liên nhìn thấy Ân Hàn Tín đi ra từ phòng đối diện.

Hôm nay Trương Uyển Du mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt cùng quần jean, trên người Ân Hàn Tín thì mặc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần âu màu xanh đậm, trang phục của hai người, nhìn giống như là đồ đôi.

Ân Hàn Tín nhếch nhẹ môi mỉm cười: "Chào buổi sáng!"

Trương Uyển Du hơi kinh ngạc: "Chào buổi sáng!"

"Đêm qua ngủ có ngon không?"

Trương Uyển Du gật đầu: "Rất ngon"

Trong phòng khách, Ân lão phu nhân đã tản bộ một vòng ở bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, liên mở miệng khiếu nại.

"Vẫn còn sớm hả, hai người các cháu nhìn xem, bên ngoài mặt trời đã nhô cao bao nhiêu rồi, hai cháu mới rời khỏi giường, còn không tranh thủ thời gian mau ăn điểm tâm đi, nhân viên phục vụ của khách sạn vừa mới đưa tới, nếu còn không ăn sẽ nguội mất"

Ba người ngồi xuống xung quanh bên cạnh bàn.

Ba người ngồi ăn điểm tâm ở cùng một chỗ, bên cạnh không có người giúp việc, hình ảnh như vậy nhìn vô cùng ấm áp, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.

Lúc ăn sắp xong, Ân lão phu nhân mang theo một bộ dạng vô cùng kích động nói: "Ta nói với các cháu chuyện này, thời điểm ta vừa mới ra ngoài, gặp khách du lịch khác, mới biết thì ra hôm nay là tròn mười năm ngày thành lập khu du lịch, hôm nay vừa hay có lễ kỉ niệm ngày thành lập, buổi sáng hôm nay mấy người chúng ta cùng ra ngoài tham quan đi!"

Vừa nghe đến câu đi ra bên ngoài tham quan, lông mày Ân Hàn Tín cùng Trương Uyển Du đều nhăn lại mấy phần.

Rất hiển nhiên, vốn dĩ bọn họ cũng không định đi ra ngoài đường tham quan, hơn nữa...

Nếu như đi ra đường, sẽ xuất hiện rất nhiều sự tình không thể nào đoán trước.

Ví dụ như...

Phó Quan Lĩnh.

"Bà nội, không phải bà nói muốn đi câu cá sao? Trong khu nghỉ mát vừa vặn có một cái hồ cá vô cùng lớn, chúng ta có thể..

"

Ân lão phu nhân lắc đầu nói: "Câu cá lúc nào câu chẳng được, nhưng là, lễ kỷ niệm ngày thành lập khu du lịch một năm chỉ có một lần, nếu như không đi, như vậy quá đáng tiếc!"

Hai người Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du cùng liếc nhìn nhau.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Ân lão phu nhân, ba người bọn họ không thể không từ bỏ kế hoạch ban đầu, đi đến trên đường.

Trước khi ra ngoài, Ân Hàn Tín thông báo cho tất cả vệ sĩ và ám vệ thay đổi kế hoạch ban đầu, hành động tiếp theo cần tất cả mọi người tùy cơ ứng biến, chủ yếu là bảo vệ Trương Uyển Du cùng Ân lão phu nhân.

Bởi vì là lễ kỷ niệm ngày thành lập khu du lịch, cho nên, còn chưa đến buổi trưa, trên đường cũng đã vô cùng náo nhiệt, trên đường rất nhiều tiểu thương đang rao bán đồ, phía trung tâm đường cái còn có biểu diễn chúc mừng lễ kỷ niệm, khắp nơi tràn đầy bầu không khí ngày lễ.

Khi Ân lão phu nhân còn trẻ, thường ở trong khuê phòng, vê sau chuyên tâm lại ở nhà giúp chồng dạy con, không lâu sau, ông nội Ân Hàn Tín lại xảy ra chuyện, Ân lão phu nhân sống càng khép kín, cực ít khi đi ra ngoài.

Lần này có thể tham gia kỷ niệm ngày thành lập khu du lịch, Ân lão phu nhân cũng vô cùng vui vẻ.

Bởi vì người trên đường phố nhiều, Trương Uyển Du từ đầu đến cuối làm bạn bên cạnh Ân lão phu nhân, Ân Hàn Tín cũng vẫn luôn bảo vệ sau lưng của hai người, lúc có người bất cẩn đi tới, hắn liền sẽ duỗi cánh tay dài ra, ngăn cách người khác, để tránh Ân lão phu nhân và Trương Uyển Du bị đụng phải.

Trên đường có rất nhiều đồ chơi hiếm lạ mà Ân lão phu nhân chưa từng gặp qua, Ân lão phu nhân thấy thứ gì là mua thứ đó, thế là, bọn họ một đường thưởng thức, còn mua rất nhiều đồ vật hiếm lạ, bao gồm cả đồ ăn.

Ân lão phu nhân cũng là người có mới nới cũ, nhìn thấy đồ gì khác thú vị hơn, liên ném vật câm trong tay cho Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín, đi dạo một vòng, trên tay của Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đều có thêm không ít đồ.

Mà Ân lão phu nhân càng đi dạo lại càng có tinh thần.

Đột nhiên nhìn thấy phía trước có tạp kỹ, Ân lão phu nhân vô cùng kích động đi đến quan sát.

Đứng bên cạnh Ân lão phu nhân, Ân Hàn Tín quan tâm nhìn về phía Trương Uyển Du.

"Mệt không?"

Trương Uyển Du còn chưa mở miệng, Ân lão phu nhân đã mở miệng trước: "Không mệt!"

Ân Hàn Tín nhíu mày lại, Trương Uyển Du nhịn không được cười trộm một chút, sau đó hướng về phía Ân Hàn Tín lắc đầu biểu thị mình không mệt.

Đúng lúc này, vệ sĩ của Ân Hàn Tín âm thầm gửi cho Ân Hàn Tín một cái tín hiệu, Ân Hàn Tín ỷ vào ưu thế thân thể cao lớn liếc nhìn bốn phía xung quanh, mắt sắc nhìn thấy trong đám người có mấy cái đầu người nhốn nháo, đang đi về phía bọn họ, mà một người trong đó, chính là Phó Quan Lĩnh.

Ân Hàn Tín vỗ nhẹ bả vai Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du hồ nghỉ nhìn về phía Ân Hàn Tín: "Có chuyện gì sao?"

Ân Hàn Tín không nói chuyện, chỉ dùng cằm hướng chỉ về một chỗ trong đám đông.

Trương Uyển Du nhanh chóng kịp thời phản ứng, biết Ân Hàn Tín ra hiệu như vậy là có ý gì.

Nhất định là Phó Quan Lĩnh tới.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT