Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đám người Phó Quan Lĩnh vốn nhìn thấy mấy người Ân Hàn Tín còn đang xem tạp kỹ ở bên này, kết quả...

Chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi.

Phó Quan Lĩnh nhìn bốn phía, làm gì còn thấy thân ảnh Trương Uyển Du cùng Ân Hàn Tín ở đâu? Phó Quan Lĩnh dậm chân.

Chết tiệt, lại để bọn họ chạy thoát.

Bởi vì lễ kỷ niệm ngày thành lập, trên đường quá nhiều người, rất dễ để người ẩn nấp, cho nên đến tận trưa Phó Quan Lĩnh vẫn không tìm được Trương Uyển Du.

Mắt thấy đã đến giữa trưa, Phó Quan Lĩnh sai mấy người anh đi đến nhà hàng lân cận tìm tòi một vòng, trước cửa một nhà hàng, quả nhiên thấy tung tích vệ sĩ của Ân Hàn Tín.

Trong mắt Phó Quan Lĩnh lộ ra tỉnh quang.

Thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy.

Đám người Phó Quan Lĩnh vốn là muốn tiến vào nhà hàng trước mắt, nhưng mà người của Ân Hàn Tín lại chặn ở nơi đó, đám người Phó Quan Lĩnh căn bản là không có cách đi qua.

Phó Quan Lĩnh ngẩng đầu nhìn một chút, vừa mới ngẩng đầu nhìn liên bắt gặp mấy người Ân Hàn Tín ngồi ở một chỗ ghế lô gần cửa sổ trên tầng hai.

Cẩn thận suy tư một phen, Phó Quan Lĩnh cảm thấy, kế cả hiện tại mình đi lên tầng hai của nhà hàng, cũng không có khả năng ngôi cùng một chỗ với Trương Uyển Du, hắn nhếch môi cười một tiếng, quay người đi sang nhà hàng đối diện, sau đó, ngồi vào ghế lô đối diện với ghế lô Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín và Ân lão phu nhân đang ngồi.

Sau khi ngồi vào trong ghế lô, Phó Quan Lĩnh liền mở cửa sổ ra lên tiếng chào hỏi Ân Hàn Tín cùng Trương Uyển Du bên phía đối diện.

"Này, cô Ngọc Trụy, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"

Trong ghế lô của nhà hàng đối diện, đúng lúc Trương Uyển Du đang uống nước, nghe được giọng nói của Phó Quan Lĩnh, như là ma âm rót vào tai, "phụt"

một tiếng, phun hết nước vừa uống xong ra.

Bởi vì đường đi trong khu du lịch cũng không rộng lắm, lại thêm việc nhà hàng vì muốn gia tăng không gian tầng hai mà thiết kế vươn ra bên ngoài đôi chút, khiến cho khoảng cách ghế lô tầng hai của hai nhà hàng rất gần, tương đương với việc chỗ ngồi của mấy người bọn họ chỉ cách nhau khoảng hai chiếc bàn mà thôi.

Trương Uyển Du không dám tin nhìn về phía ghế lô đối diện, quả nhiên thấy Phó Quan Lĩnh đang nhìn về bên này, hơn nữa, hắn còn đang vẫy vẫy tay với cô.

Thấy cảnh này, khóe miệng Trương Uyển Du co giật đến mấy lần.

Sắc mặt Ân Hàn Tín cũng không dễ coi.

"Chúng ta đổi quán khác ăn cơm đi!"

Ân Hàn Tín đề nghị.

Trương Uyển Du nhìn thoáng qua Ân lão phu nhân ngồi bên cạnh thần sắc có chút mệt mỏi.

"Không cân, hơn nữa hắn chính là bị bệnh thần kinh, cho dù chúng ta đổi nhà hàng khác, hắn cũng sẽ đuổi theo đến cùng, giày vò đi giày vò lại, vẫn là không đổi thì tốt hơn."

Ân Hàn Tín nhíu mày: "Em xác định cứ để như vậy?"

"Tôi xác định!"

Trương Uyển Du gật đầu: "Huống chi, hắn cũng không phải cùng một nhà hàng với chúng ta, còn cách một con đường, chúng ta cứ nhắm mắt làm ngơ đi thôi"

Dứt lời, nhân viên phục vụ liền đi đến, bưng đồ ăn bọn họ đã gọi lên.

Trong ghế lô đối diện, nhân viên phục vụ cũng đi đến chỗ ghế lô Phó Quan Lĩnh đang ngồi.

"Tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có muốn chọn món ăn không?"

Phó Quan Lĩnh kích động gật đầu: "Đúng, cứ dựa theo những món ăn bên bàn đối diện kia mà gọi"

Nhân viên phục vụ kia có chút khó hiểu, cô ta không chắc hỏi lại Phó Quan Lĩnh: "Tiên sinh, khách hàng của bàn đối diện bên nhà hàng gọi những mười món ăn, nhưng bọn họ là ba người ăn, ngài chắc chắn gọi nhiều như vậy sao?"

Phó Quan Lĩnh không nhịn được trách mắng: "Tôi muốn gọi như thế nào, mấy người cứ mang lên như thế, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Sợ tôi không trả tiền nổi sao?"

Nhân viên phục vụ vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, quý khách, mong ngài đừng tức giận, tôi không có ý đó."

"Vậy liên dựa theo menu bên bàn đối diện kia gọi món đi, bên kia bọn họ có cái gì, một bàn này của tôi nhất định phải có cái đó, còn nữa, hương vị nhất định không thể làm kém hơn bên bọn họ."

Nói đến điểm này, nhân viên phục vụ ưỡn ngực ra vẻ: "Quý khách, ngài yên tâm, đồ ăn trong nhà hàng bọn họ có, bên trong nhà hàng chúng tôi cũng có, hương vị so với nhà hàng bọn họ tuyệt đối là tốt hơn, ngài cứ chờ đó mà xem!"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi lại toàn bộ tên món ăn.

Nhân viên phục vụ bên phía Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du, thấy nhân viên phục vụ đối diện nhớ kỹ menu bên này, lại thốt ra mấy lời ngông cuồng, bèn xuống tầng, đi ra cửa nhà hàng, đối với nhà hàng đối diện hô: "Nha, khẩu khí không nhỏ, còn cái gì mà bên này chúng ta có đồ ăn, bên kia các người đều có, còn nói hương vị đồ ăn trong nhà hàng chúng ta không ngon bằng đồ ăn bên nhà hàng mấy người, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem cho kỹ, loại nhà hàng nhỏ kia của mấy người, có thể so sánh với nhà hàng lâu năm của chúng ta chắc? Lúc nói ra mấy lời đó cũng không sợ đau đầu lưỡi sao."

Nhân viên phục vụ của nhà hàng Phó Quan Lĩnh đang ngồi cũng đứng ở cửa.

"Nhà hàng của chúng ta nhỏ? Ha, cũng chẳng biết ban đầu là ai trộm công thức nấu ăn bên nhà hàng chúng ta, nói là bản gốc của mình, nhà hàng lâu năm? Tôi nhổ vào, nói phét còn hay hơn hát!"

Bởi vì cửa hai nhà hàng đối diện nhau, lại thêm việc món ăn của hai bên tương tự, khó tránh khỏi sẽ có cạnh tranh, va chạm, mỗi ngày hai bên nhà hàng đều mắng nhau một trận, người mấy nhà hàng khác bên cạnh lại thập phần bình tĩnh, chưa hề đi ra xem náo nhiệt, dường như việc hai nhà hàng này đã nhìn nhiều thành quen.

Bởi vì giữa trưa là giờ cao điểm dùng cơm, nhân viên phục vụ của hai bên cũng chỉ chèn ép nhau vài ba câu, lại nhanh chóng đi bận bịu chuyện của chính mình.

Tốc độ làm đồ ăn của bên nhà hàng Phó Quan Lĩnh chọn cũng rất nhanh, chỉ chốc lát một bàn đồ ăn đã được bày lên.

Hản thấy Trương Uyển Du gắp món gì, hẳn cũng liên học theo gắp món đó, ăn say sưa ngon lành.

Vừa ăn Phó Quan Lĩnh còn vừa ở bên cạnh đánh giá: "Ai da, món đậu hũ vừa rồi, quả thực là vị rất ngon, trắng nõn non mịn, món cá này cũng vô cùng ngon miệng, nhưng mà, cô Ngọc Trụy, lúc cô ăn, nhất định phải cẩn thận xương cá..."

Trương Uyển Du: ".."

Không thể nhịn được nữa Trương Uyển Du đứng dậy đóng cửa sổ cạnh ghế lô lại, lại kéo rèm cửa lên, làm như vậy, liền ngăn cách ánh mắt cùng giọng nói của Phó Quan Lĩnh.

Phía bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, Trương Uyển Du cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Trương Uyển Du cười nhìn về phía Ân Hàn Tín cùng Ân lão phu nhân: "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể yên tĩnh ăn cơm"

Nhìn thấy cửa sổ ghế lô phía đối diện bị đóng lại, rèm cửa cũng bị kéo lên.

Phó Quan Lĩnh: "..."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT