Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Quách Thạch Lâm nhìn cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, trực tiếp ngồi thẳng xuống.

Mà người bị Quách Thạch Lâm đụng vào kia, không phải ai khác, chính là tiểu đội trưởng đám vệ sĩ của Ân Hàn Tín, Hồ Lai.

Hồ Lai là một người tính tình nóng nảy, bị người đụng phải làm toàn thân dính nước, lại không được xin lỗi, hẳn nổi giận đặt mạnh chén trà trong tay xuống mặt bàn, quay người liền muốn mắng mỏ người đứng phía sau.

Vừa quay người lại liền trông thấy mặt Quách Thạch Lâm, Hồ Lai vén tay áo lên, trào phúng mắng.

"Tao còn tưởng là tên cháu trai nào, đụng phải ông đây còn không xin lỗi, chậc chậc, thì ra đúng là cháu trai"

Quách Thạch Lâm bị ăn mắng bèn đứng lên.

Quách Thạch Lâm: "Con m* nó mày mắng ai là cháu trai?"

Hồ Lai cười đắc ý nhìn về phía Quách Thạch Lâm: "Đứa nào trả lời đứa đó chính là cháu trai, cháu trai, nếu như mà gọi tao một tiếng ông nội, tao sẽ tha thứ chuyện mày vừa mới đụng phải tao kia"

"Con m* nó mày vẫn còn dám nói à, để tao cho mày xem, đến cùng ai mới là ông nội, các anh em, lên cho tôi!"

Quách Thạch Lâm cất tiếng ra lệnh, mấy người anh em đi theo Quách Thạch Lâm, liên đối mặt với đám người Hồ Lai.

Một trận đánh nhau lần này, thủ hạ của Phó Quan Lĩnh cùng đám vệ sĩ của Ân Hàn Tín cũng đều nghe tiếng chạy đến, vốn chỉ là mấy người đánh đấm lẫn nhau, rất nhanh biển thành đoàn chiến.

Phó Quan Lĩnh nghe nói anh em của mình cùng nhóm người của Ân Hàn Tín đánh nhau, vội vàng đuối tới nhà hàng đối diện.

"Dám đánh anh em của ta, đánh đám người kia đến chết cho ta!"

Phó Quan Lĩnh cứng rắn nói xong, khóe mặt trông thấy bóng hình xinh đẹp của Trương Uyển Du đang xuống tầng, lập tức đập một bàn tay đập lên đỉnh đầu Quách Thạch Lâm: "Ta vừa mới nói các người dừng lại, không được đánh nhau, thế mà mấy người vẫn còn muốn đánh hải"

Quách Thạch Lâm: "..."

Thời điểm Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín từ tầng trên đi xuống, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Phó Quan Lĩnh lần lượt gõ từng cái lên đầu thủ hạ của mình, cùng cảnh tượng bừa bộn dưới tầng một.

Mà bọn vệ sĩ bên phía Ân Hàn Tín cũng bởi vì hành động này của Phó Quan Lĩnh dọa choáng váng, trong lúc nhất thời, song phương đoàn chiến ngừng lại.

Không thể nghi ngờ, thủ hạ của Phó Quan Lĩnh càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn hắn bị vệ sĩ của Ân Hàn Tín quây vào đánh, nhưng mà Phó Quan Lĩnh lại lần lượt đánh bọn hắn.

Hơn nữa, thời điểm Phó Quan Lĩnh đánh bọn hắn, mấy chỗ lành lặn thì không đánh, lại nhằm ngay chỗ bọn hẳn bị thương mà đánh, không khác gì đang xát muối lên vết thương của bọn hắn.

Trong những người này, oan ức nhất chính là Quách Thạch Lâm.

Bởi vì hắn bị Phó Quan Lĩnh đánh hai lần.

Không biết ông chủ nhà hắn bị làm sao, vốn là đối nghịch với Ân Hàn Tín, lúc này thế mà lại đi giúp đỡ Ân Hàn Tín đối phó anh em nhà mình, trong lòng của hắn sao có thể vui vẻ cho nổi? Chờ đến khi Trương Uyển Du cùng Ân Hàn Tín đi xuống, Phó Quan Lĩnh mỉm cười nhìn vê chủ nhà hàng đang trốn dưới gầm bàn cách đó không xa.

"Ông chủ, hôm nay bên phía chúng tôi đánh nhau dẫn đến việc trong nhà hàng các người tổn thất, tất cả sổ sách, toàn bộ đều tính cho tôi"

Chủ nhà hàng nơm nớp lo sợ bò ra.

Chủ nhà hàng đứng vững ở giữa nơi hai bên giằng co, chắp tay trước ngực cầu xin: "Tôi không cần mấy người bồi thường, cũng không muốn mấy người bồi thường, các vị đại ca, tôi cầu xin mấy người, chỗ chúng tôi đây chỉ là buôn bán làm ăn nhỏ, nếu như mấy người đáng thương tôi, vậy mời mấy người ra ngoài mà đánh đi!"

Phó Quan Lĩnh nhíu mày, tiến lên kéo cổ áo chủ nhà hàng, vênh váo hung hăng nói: "Tôi nói bồi thường ông, thì sẽ bồi thường ông, ông nói với vấn nhiều như vậy làm cái gì? Nói, rốt cuộc muốn bồi thường bao nhiêu tiên?"

Chủ nhà hàng bị khí thế hung thần ác sát của Phó Quan Lĩnh hù dọa, lắp ba lắp bắp nói: "Cái bàn cộng thêm đồ ăn linh tinh, đại khái rơi vào khoảng một vạn tệ"

Phó Quan Lĩnh phi thường hào phóng phất tay về phía sau: "Quách Thạch Lâm, tiên!"

Quách Thạch Lâm: ".."

Mặc dù không rõ hiện tại Phó Quan Lĩnh muốn làm cái gì, Quách Thạch Lâm vẫn lấy ra một vạn tệ tiền mặt, đưa đến trong tay Phó Quan Lĩnh.

Phó Quan Lĩnh cười tủm tỉm nhét chỗ tiên trong tay vào túi áo sơmi của chủ nhà hàng.

"Bồi thường từng này, đủ rồi chứ?"

Chủ nhà hàng gật đầu như giã tỏi: "Đủ rồi, đủ rồi"

Phó Quan Lĩnh xoay người lại, nghiêm chất vấn Quách Thạch Lâm: "Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Quách Thạch Lâm nói đơn giản một chút chuyện đã xảy ra.

Vừa nói xong, Phó Quan Lĩnh lại đánh một phát vào đỉnh đầu Quách Thạch Lâm: "Ai bảo mày không xin lỗi người ta? Lập tức xin lỗi người anh em Hồ Lai này mau!"

Quách Thạch Lâm không dám tin nhìn về phía ông chủ nhà mình: "Cái gì? Ông chủ, anh bảo tôi đi xin lỗi hắn?"

"Đúng, xin lỗi ngay lập tức!"

Quách Thạch Lâm: "..."

"Làm sao, không muốn xin lỗi?"

Phó Quan Lĩnh lại một lần nữa nâng tay lên.

Bàn tay của Phó Quan Lĩnh cực nặng, Quách Thạch Lâm sợ mình lại bị ăn một chưởng, cắn răng nhìn về phía Hồ Lai, từ trong hàm răng phun ra hai chữ: "Xin lỗi!"

Mặt Hồ Lai lộ vẻ đắc ý nhìn Quách Thạch Lâm: "Xin lỗi sớm chút chẳng phải đã không có việc gì sao!"

Quách Thạch Lâm tức giận trừng mắt nhìn Hồ Lai.

Thực sự là quá nhục nhã.

Nhìn thấy Quách Thạch Lâm nói xin lỗi xong, Phó Quan Lĩnh ngẩng đầu cười nhìn về phía Trương Uyển Du.

"Cô Ngọc Trụy, đám đàn em của tôi gây phiền toái cho cô rồi"

Trương Uyển Du: ".."

"Sao vẫn còn đứng ở chỗ này, còn không đi? Mất mặt xấu hổi!"

Phó Quan Lĩnh nghiêm nghị quát tháo một đám thủ hạ.

Đám thủ hạ: ".."

Từng người bọn hắn chỉ có thể đi ra nhà hàng.

Vừa đi ra nhà hàng không bao xa, Quách Thạch Lâm trong lòng vẫn luôn khó chịu, ngừng lại, chuẩn bị quay đầu hỏi Phó Quan Lĩnh tại sao lại muốn cho hắn chịu nhục nhã như vậy.

Hắn mới vừa dừng bước lại, đỉnh đầu lại bị đánh thêm một phát.

Quách Thạch Lâm sờ đầu bị đánh đau.

"Ông chủ, sao anh lại đánh tôi?"

Phó Quan Lĩnh bày ra một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi đánh chính là cậu đó, bình thường tôi bảo cậu phải chăm chỉ huấn luyện, kết quả thì sao? Cái tên Hồ Lai kia thế mà trên mặt cũng chỉ bị bầm tím một khối, cậu nhìn lại bản thân mình đi, con mắt bị đánh sưng lên, cái cảm cũng xanh xanh tím tím, còn hỏi tôi vì sao lại đánh cậu!"

Quách Thạch Lâm: "..."

"Ban nãy tôi cũng muốn đánh cho hắn thương tích đầy mình, nhưng mà anh lại trực tiếp đi lên phát cho tôi một nhát, bảo tôi không được đánh nữa!"

Quách Thạch Lâm cũng rất ấm ức, có một ông chủ biểu hiện trước sau không đồng nhất, càng thêm ấm ức.

Sắc mặt Phó Quan Lĩnh khẽ biến, lại đánh một phát vào trên đỉnh đầu của hẳn.

"Cậu còn biết kiếm cớ cơ đấy, trước đó sao cậu không ra tay mạnh vào? Ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn"

Quách Thạch Lâm: "..."

"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không tranh thủ thời gian mang theo các anh em đi bệnh viện trị thương đi?"

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT