Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai người Quách Thạch Lâm và Hồ Lai liếc nhau một cái, đồng thời phóng tới phương hướng âm thanh phát ra, sau đó, liền nhìn thấy người bị đại thụ đè ép, cùng lúc đó, còn có những người khác cũng đã chạy tới bên này, mọi người đồng thời đứng bên cạnh đại thụ, lại đồng tâm hiệp lực nâng cây đại thụ lên, mặt khác có hai người lôi kéo hai cánh tay người đang bị đè ép, nhân lúc đại thụ bị nâng lên, kéo người bị đè ở dưới đại thụ ra ngoài.

Phó Quan Lĩnh cùng Ân Hàn Tín nhìn cảnh người dưới trướng mình đồng tâm hiệp lực cứu người, đều có chút cảm thán.

Mặc dù mọi người bình thường không hợp nhau, thế nhưng thời điểm đối mặt với tình yêu lớn, đều cùng chung một mục tiêu.

Chỉ chốc lát sau, cơn lũ dần dần nhỏ lại, sau khi hai phe kiểm tra lại người một chút, xác định song phương cũng không có thiếu người nào, sau đó, bọn họ chuẩn bị đi xuống dưới đường núi tìm kiếm.

Khi đi ngang qua một tảng đá lớn, Ân Hàn Tín trông thấy Ân lão phu nhân cùng hai tên vệ sĩ đang đứng ở nơi đó, nhưng không thấy Trương Uyển Du.

Con ngươi Ân Hàn Tín co lại mấy phần.

"Bà nội, sao lại chỉ có mấy người ở đây, Lạc Lạc đâu?"

Ân Hàn Tín tiến lên hỏi.

Gương mặt Ân lão phu nhân lộ vẻ vẻ lo lắng, nghe thấy giọng nói của Ân Hàn Tín, hai mắt Ân lão phu nhân sáng lên, lập tức tiến lại gần, tóm chặt lấy tay Ân Hàn Tín.

"Hàn Tín, cuối cùng cháu cũng tới rồi"

"Lạc Lạc đâu?"

Trong lòng Ân Hàn Tín có dự cảm chẳng lành.

Trên mặt Ân lão phu nhân còn vương nước mắt, đầy mặt toàn sự tự trách.

"Ban nãy đều là bà không tốt, giày của bà bị rơi bên cạnh tảng đá, bà lại nhất định phải nhặt cho bằng được, Lạc Lạc nói nguy hiểm, để nó giúp bà nhặt, kết quả, tình hình nước chảy đột nhiên biến lớn, Lạc Lạc trượt chân, lập tức bị dòng nước cuốn đi...

Vừa nói, Ân lão phu nhân không cầm được lại rơi nước mắt, tay nắm thật chặt lấy Ân Hàn Tín.

"Hàn Tín, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Trái tim Ân Hàn Tín lập tức như rơi vào đáy cốc.

Hắn đè lại tay Ân lão phu nhân, trầm giọng an ủi bà: "Bà nội, bà yên tâm, em ấy nhất định sẽ không có việc gì"

Câu nói này, hẳn không biết là đang an ủi Ân lão phu nhân, hay đang an ủi chính mình.

Vừa rồi dòng lũ mãnh liệt như vậy, trong đó xen lẫn đất đá cùng cây cối, hơn nữa trên núi lại nhiều thạch đá, san hô ngầm như thế.

Tin tức về lũ quét trong ngày thường, chỉ cần là người bị dòng lũ cuốn đi, hầu như không ai sống sót.

Hắn siết chặt hai tay, dẫn xuống sự bối rối trong lòng, ép buộc bản thân trấn định, sau đó hướng về phía hạ lưu ngọn núi tìm kiếm.

Trong lòng của hắn mang theo chờ mong, một bên hô hào tên Trương Uyển Du, một bên tìm kiếm khắp bốn phía.

"Uyển Du, Uyển Du"

Theo sát phía sau là Phó Quan Lĩnh.

Phó Quan Lĩnh cũng đang không ngừng hô: "Cô Ngọc Trụy, cô Ngọc Trụy, cô Ngọc Trụy, cô đang ở đâu?"

Trong một khe núi phía hạ lưu, Ân Hàn Tín cuối cùng cũng tìm được Trương Uyển Du.

Giữa dòng lũ, Trương Uyển Du đang ôm một cái thân cây, nước không ngừng đánh thẳng vào thân thể của cô, mà trong ngực của cô, còn ôm một người ước chừng sáu bảy tuổi, đứa bé trai kia bởi vì sợ, không ngừng leo lên quấn lấy cổ Trương Uyển Du.

Bởi vì nước lũ không ngừng đánh vào, thân của cái cây mà Trương Uyển Du đang ôm kia ở trong dòng nước lung lay sắp đố, lúc nào cũng có thể sẽ bị dòng lũ cuốn đi.

Thấy cảnh này, trái tim Ân Hàn Tín tức khắc nhảy đến cổ họng.

"Uyển Du, Uyển Du!"

Ân Hàn Tín lớn tiếng hô hào về phía Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du ở trong dòng lũ bị va đập tình trạng đã có chút kiệt sức, nhưng mà cô vẫn phải dốc hết sức một bên tựa vào thân cây, một bên ôm chặt đứa bé trai trong ngực.

Bên tai là tiếng vang của nước lũ, đến mức nghe không rõ bất cứ âm thanh nào khác, đột nhiên nghe được tiếng gọi của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du cho rằng bản thân nghe nhầm, thế nhưng âm thanh của Ân Hàn Tín không ngừng truyền đến, khiến lòng cô chờ mong nhìn về phía thanh âm phát ra.

Bên bờ, chỉ chốc lát Trương Uyển Du đã thấy được thân hình thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Là Ân Hàn Tín, thật sự là Ân Hàn Tín.

Bên bờ khoảng cách ước chừng cách vị trí Trương Uyển Du đang ở khoảng năm mét.

Mặc dù khoảng cách chỉ có năm mét, thế nhưng hiện tại lũ còn rất mạnh, người ở trong nước căn bản là không có cách nào đứng vững, càng đừng đề cập đến việc cứu người.

Nhìn thấy Ân Hàn Tín muốn tiến đến, Phó Quan Lĩnh đi theo sau lưng Ân Hàn Tín theo bản năng kéo tay Ân Hàn Tín cánh lại.

"Anh muốn làm gì?"

Phó Quan Lĩnh chất vấn hẳn.

"Đương nhiên là cứu em ấy!"

"Hiện tại nước lớn như thế, anh định cứu cô ấy kiểu gì? Hiện tại dòng lũ đang từ từ giảm nhỏ, chờ một lát nữa, đợi đến khi nước nhỏ một chút, chúng ta cứu cô ấy sau"

Ân Hàn Tín lạnh lùng đẩy Phó Quan Lĩnh ra.

"Chờ cơn lũ giảm nhỏ chút? Đến lúc đó mạng của em ấy cũng mất"

"Nhưng bây giờ anh đi cứu cô ấy, căn bản chính là mất mạng"

Ân Hàn Tín cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, sau đó cầm mấy sợi dây leo từ trên mặt đất lên, tiếp đến lại quấn mấy sợi dây leo đó lại với nhau, rồi cột một đầu sợi dây leo lên một gốc đại thụ, đầu còn lại cột vào trên người mình.

Một tay hắn nắm lấy dây leo, sau đó chậm rãi buông ra, tiến vào bên trong dòng nước lũ, Ân Hàn Tín lợi dụng khoảng cách chênh lệch, khiến dòng lũ thuận theo tự nhiên đưa hắn đến bên cạnh Trương Uyển Du.

Dòng nước thật sự chảy rất xiết, Ân Hàn Tín liều mạng nắm chặt dây leo, mới không bị dòng lũ cuốn đi.

Trương Uyển Du giật mình nhìn Ân Hàn Tín vọt tới bên người mình, nổi giận mắng: "Ân Hàn Tín, anh điên rồi sao?"

Ân Hàn Tín đánh giá Trương Uyển Du, xác định trên cơ thể Trương Uyển Du không có vết thương, liền chìa tay về phía cô: "Uyển Du, đưa tay của em cho anh"

Trương Uyển Du nhìn dây leo trên người Ân Hàn Tín một lát, dứt khoát lắc đầu.

"Không được, dây leo trên người anh, không chống đỡ được trọng lượng của ba người chúng ta"

Nhìn đứa trẻ trong lồng ngực mình, Trương Uyển Du cắn răng nói: "Trước hết anh giúp tôi cứu Đậu Đậu đã"

"Thế nhưng còn em.."

Trương Uyển Du mỉm cười lắc đầu: "Không có việc gì, tôi vẫn có thể chống đỡ một hồi, anh cứu đứa bé này trước, sau khi anh cứu đứa bé này xong, lại quay lại cứu tôi"

Ân Hàn Tín nhíu chặt lông mày, hắn đang phân vân.

Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín biết, hắn không khuyên nổi Trương Uyển Du, Trương Uyển Du cố chấp, ai cũng sẽ không nghe.

Ân Hàn Tín rốt cục cũng đành từ bỏ.

"Vậy được rồi, trước tiên em ở nơi này chờ, sau khi tôi đưa đứa bé này lên bờ, lập tức quay trở lại cứu em"

Trương Uyển Du cười gật đầu: "Được, tôi chờ anh"

Trương Uyển Du nói với đứa trẻ trong lòng ngực: "Đậu Đậu, cháu lên bờ cùng chú này trước nhé"

Đậu Đậu mở to mắt nhìn Trương Uyển Du: "Nhưng mà, còn cô thì sao?"

"Sau khi chú kia đưa cháu lên bờ xong, chú sẽ lại đến cứu cô."

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT