Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chỉ chốc lát sau, Ân Hàn Tín đã đưa Đậu Đậu đến bên bờ.

Thời điểm Trương Uyển Du chờ đợi Ân Hàn Tín tới cứu mình, đột nhiên cô nghe thấy một trận tiếng vang, là chỗ cô đang ôm cây, âm thanh thân cây đứt gãy.

Không tốt, cây này sắp gãy rồi.

Mà ở một bên khác, Ân Hàn Tín vừa mới đặt Đậu Đậu lên trên bờ.

Hai tay Trương Uyển Du càng ôm chặt thân cây trong tay hơn, trong lòng vừa lo lắng vừa tự nhủ.

Thân cây, mày cố gắng chống đỡ thêm một hồi, cố chống đỡ thêm một lát nữa thôi.

Một bên khác, Ân Hàn Tín cũng một lần nữa vọt vào bên trong dòng nước lũ.

Ngay trước khi Ân Hàn Tín đến bên cạnh Trương Uyển Du, chỗ thân cây Trương Uyển Du ôm không chịu nổi gánh nặng mà đứt gãy, trong nháy mắt Trương Uyển Du bị dòng lũ nuốt chửng.

Phó Quan Lĩnh đứng bên bờ kinh hãi.

Đang lúc khẩn trương, đã thấy Ân Hàn Tín nắm chặt lấy tay Trương Uyển Du đứng trong dòng nước.

Thì ra Ân Hàn Tín đã phát hiện chỗ thân cây mà Trương Uyển Du ôm bị gãy, sớm tháo dây leo bên hông ra, thả dây leo dài một chút, thời điểm Trương Uyển Du bị nước lũ cuốn đi, hắn mạnh mẽ nhào về phía trước, bắt lấy cánh tay của Trương Uyển Du.

Nhưng mà, hành động lần này của Ân Hàn Tín, lại khiến hai cây dây leo đang trói chặt lấy thân cây bị đứt.

Bởi vì hai người Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du chống đỡ toàn bộ đều dựa vào dây leo, rất nhanh sau đó dây leo lại đứt mất một cây.

Phát hiện dây leo lại đứt mất một cây, Trương Uyển Du hoảng sợ trừng lớn mắt: "Anh tranh thủ thời gian thả tôi ra, nếu không, hai chúng ta đều sẽ mất mạng."

Hai con mắt đỏ ngầu của Ân Hàn Tín gắt gao nhìn chằm chằm Trương Uyển Du, kiên định nói ra hai chữ: "Không thả."

Trong lòng Trương Uyển Du sợ hãi cực kỳ.

Nếu còn tiếp tục như vậy, đến khi toàn bộ dây leo đứt hết, hai người bọn họ đều bị dòng lũ cuốn đi, vậy thật sự sẽ không còn mạng.

Nghĩ tới đây, cô liên bắt đầu giãy giụa, muốn giãy giụa khiến tay Ân Hàn Tín mở ra.

Vùng vây một hôi, dây leo lại gãy mất một cây, sau đó, những cây dây leo khác cũng không chịu nổi gánh nặng đứt gãy.

Mắt thấy Ân Hàn Tín cùng Trương Uyển Du đều sắp bị dòng nước nuốt chửng, dây leo lại bỗng nhiên bị một sức mạnh kéo căng.

Ân Hàn Tín ngẩng đầu nhìn lại, là Phó Quan Lĩnh bắt lấy cây dây leo kia.

Phó Quan Lĩnh lớn tiếng quát về phía hai người họ: "Hai người đừng tiếp tục âm ï nữa, hai người cố gắng mà bò lên cho tôi."

Nghe thấy âm thanh quát tháo của Phó Quan Lĩnh, Trương Uyển Du thoáng kinh ngạc, chợt nắm chặt lấy tay Ân Hàn Tín.

Hai người từng chút từng chút được kéo đến bên bờ.

Đợi hai người họ đến bên bờ, Phó Quan Lĩnh cùng Ân Hàn Tín đông tâm hiệp lực trước tiên đưa Trương Uyển Du đang mỏi mệt lên bờ, sau đó, Phó Quan Lĩnh lại kéo Ân Hàn Tín lên bờ.

Mà trước đó chỗ gốc cây Trương Uyển Du ôm kia đã sớm bị nước lũ cuốn đến nơi nào.

Ba người ngôi bên bờ nhìn nước sông chảy siết từ dưới chân qua, đều tựa lưng lên cành cây ở sau lưng nghỉ ngơi thở hổn hển.

Ánh mắt của Phó Quan Lĩnh từ đầu đến cuối rơi vào trên người Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du.

Lúc đầu, Phó Quan Lĩnh cho rằng là mình yêu thích Trương Uyển Du, thế nhưng tại thời khắc kia, hắn lại chỉ nghĩ đến an nguy của mình.

Mà Ân Hàn Tín thì lại không hề cố ky an nguy của bản thân, trong thời khắc mấu chốt, quả quyết xuống nước cứu Trương Uyển Du.

Nếu quả thật như hắn nói như thế, chờ đợi nước lũ suy yếu rồi mới đi cứu Trương Uyển Du, hiện tại chỉ sợ Trương Uyển Du đã mất mạng.

Có thể nói Ân Hàn Tín chính là ân nhân cứu mạng Trương Uyển Du.

Sao Trương Uyển Du còn có thể lựa chọn những người khác, kể cả hắn là tình địch với Ân Hàn Tín, hắn cũng biết, Trương Uyển Du không thể nào lựa chọn chính mình.

Bởi vì, trong sự lựa chọn vừa rồi, hắn đã thua.

"Hai người đúng là đồ điên, thật sự là đồ điên!"

Phó Quan Lĩnh lẩm bẩm.

Đậu Đậu bò dậy, ngồi xổm trước mặt Trương Uyển Du.

"Dì à, dì làm sao thế? Dì không sao chứ?"

Đậu Đậu lo lãng nhìn Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của Đậu Đậu: "Yên tâm đi, dì không sao."

Vừa trông thấy Đậu Đậu, ý thức của Trương Uyển Du liên bay xa.

Nếu như...

Nếu như lúc đó cô không mang thai ngoài tử cung, đứa trẻ ấy...

có lẽ cũng đã lớn bằng Đậu Đậu rồi.

Ha ha, nhưng mà, sẽ không có cái gọi là nếu như.

Đứa trẻ ấy không tôn tại.

Hơn nữa, nó sẽ còn là con của một người cha chẳng ra làm sao cả, cho dù cô có sinh đứa bé vào thời điểm đó, thì đứa trẻ ấy cũng bị xã hội chỉ trích.

Đang suy nghĩ, thì một bàn tay nhỏ bé chợt đưa đến trước mặt cô, là Đậu Đậu đột nhiên thấy cô phớt lờ cậu bé nên mới quơ tay trước mặt cô.

"Đậu Đậu, làm sao thế?"

Đậu Đậu lo lắng nhìn Trương Uyển Du: "Dì à, con vừa nói chuyện với dì, mà dì không trả lời con, con nghĩ rãng dì đang cảm thấy không khỏe."

Trương Uyển Du cười đáp: "Dì không sao cả, dì chỉ là thất thân một chút mà thôi, nói đi, sao con lại lên núi chơi một mình, bố mẹ của con đâu?"

"Mẹ của con đã bỏ nhà đi trước khi con được sáu tuổi, từ đó về sau không thấy mẹ quay về nữa, bố của con thì đang làm việc ở tiệm cơm."

Hóa ra là một người cha đơn thân.

Trương Uyển Du nghiêm nghị nói: "Sau này, con tuyệt đối không được chạy đến đây chơi một mình, có biết chưa?"

Đậu Đậu nghiêm túc gật đầu.

"Dạ, con biết rồi."

Trận lũ trên núi không gây ra thiệt hại gì cho khu du lịch hay gây chết người, tuy nhiên nguồn suối tâm linh ngàn năm cũng đã bị cắt đứt trong trận lũ lụt đó, từ đó về sau cũng không còn nước suối chảy ra nữa.

Có người nói, đó chính là linh tuyển bảo vệ cho khu rừng, cho nên khu du lịch mới thoát khỏi khó khăn, nếu không thì lũ lụt từ phía bên kia của linh tuyên đã cuốn trôi cả rừng cây đi rồi.

Ấn lão phu nhân bởi vì buổi tối sợ hãi nên mới ở lại trong khách sạn không đi.

Sau khi Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín thay quần áo sạch sẽ rồi dùng cơm ở khách sạn xong, thì cùng nhau dạo phố xem lễ hội đèn lông vào ban đêm.

Bọn họ vừa rời khỏi khách sạn chưa được bao xa thì vô tình gặp Phó Quan Lĩnh.

Hai bên vừa gặp nhau thì đã bắt đầu rút kiếm.

Vốn tưởng đây sẽ là một cuộc hội ngộ căng thẳng, Phó Quan Lĩnh đảo mắt, cau mày nói với hộ vệ đang đứng trước mặt Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín.

"Được rồi được rồi, các cô vẫn đáng ghét như vậy."

Phó Quan Lĩnh khẽ nhếch môi.

"Các anh đều đi xuống hết đi!"

"Rõ!"

Đám vệ sĩ nghe vậy liền ngoan ngoãn rời đi.

Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du bước tới về phía trước.

Phó Quan Lĩnh mỉm cười nói: "Buổi tối hôm nay, cảm ơn anh, là anh đã cứu tôi tôi."

Trương Uyển Du cũng rất cảm kích nói: "Cảm ơn anh, Phó tiên sinh."

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT