Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du bị câu nói này của Phó Quan Lĩnh chọc cho bật cười.

"Vậy thì tôi lại càng phải cảm ơn lời khen của Phó tiên sinh rôi!"

Phó Quan Lĩnh chau mày: "Tôi không có khen cô!"

Ân Hàn Tín chau mày: "Phó tiên sinh cũng ra ngoài xem phố lông đèn sao?"

"Buổi tối tôi ăn nhiều quá nên muốn ra ngoài tản bộ một lát cho tiêu thức ăn, không ngờ rằng lại có thể vô tình gặp các cô ở đây, thật đúng là xui xẻo, tôi đi nơi khác đây!"

Nói xong, Phó Quan Lĩnh xoay người đi về hướng khác.

Sau khi Phó Quan Lĩnh đi rồi, Quách Thạch Lâm và các thuộc hạ khác cũng lần lượt rời đi.

Khi Quách Thạch Lâm đi ngang qua người Hồ Lai lại còn dừng lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy kiêu ngạo, anh ta dừng bước, đột nhiên nói: "Cảm ơn!"

Nói xong, Quách Thạch Lâm bước lên trước về phía Phó Quan Lĩnh.

Đợi đi xa hơn một chút, Quách Thạch Lâm cuối cùng cũng không nhịn được hỏi Phó Quan Lĩnh.

"Lão đại, rõ ràng là anh đang lo lắng cho sức khỏe của cô Lý, muốn hỏi xem cô ấy có khỏe hay không, sao anh không nói ra những gì mình nghĩ?"

Phó Quan Lĩnh giơ tay gõ vào đâu Quách Thạch Lâm.

"Cần anh lắm mồm à, còn nói nữa, tôi không có mắt sao? Cô ấy còn đang sống sờ sờ như vậy, lại còn cần phải hỏi thăm sao? Thật đúng là đần."

Quách Thạch Lâm: "..."

Tóm lại, sau khi trãi qua trận lũ đó thì lão đại ngày càng không giống trước.

Ở bên kia, đám người sau khi Phó Quan Lĩnh rời đi, Trương Uyển Du cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phó Quan Lĩnh vừa rồi cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình, sau này anh ta sẽ không chọc tức cô nữa.

Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín tiếp tục đi về phía trước.

Hồ Lai và những người khác định tiếp tục đi theo sau, Minh Phi đột nhiên cản anh ta lại.

"Ông chủ và cô Lý sắp đi xa rồi, anh còn cản tôi làm gì?"

Hồ Lai lo lắng muốn tiếp tục đi theo.

Minh Phi trợn mắt nhìn anh ta.

"Anh cảm thấy, chủ tịch và cô Lý hai người bọn họ bây giờ muốn chúng ta đi theo sao?"

Hồ Lai: "..."

Hồ Lai chật vật một lúc.

"Nhưng mà, tôi là vệ sĩ của ông chủ, ông chủ ở đâu tôi phải ở đó, nếu không thì không phải là thất nghiệp rồi sao?"

Minh Phi nhắc nhở: "Anh cho rằng chủ tịch và cô Lý hai người bọn họ...

Cần bảo vệ sao?"

Hồ Lai: "..."

Thân thủ của hai người bọn họ đúng là không bình thường, nếu như có người muốn hạ thủ với bọn họ thì chính là đi tìm đường chết, ngược lại anh còn cảm thấy lo lắng cho kẻ muốn làm hại hai người bọn họ.

Hơn nữa, bầu không khí giữa Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín bây giờ vô cùng mập mờ, nếu như làm phiên đến bọn họ, sau này chắc chắn Ân Hàn Tín sẽ không để yên cho anh ta.

Minh Phi thấy Hồ Lai đã hiểu rõ mọi chuyện liên nói: "Cho nên là, chúng ta cứ đi cách xa xa bọn họ thì hơn..."

Hồ Lai cảm kích nắm lấy tay Minh Phi.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi."

Đi xa hơn một lúc thì Trương Uyển Du mới vô thức liếc nhìn phía sau mình, thấy phía sau không có người, cô liên nghi ngờ chau mày.

"Nhìn gì thế?"

Ân Hàn Tín bên cạnh cô hỏi.

Trương Uyển Du đưa tay chỉ về phía sau: "Đám vệ sĩ của anh, bây giờ không thấy ai cả."

Ân Hàn Tín nheo mắt nhìn về phía sau.

"Không cân quan tâm đến bọn họ."

Trương Uyển Du: "AI"

Đêm nay bầu trời không một gợn mây, ánh trăng sáng, khu nghỉ dưỡng chật kín người, không hề thấy bất kì sự ảnh hưởng nào của trận lụt ấy với khu du lịch.

Trông thấy cảnh tượng như vậy, Trương Uyển Du cảm thấy xúc động trước sự thay đổi lớn lao này.

Cô đã nghĩ rằng mình nhất định sẽ chết trong cơn lũ ấy.

Trong giờ phút tuyệt vọng, Ân Hàn Tín đã xuất hiện.

Ân Hàn Tín của lúc đó, đã liều lĩnh nhảy xuống trận lũ để cứu cô, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc đó.

Cô vốn cho rằng, Ân Hàn Tín chỉ là nhất thời say mê cô mà thôi, lại không ngờ rằng anh thật sự thích cô, thời gian có thể dần phai nhạt sự say mê đó, nhưng khi Ân Hàn Tín nhảy xuống nước, Trương Uyển Du đã thực sự bị anh làm cho cảm động.

Cũng chính vào thời khắc đó, Trương Uyển Du mới hiểu rõ tình cảm của Ân Hàn Tín dành cho mình.

Đột nhiên cô dừng bước.

Ân Hàn Tín thấy cô đột nhiên dừng lại cũng không bước tiếp.

Anh nhìn cô.

"Sao thế?"

Trương Uyển Du ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào Ân Hàn Tín, đôi mắt của người đàn ông lấp lánh như ánh trăng, Trương Uyển Du thoải mái nói: "Ân Hàn Tín, tôi...

Trương Uyển Du ấp ủ lời tỏ tình một lúc lâu, mới bắt đầu mở miệng nói bốn chữ, đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang những lời cô định nói.

"Dì àt"

Giọng nói ấy còn mang theo một chút phấn khích, sau đó, một cậu bé lao thật nhanh vào vòng tay của Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du cúi đầu nhìn đứa bé trong vòng tay mình, cô nhận ra đó chính là cậu bé cô đã cứu ở con suối đó, Đậu Đậu.

"Đậu Đậu, muộn thế này rồi sao con lại ở đây một mình? Sao không về nhà của con?"

Đậu Đậu nằm gọn trong vòng tay của Trương Uyển Du ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Ân Hàn Tín bên cạnh Trương Uyển Du, Đậu Đậu co người lại rút lui khỏi vòng tay Trương Uyển Du.

"Chuyện đó, hôm nay là ngày kỷ niệm của khu du lịch, trùng hợp là bố của con cũng là nơi bố con làm việc, nên con mới đi dạo với bố."

Đậu Đậu phấn khởi nói.

Nói xong, Đậu Đậu nhanh chóng chạy đi, kéo một người đàn ông sang, hứng khởi nhìn Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín giới thiệu.

"Chú, Dì, đây là bố của con, bố, hai cô chú này chính là người đã cứu con hôm nay."

Bố của Đậu Đậu là một người đàn ông trung niên tâm ba mươi tuổi, trông có vẻ là một người đàn ông bộc trực thẳng thắn.

Người đàn ông trung niên ấy xoa đầu Đậu Đậu, cảm kích nhìn Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín nói: "Chào tiên sinh và tiểu thư đây, tôi tên là Thẩm Cát, thật sự cảm ơn hai người đã cứu tiểu tử thối nhà tôi, nếu không có hai người thì tiểu tử thối nhà tôi đã..."

Nói đến đây, khóe mắt Thẩm Cát đột nhiên đỏ hoe.

Trương Uyển Du hiếm khi trông thấy cảnh tượng như vậy, cô liên an ủi Thẩm Cát: "Chúng tôi cũng chỉ là giúp một tay mà thôi."

"Tôi không biết nên cảm ơn hai người như thế nào cho phải nữa!"

Thẩm Cát khàn giọng, đột nhiên, anh kéo Đậu Đậu sang: "Đậu Đậu, mau sang đây, mau đến cảm ơn cô chú đi, cô chú đã cứu mạng của con đấy."

"Cảm ơn chú và dì!"

Đậu Đậu ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín.

Trương Uyển Du xoa xoa đầu Đậu Đậu.

"Ngoan, thấy con an toàn là dì yên tâm rồi."

"Nếu hai người không ngại thì mời hai người ngày mai đến nhà chúng tôi làm khách, tôi muốn cảm ơn hai người một bữa!"

Người đàn ông trung niên ấy chân thành mời.

Trương Uyển Du vội xua tay.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT