Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thẩm Cát gật đầu chắc nịch: "Nhất định sẽ như vậy!"

"Tôi nghe nói mẹ của Đậu Đậu..."

Trương Uyển Du ngập ngừng hỏi.

Khuôn mặt Thẩm Cát đượm buồn.

"Đúng vậy, năm đó Đậu Đậu chỉ vừa đây tháng thì mẹ của thằng bé đã bỏ chúng tôi mà đi rồi...

nhưng mà..."

Thẩm Cát thở dài: "Năm đó cũng tại tôi đã không chịu thua kém, haiz, chuyện năm đó không nên nói nữa, dù sao thì cũng thật may mắn vì Đậu Đậu dã lớn như vậy rồi."

Trương Uyển Du đưa cho Thẩm Cát một tấm danh thiếp của mình.

"Tôi và Đậu Đậu vô tình gặp nhau cũng xem như là có duyên, tiên sinh, nếu như sau này hai người có chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện thoại cho tôi."

Thẩm Cát nhìn tấm danh thiếp mỉm cười: "Hóa ra là cô Trương, thật sự cảm ơn cô Trương, vậy thì tôi không khách khí nhận vậy."

"Không cần khách khí"

"Hai vị tiếp tục tản bệ đi, tôi và Đậu Đậu không làm phiên hai người nữa."

Thẩm Cát hóm hỉnh nói.

"Vậy chúng ta sau này có cơ hội lại gặp."

Trương Uyển Du cúi đầu mỉm cười trả lời.

Vừa rồi khi nãy ánh trăng luôn hắc lên mặt Trương Uyển Du nên Thẩm Cát không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, sau khi Thẩm Cát nói xong, Trương Uyển Du xoay mặt đi, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tranh vẽ của cô được ánh trăng chiếu vào thật đúng là một cảnh tượng rung động lòng người.

Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Uyển Du, Thẩm Cát hơi sững SỜ.

Thấy Thẩm cát đang nhìn chằm chằm vào mình, Trương Uyển Du hơi chau mày.

"Thẩm tiên sinh, sao thế?"

Thẩm Cát hơi siết chặt tay, vô thức nói: "Cô gái, cô...

Đúng thật là họ Lý sao?"

Trương Uyển Du chau mày, mỉm cười đáp: "Đương nhiên."

Thẩm Cát cau mày tự mình lẩm bẩm: "Chỉ là trông giống với một người mà tôi quen nên tôi hơi sững sờ mà thôi."

"Chuyện gì khiến anh kinh ngạc?"

Trương Uyển Du không nghe rõ Thẩm Cát trước mặt đang nói gì.

Thẩm Cát vội vàng xua tay, cười ngại ngùng.

"Không có, không có gì cả, tôi không làm phiền hai người nữa."

Nói xong, Thẩm Cát liên dẫn Đậu Đậu rời đi.

Sau khi hai người đi, Thẩm Cát lại nghi hoặc quay lại nhìn về phía bóng lưng của hai người bọn họ.

Người đàn ông khi nãy đi bên cạnh Trương Uyển Du, sao lại trông giống Ân tổng chủ tịch của tập đoàn Ân thị vậy? Cũng có thể là anh nhìn lâm rồi! Sao anh lại có thể vô tình gặp Ân Hàn Tín được cơ chứ.

Sau khi Thẩm Cát và Đậu Đậu rời đi, Trương Uyển Du còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn Đậu Đậu.

Ân Hàn Tín nhận ra cô còn lưu luyến.

"Không nỡ sao?"

Trương Uyển Du quay lại, gật đầu mỉm cười.

"Đậu Đậu rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, là một đứa trẻ ngoan khiến người khác cảm thấy đau lòng."

Đứa trẻ...

Ân Hàn Tín tự tưởng tượng trong đầu.

Nếu trong tương lai anh và Trương Uyển Du có con thì sẽ như thế nào nhỉ? "Nếu như cô thích cậu bé ấy thì chúng ta có thể thường xuyên đến thăm cậu bé."

Ân Hàn Tín đề nghị.

Trương Uyển Du hơi động lòng.

Những kế hoạch trong tương lai của Ân Hàn Tín luôn có sự tôn tại của cô.

Haiz, vừa nãy cô đã muốn tỏ tình với Ân Hàn Tín, kết quả...

Đậu Đậu và bố của cậu bé đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn cô, không khí khi nãy đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

Đang suy nghĩ thì một người đi ngang qua Trương Uyển Du, Trương Uyển Du không hề chú ý tới đối phương, thấy Trương Uyển Du sắp chạm vào người kia, Ân Hàn Tín kịp thời nắm lấy bả vai cô và kéo cô sang một bên.

Trương Uyển Du kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Ân Hàn Tín thả vai của cô ra, lo lắng nhìn cô.

"Uyển Du, cô làm sao thế?"

Trương Uyển Du chớp chớp đôi mắt đen láy: "Hả? Tôi làm sao cơ?"

"Vừa nãy cô thất thần, hôm nay cô làm sao thế? Sao lại đi lung tung vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"

Trương Uyển Du trả lời một cách mơ hồ: "À, không sao đâu, không xảy ra chuyện gì cả."

Ân Hàn Tín không yên tâm đặt tay lên trán Trương Uyển Du, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô để đảm bảo cô không xảy ra chuyện gì cả.

"Cô cũng không có phát sốt mà!"

Trương Uyển Du: ".."

Tình trạng sức khỏe của cô hiện tại đang ở trên mức tuyệt vời, đương nhiên không phát sốt rồi! Thấy Ân Hàn Tín vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng, Trương Uyển Du thầm thoải mái trong lòng.

Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Ân Hàn Tín: "Ân Hàn Tín, những lời tôi định nói tiếp theo, tôi mong rằng anh sẽ lắng nghe nó một cách nghiêm túc, không được ngắt lời tôi."

Ân Hàn Tín chau mày: "..."

Trương Uyển Du nghiến chặt răng, cân nhắc từ ngữ rôi chậm rãi nói: "Tôi là một người phụ nữ không hoàn mỹ, từ trước đến nay tôi không hề nghĩ đến chuyện bắt đầu tình cảm với ai cả, nhưng mà, từ sau khi gặp anh..."

Khi Trương Uyển Du chuẩn bị nói tiếp thì một tiếng nổi lớn vang lên, pháo hoa nở trên bầu trời, pháo hoa đủ màu sắc đang thắp sáng màn đêm.

Trương Uyển Du: "..

"

"Tôi..."

Ai ngờ, cô vừa mới thốt ra một từ, một đợt pháo hoa khác lại nổ trên bầu trời, âm thanh của pháo hoa đã làm lu mờ giọng nói của Trương Uyển Du, vào sau đó rất nhiêu pháo hoa khác lần lượt xuất hiện trên bầu trời đêm.

Trương Uyển Du: "..."

Xem ra, hôm nay không tỏ tình được rồi.

Cô ngượng ngùng nhìn Ân Hàn Tín, cô phát hiện, đôi mắt Ân Hàn Tín vân nóng như thiêu đốt nhìn thẳng vào cô, trong mắt của anh, là hình ảnh phản chiếu của cô đang nhìn lên bầu trời đây pháo hoa.

Đột nhiên nhịp tim của Trương Uyển Du bị lệch một nhịp.

Trương Uyển Du cảm thấy như mình sắp bị thiêu đốt trong ánh mắt rực lửa của anh.

Mặc dù cô không nói ra, nhưng cô biết, Ân Hàn Tín đã hiểu những gì cô định nói.

Tiếng pháo hoa nổ bên tai, cùng với sự náo nhiệt của đám đông, Trương Uyển Du cảm thấy trên thể gian này chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Ân Hàn Tín nhấc tay, nhẹ nhàng xoa má cô bằng những ngón tay gầy guộc chai sạn.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Ân Hàn Tín.

Dường như giữa hai người bọn họ không cần phải nói thêm gì nữa.

Bàn tay của Ân Hàn Tín nằm lấy cổ tay Trương Uyển Du, kéo cô vào vòng tay của mình và nhẹ nhàng nâng cằm cô bằng ngón tay của anh.

Trương Uyển Du cảm thấy hơi thở của Ân Hàn Tín đang đến gần, và nhắm mắt lại trong tiềm thức.

Nhưng môi của anh lại dừng lại cách môi cô 3 centimet.

Hơi thở của bọn họ đan xen vào nhau, thật lâu sau đôi môi của Ân Hàn Tín vẫn không buông xuống.

Trương Uyển Du nghi ngờ mở mắt ra nhìn, nhưng cô đã bắt gặp ngay ánh mắt không chắc chắn của Ân Hàn Tín.

Dường như anh đang do dự, do dự không biết liệu điêu Trương Uyển Du muốn nói có phải là những điều anh nghĩ trong lòng hay không, cho nên, thật lâu sau anh vẫn không dám đặt môi xuống.

Trương Uyển Du khẽ thở dài, ngả cánh tay về phía cổ Ân Hàn Tín, hơi ngẩng đầu lên và đặt môi anh lại với nhau.

Hành động này đã đại diện cho câu trả lời của Trương Uyển Du.

Đồng tử của Ân Hàn Tín đột nhiên co lại.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT