Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Kỷ Hành đang nằm dựa vào ghế chợp mắt thì bỗng có người gỗ cửa sổ xe.

Kỷ Hành liếc mắt nhìn, là Trương Uyển Du, anh ta sửng sốt.

Trương Uyển Du ra hiệu cho anh ta mở cửa xe, Kỷ Hành vội vàng mở khóa cửa xe, Trương Uyển Du mở cửa sau ra và ngồi vào.

"Cô Trương, sao cô lại ở đây?"

Trương Uyển Du cười nói: "Tôi muốn tạo bất ngờ cho sếp của anh, nếu lát nữa sếp của anh gọi điện thoại tới thì đừng nói là tôi đang ở trên xe"

Phía bên kia, Trương Uyển Du vừa nói xong thì Ân Hàn Tín bước ra khỏi trung tâm hội nghị, anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Trương Uyển Du ngồi trong xe, từ xa cô nhìn thấy Ân Hàn Tín đang đi về phía mình, tay anh cầm điện thoại, lông mày cô nhướng lên.

Giây tiếp theo, quả nhiên cô nhìn thấy điện thoại mình đổ chuông.

Cô ngồi xổm trước ghế xe, cúi người nghe điện thoại.

"A lô, em đang ở đâu?"

"À, không phải em nói phải tới gặp khách hàng sao? Em đang trên đường tới gặp khách hàng rồi"

Trương Uyển Du nói dõi.

"Gặp khách hàng?"

Giọng điệu của Ân Hàn Tín chứa đầy sự nghi ngờ, như thể anh không hiểu ý trong lời nói của Trương Uyển Du.

Tiếng xe cảnh sát đột nhiên vang lên ở bên đường, tiếng chuông chói tai lần lượt phát ra từ microphone của đổi phương.

Trương Uyển Du chau mày, khi tiếng xe cảnh sát xa dần, cô mới tiếp tục nói: "Đúng vậy, khách hàng nói anh ấy chỉ rảnh buổi trưa, vậy nên bọn em đã hẹn gặp nhau vào buổi trưa, mà bây giờ đã hơn 11 giờ rồi"

Ân Hàn Tín nheo mắt nhìn về phía chiếc xe và nhìn thấy Kỷ Hành đang nhìn vào ghế sau xe.

Khóe môi Ân Hàn Tín cong lên thành một đường cong đầy ẩn ý, anh không nói nữa mà sải bước về phía chiếc xe.

Mãi không nghe thấy Ân Hàn Tín trả lời, vì Trương Uyển Du đang trốn trong xe, sợ bị Ân Hàn Tín phát hiện nên không dám ngẩng đầu lên, vậy nên cô không biết tình hình bên phía Ân Hàn Tín thế nào.có phải vì đã bị ai đó cản lại không? Vào những dịp thế này, chắc hẳn có rất nhiều người muốn tiếp cận với Ân Hàn Tín.

Gô trốn trước ghế xe chờ đợi, khi cô đang định âm thâm ngẩng đầu lên xem tình tình thì của xe đột nhiên bị người ở bên ngoài mở ra.

Một đôi chân dài bỗng xuất hiện trước mắt Trương Uyển Du.

Bởi vì cửa xe đột nhiên bị mở ra nên Trương Uyển Du ngơ ngác, nhất thời không phản ứng lại.

Ân Hàn Tín cúp điện thoại trên tay và mỉm cười nhìn Trương Uyển Du đang ngơ ngác.

"Không phải em nói đang trên đường tới gặp khách hàng sao?"

Trương Uyển Du: ".."

Chuyện gì vậy, tại sao Ân Hàn Tín lại đột nhiên xuất hiện? Vừa nãy cô còn nói muốn tạo cho anh một bất ngờ, nhưng bây giờ là anh cho cô một bất ngờ sao? "Sao anh biết em đang ở trong xe?"

Trương Uyển Du hỏi ngược lại.

Trình độ lừa người khác của em không tới nơi tới chốn, lúc xe cảnh sát đi qua bên cạnh, em cũng không che microphone lại"

Trương Uyển Du: ".."

Đúng là cô đã bỏ qua điều này.

Đáng chết, cô đã thua tiếng xe cảnh sát.

Trương Uyển Du bĩu môi, cô định đứng dậy từ khoảng trống ở giữa ghế sau xe, nhưng vì không gian quá chật hẹp và hai chân cô hơi tê nên nhất thời không đứng lên được.

Ân Hàn Tín vừa buồn cười vừa đau lòng đỡ lấy tay cô và dìu cô ngồi lên ghế xe.

"Lần sau đừng làm những chuyện thể này nữa"

Trương Uyển Du trừng mắt nhìn anh và nói: "Vốn dĩ em muốn tạo cho anh một bất ngờ, kết quả là không có bất ngờ nào cả"

Ân Hàn Tín chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút gợi cảm.

"Mỗi một khoảnh khắc ở bên em đều là bất ngờ"

Kỷ Hành: "..."

Bớ cảnh sát, ở đây có người rải cấu lương khắp nơi hành hành hạ cẩu độc thân.

Trương Uyển Du: ".."

Câu nói này lập tức xuyên thẳng vào sâu bên trong trái tim Trương Uyển Du.

Ân Hàn Tín thả thính đúng là chết người mà, Trương Uyển Du cảm thấy thanh máu của mình sắp cạn rồi.

Trước khi trái tim mình nổ tung, Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng, vội vàng thúc giục Kỷ Hành: "À, anh Kỷ, lái xe đi"

Kỷ Hành: "Vâng"

Kỷ Hành ăn một bụng cẩu lương xong "ợ"

một cái, sau đó khởi động xe.

Bọn họ đến một trung tâm thương mại gần đó, bởi vì Ân lão phu nhân đột nhiên gọi điện thoại tới nói ly uống nước của bà ấy vỡ rồi và bảo Ân Hàn Tín mua một cái ly giống y hệt cái ly cũ về, vậy nên bọn họ đã dừng lại trước trung tâm thương mại.

Khi sắp đến tiệm đồ uống trà, Trương Uyển Du buồn đi vệ sinh nên đã tới nhà vệ sinh, đế Ân Hàn Tín tự đi mua ly.

Ân Hàn Tín vừa mua đồ uống trà xong và ra ngoài thì gặp phải hai người.

Ân Hàn Tín chưa nhận ra bọn họ, tuy nhiên, trong đó có một bà cụ vừa nhìn đã nhận ra Ân Hàn Tín.

"Ô, cháu không phải là cháu nội của Ân lão phu nhân sao?"

Ân Hàn Tín chau mày nhìn đối phương.

Sau khi nhìn kỹ bà cụ, Ân Hàn Tín cuối cùng cũng nhận ra bà cụ này là ai.

Không phải chính là bà Từ, người mà lần trước khi Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du và Ân lão phu nhân gặp phải khi đi siêu thị đó sao? Ân Hàn Tín: "Thì ra là bà Từ"

Từ lão phu nhân cười nói: "Bà nhìn thấy giống cháu, quả nhiên là cháu thật, hai hôm nay bà đang tính liên lạc với bà nội cháu."

"Từ lão phu nhân tìm bà nội cháu có chuyện gì sao?"

Từ lão phu nhân vội đẩy chàng trai trẻ bên cạnh lên phía trước.

"Đây chính là cháu trai của bà, trước đây bà đã nhắc với cháu rồi, lân trước nó gặp tai nạn, nhưng bây giờ đã không sao rồi, vậy nên bà muốn bàn với Ân lão phu nhân xem khi nào để nó gặp Lạc Lạc lần nữa"

Chàng trai trẻ duỗi một cánh tay ra, vô cùng khách sáo nói: "Chào ân Ân, tôi là Từ Thiên"

Ân Hàn Tín hơi nhíu mắt lại nhìn cánh tay mà Từ Thiên đưa ra, sau đó duỗi tay mình ra và bắt tay Từ Thiên.

"Chào cậu"

Sau khi Từ Thiên nhìn rõ khuôn mặt của Ân Hàn Tín, hai mắt anh ta hơi nhíu lại.

"Tôi còn có việc nên đi trước"

Ân Hàn Tín bình tĩnh nói.

"Vâng vâng vâng!"

Từ Thiên gật đầu nói.

Sau khi Ân Hàn Tín rời đi, Từ Thiên kinh ngạc tới mức không khép được miệng nói: "Không ngờ lại là anh ta."

Từ lão phu nhân ngạc nhiên nhìn cháu mình.

"A Thiên, cháu quen cháu trai của Ân lão phu nhân sao?"

Từ Thiên lắc đầu nói: "Tất nhiên là cháu không quen, nhưng cháu biết anh ta"

"Ý cháu là gì?"

"Bà nội, bà biết tập đoàn nhà họ Ân không? Chính là tập đoàn nhà họ Ân giàu nhất thành phố An của chúng ta, tài sản của họ có thể mua được một tòa thành"

Từ lão phu nhân trợn tròn mắt giống như Từ Thiên và nói: "Ý cháu là cháu trai của Ân lão phu nhân là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Ân?"

"Vâng!"

Từ Thiên kích động nắm lấy tay Từ lão phu nhân và nói: "Bà nội, bà lập tức gọi điện cho Ân lão phu nhân nói cháu rất thích cô Ân và sắp xếp cho cháu gặp cô Ân càng sớm càng tốt đi"

Ân Hàn Tín không để ý tới chuyện của Từ Thiên, anh chỉ muốn tới chỗ Trương Uyển Du.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT